Chương :
Đúng!
Đám người Độc Lang hỏi cũng không hỏi, một đường đuổi theo sát tỉ lệ đuổi kịp không đủ một nửa, nhưng Trước mặt thần soái, bọn họ chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được.
Diệp Huyền Tân cũng muốn đuổi theo, nhưng vừa khẽ sử dụng kình khí, trong cơ thể anh liền dời sông lấp biển một trận, há miệng phun ra một ngụm máu đen.
Anh bị Cự Chưởng tổn thương quá nghiêm trọng, thậm chí làm căn cơ bị thương, không thể vận dụng kình khí lung tung.
Không sử dụng kình khí, tốc độ của anh không nhanh hơn người bình thường bao nhiêu.
Anh hít sâu một hơi, đành phải từ bỏ suy nghĩ đuổi theo.
Nếu hao tổn căn cơ đuổi theo, anh sẽ chết.
Con gái còn cần mình, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Anh nhìn phương hướng Cự Chưởng biến mất, cắn chặt hàm răng: “Lam Khiết, yên tâm, cho dù trả giá nào, anh cũng chắc chắn cứu em về”
“Cự Chưởng, mặc kệ mi có địa vị gì, ức hiếp phụ nữ của tao thì tao ắt giết chết mi”
Anh chật vật trở về.
Long Thần Vận Quốc hộc máu, yếu ớt nói: “Họ Diệp, anh yên tâm đi, tôi cảm thấy Từ Lam Khiết chín phần không xảy ra chuyện gì.”
Long Thần Vận Quốc gãy mất mấy khúc xương, căn cơ cũng bị hao tổn, thoi thóp.
Diệp Huyền Tân nói: “A, sao ông xác định như vậy?”
Long Thần Vận Quốc nói: “Tôi có thể cảm nhận được, lúc.
Cự Chưởng kia bắt Vận Quốc đã phát huy sức lực của hàng tỉ quân”
“Nhưng lúc bắt Từ Lam Khiết, sức lực của nó đột nhiên yếu ớt đến nỗi chỉ có sức của trăm quân, không hề làm tổn thương Từ Lam Khiết chút nào”
Nếu nó thật sự muốn tổn thương Từ Lam Khiết, sao lại cố ý giảm sức lực đến mức yếu ớt như vậy?”
Trong lòng Diệp Huyền Tần cuối cùng có chút an ủi: “Ừ, nói cũng đúng”
“Chẳng qua, nó bắt Từ Lam Khiết làm gì? Lam Khiết chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.”
Long Thần Vận Quốc lại cười cay đắng một tiếng: “Bình thường? Bình thương cái rắm”
“Anh cũng thấy mà, lúc Vận Quốc cách Từ Lam Khiết gần nhất, chỉ cách nhau không đến một mét, dưới khoảng cách này, người bình thường sớm bị ép thành thịt nát. Nhưng Từ Lam Khiết lại lông tóc không hao tổn gì, chỉ lâm vào trạng thái hôn mê”
“Chuyện đó người bình thường nào có bản lĩnh như vậy”
“Theo tôi thấy, thân thế Từ Lam Khiết không hề đơn giản như chúng ta nghĩ đâu”
Diệp Huyền Tân như có điều suy nghĩ khế gật đầu.
Trên người Lam Khiết em rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật.
Nếu như có thể nói, Diệp Huyền Tân tình nguyện hy vọng mình và Từ Lam Khiết chỉ là người bình thường, trải qua tháng ngày yên bình bình thường.
Chẳng qua bây giờ anh là thần soái, loại tháng ngày yên bình bình thường kia đã định không có duyên với anh.