Chương :
“Những tưởng hai anh em này sẽ báo đáp bà con, nhưng mà, ha ha, là chúng tôi đã nghĩ nhiều rồi. Hai năm nay hai anh em này thậm chí còn chưa trở về thôn, còn chẳng về thăm bố mẹ chúng nó lấy một lần”
“Dân làng tạo điều kiện cho chúng nó đi học là vì cái gì, còn không phải vì tiền đồ tương lai của chúng nó sau này thành công có thể báo ơn thôn sao? Bây giờ cách xử sự của hai anh em Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng khiến dân làng rất thất vọng. Dân làng thậm chí còn đang bàn bạc có đi tới công ty của chúng nó đòi nợ không”
“Vào lúc dân làng quyết định chủ động đòi nợ thì hôm qua hai anh em Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng lại đột nhiên trở về”
“Hai anh em này nói với tôi rằng, ngày mai chúng nó sẽ tổ chức bữa tiệc cám ơn, cũng tiện thể báo đáp tiền quyên góp mà bà con đã bỏ ra cho chúng nó trong những năm qua luôn”
“Các bà con vui mừng lắm, nghĩ bụng quả nhiên không uổng công đầu tư vào hai anh em này”
“Nhưng, người tính không bằng trời tính mài Vào tối hôm đó, hai anh em này không ngờ lại chết vì trúng độc khí ga.
Đương nhiên, bố mẹ đang bị bệnh nặng của chúng cũng chết”
“Bà con dân làng tức lắm mà đành chịu. Họ lại cũng không thể trơ mắt nhìn thi thể của nhà họ Lý thối rữa trong nhà của chính mình. Thế cho nên những dân làng lại bỏ tiền ra lần nữa để mai tang cho bọn họ”
Diệp Huyền Tân không tin hai anh em Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đã chết thật.
Họ có liên quan đến “bàn tay khổng lồ thần bí”, chắc chắn không tầm thường, tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy.
Diệp Huyền Tân vội vàng nói: “Ông à, mộ của Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng ở đâu?”
Ông già nói: “Ờ, ở ngay đầu thôn. Các người có muốn đi viếng không, tôi có thể đưa các người đi: Lấy được tiền thì đám người Diệp Huyền Tân cũng từ kẻ địch biến thành người thân, ông già vô cùng nhiệt tình với anh.
Diệp Huyền Tân nói: “Được, vậy làm phiền ông rồi”
Ông già giao túi tiền cho một bà già: “Coi chừng đống tiền này, đừng để ai trộm, đợi tôi về sẽ chia sau”
Được, được!
Bà già kia vội vàng gật đầu, cầm túi tiền trong lòng, sau khi về nhà thì khóa cửa từ trong ra ngoài, không để bất cứ ai vào.
Ông già nói với Diệp Huyền Tân: “Ông chủ Diệp, bên này, mời, bây giờ tôi đưa các người đi cúng.”
Những người khác đa số cũng đi theo Diệp Huyền Tân.
Ngộ nhỡ ông chủ cao hứng lên sẽ vung tiền nữa thì sao!
Ông cụ nhà họ Lý là dòng họ nhỏ, hương hỏa không vượng nên chỉ có lác đác vài phần mộ.
Bốn ngôi mộ mới ở hàng đầu là của cả nhà Lý Nghĩa Chính.
Ngôi mộ rất đơn giản, đến cả một bia mộ cũng không có, hoàn toàn không phân biệt được mộ của Lý Nghĩa Chính hay là Lý Nghĩa Hồng.
Diệp Huyền Tần nói: “Cái nào của Lý Nghĩa Chính, cái nào là của Lý Nghĩa Hồng?”
Ông già chỉ hai ngôi mộ bên cạnh: “Là hai ngôi mộ này”
Diệp Huyền Tân: “Cảm phiền ông cho đào hai ngôi mộ này ra”
Hải Mọi người sững sờ ngay tại chỗ.
Họ không nghe lầm chứ! Họ hàng của nhà Lý Nghĩa Chính lại muốn đào mộ của họ”