“Người thân của tất cả mọi người trong thôn đa phần tôi đều biết cả, tôi chưa gặp anh ta, chắc không phải đến tìm người thân đâu”
“Ồ, không đến tìm người thân mà lại đến thôn chúng ta, chẳng lẽ là kẻ trộm?”
“Tôi cũng đoán vậy, không phải kẻ trộm thì sẽ không đến thôn chúng ta đâu.”
“Mau thông báo cho tất cả mọi người bảo quản kho lương thực nhà mình, kẻo bị kẻ trộm lấy mất”
Diệp Huyền Tân cảm thấy thật buồn cười, tư tưởng của những người này vẫn giống như ở những năm thập niên , chút ít lương thực trong nhà họ đến kẻ trộm còn không thèm nhòm ngó.
Đồng thời, trong lòng anh cũng có chút tự trách mình, không ngờ Đại Hạ vẫn còn những nơi nghèo nàn lạc hậu như vậy, là anh không làm tròn chức trách.
Trên đường đi, Diệp Huyền Tân tìm được một ông lão trông có vẻ hiền hậu, anh chủ động bắt chuyện.
Anh đưa cho ông lão một điếu thuốc, nói: “Chào ông, buổi sáng tốt lành”
Ông lão lạnh lùng nhìn Diệp Huyền Tân, cầm điếu thuốc: “Ùm/ Diệp Huyền Tân nói: “Ông ơi, ông có biết Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng ở đâu không?”
Ông lão liền ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia kỳ quái: “Cậu tìm hai anh em Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng?
Cậu có quan hệ như thế nào với hai anh em họ?”
Diệp Huyền Tân hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi là người thân của họ”
Người thân!
Ông lão lập tức trở nên hưng phấn: “Vậy thì tốt quá, cuối cùng thì anh cũng tới rồi. Mọi người, người thân của Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đến rồi, mọi người mau ra đi”
Rầm rầm rầm!
Ngay khi ông lão vừa dứt lời, mấy hộ xung quanh đó lần lượt mở cửa, rất nhiều người bước ra, vây quanh Diệp Huyền Tân, bắt đầu thảo phạt.
“Cuối cùng người thân của họ cũng đến, chúng tôi chờ đợi tất vất vả”
“Nợ của nhà họ Lý, các anh trả đi”
“Nhà họ Lý đã lừa đảo chúng ta quá khổ rồi. Là người thân của nhà họ Lý, các anh phải bồi thường cho chúng tôi”
Diệp Huyền Tân cau mày, nói: “Ông lão, chuyện này là như thế nào? Nợ cái gì chứ?”
Ông lão nói: “Nói một cách đơn giản, nhà họ Lý nợ chúng tôi tiên. Các anh là người thân duy nhất của họ, món nợ này các anh phải trả thay họ cũng phải thôi”
Diệp Huyền Tân nói: “Nực cười, Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng thiếu nợ mọi người, mọi người nên tới bọn họ đòi, sao lại tìm tôi?”
Ông lão nói: “Anh không biết, Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đều chết rồi”
Cái gì!
Diệp Huyền Tân hơi sửng sốt: “Ông nói Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đều đã chết, chuyện này sao có thể như thế được!”
“Vài ngày trước tôi còn gặp họ mà”
Ông lão nói: “Họ vừa mới chết hôm kia. Vài ngày trước anh gặp họ là chuyện bình thường.”
Diệp Huyền Tân lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn ở đây.
Anh vội vàng nói: “Ông lão, ông nói cho tôi biết Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đã xảy ra chuyện gì.”
“Tôi đã lâu không liên lạc với họ, chuyện gia đình họ tôi cũng không rõ.”