Chương :
Diệp Huyền Tân lại nói: “Hãy mở ra cả phần mộ của Lý Nghĩa Hồng.”
Được rồi.
Phần mộ kia của Lý Nghĩa Chính trống rỗng, có lẽ phần mộ của Lý Nghĩa Hồng cũng sẽ bị rỗng.
Đào ra mộ phần bị rỗng, theo kiêng kị thì không có gì là tốt cả.
Lúc này Lão Quang Quân lại vén tay áo lên, khí thế ngất trời bắt đầu làm.
Một bên, ánh mắt của người đồng hương xung quanh vừa hâm mộ vừa căm hận.
Sớm biết đã không có gì trong mộ, thì bọn họ cũng dám đào luôn.
Ai, bỏ qua một cơ hội phát tài tốt như vậy chứ.
Phần mộ của Lý Nghĩa Hồng cũng bị đào lên, lộ ra quan tài lớn.
Cũng là quan tài ván gỗ đơn giản như vậy.
“Mở ra!” Diệp Huyền Tân ra lệnh.
Được rồi!
Lão Quang Quân dùng xẻng sắt cạy mở quan tài, bên trong cũng rỗng tuếch như thế.
Mấy người đồng hương lại lần nữa châu đầu ghé tai nghị luận ầm ï.
“Thôi, thi thể của bọn họ trăm phần trăm là bị trộm”
“Là ai làm đây, ngay cả thi thể cũng không buông tha”
“Thật sự là biến thái mà, trong thôn của chúng ta từ lúc nào lại có loại biến thái như này!”
Diệp Huyền Tân nói: “Thi thể của bọn họ không phải bị trộm”
Mấy người đồng hương tò mò nhìn Diệp Huyền Tần: “Không phải bị trộm, vậy thì thế kia đi đâu?”
Diệp Huyền Tân: “Trên thực tế, bọn họ cũng chưa chết, là chính bọn họ đã chạy trốn”
“Các người nhìn quan tài này đi, quan tài là trạng thái bị mở ra từ bên trong, mà không phải bị phá hủy từ bên ngoài.”
Đám người cẩn thận quan sát, hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên, cái quan tài này là bị mở ra từ bên trong.
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng hai anh em bọn họ quả nhiên chưa chết?
Mấy người đồng hương vẫn chưa tin: “Vì sao mà Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng bọn họ phải giả chết vậy? Để trốn tránh nợ nần của chúng tôi sao?”
Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Vì lừa gạt các người, và tôi. Hẳn là bọn họ muốn chặt đứt tất cả liên hệ ở nơi này, đi tới nơi khác tiếp tục cuộc sống mới.”
Mấy người đồng hương có chút không hiểu ý của Diệp Huyền Tân.
Tiếp tục cuộc sống mới, có ý gì chứ. Ý là bọn họ muốn đi tới một thế giới khác để khởi tử hoàn sinh sao?
Trên thực tế ý của Diệp Huyền Tần là, bọn họ đi tới một nơi khác, bắt đầu cuộc sống mới.
Đây là lý do duy nhất mà Diệp Huyền Tân có thể nghĩ đến khả năng bọn họ giả chết.
Diệp Huyền Tân hỏi: “Hai anh em Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng có hiếu thuận không?”
Một người lớn tuổi gật đầu: “Rất hiếu thuận. Mặc dù nói mấy năm không có trở về thăm hỏi bố mẹ của anh ta, nhưng mà mỗi lần trở về, đều vô cùng tốt với bố mẹ”