Chương :
Ông ta phóng ra một luồng âm khí giống như sấm sét cưồn cuộn trên bầu trời, quét về phía Diệp Huyền Tân.
Luồng âm khí lạnh lẽo khiến không khí bị đóng băng lại và tuyết bắt đầu rơi từ từ, cảnh tượng lúc này phải nói là rất hoành tráng.
“Côn Luân Vệ giúp tôi!” Ảnh Chủ Lão Tổ hét lớn.
Côn Luân Vệ cũng phóng ra một lực ý niệm mạnh mẽ chèn ép lên người Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân không hề sợ hãi, anh tung ra một nắm đấm để phát huy toàn bộ sức mạnh của bản thân!
Anh đập vỡ không gian khiến bầu không gian ở xung quanh bị hỗn loạn, lưồng sóng liền lao về phía âm khí của Ảnh Chủ Lão Tổ và lực ý niệm của Côn Luân Vệ.
Âm thanh va chạm chói tai, không gian bị chia cắt khiến nơi này không còn là nhân gian nữa.
“Đây là gì vậy?” Trong lúc cả hai bên đang giằng co căng thẳng thì đột nhiên Long Thần Vận Quốc liền hoảng sợ gào lên.
Tình huống gì vậy?
Sự chú ý của ba người lập tức bị thu hút.
Bọn họ nhìn về hướng Long Thần Vận Quốc, khung cảnh xung quanh khiến bọn họ như chết lặng.
Giữa không trung là chữ “thủ chưởng” đang áp chế bọn họ.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, lúc đầu chỉ là một chấm đen nhưng trong nháy mắt đã biến thành một người lớn.
Khi đến gần bọn họ lòng bàn tay kia đã che được cả bầu trời, năm ngón tay như năm ngọn núi giáng từ trên trời xuống.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất chính là áp lực từ bàn tay này tỏa ra có thể áp chế được tất cả mọi người ở đây!
Không sai đâu, ba người của tiên ma cảnh hơn nữa còn là ba người mạnh trong tiên ma cảnh đã bị hào quang của bàn tay này làm cho khiếp sợ.
Trong lòng của ba người đột nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi vô cớ: giống như là con chuột sắp gặp phải con mèo vậy!
Trong thâm tâm của họ cứ điên cuồng mà run sợ: cái bàn tay này thật thần kỳ làm sao, có cảm giác như nó còn cao hơn tiên ma cảnh vài cấp bậc.
Đây mới chỉ là một bàn tay còn nếu như cơ thể thật sự của bàn tay này xuất hi chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Cả ba người đều sững sờ, cái bàn tay kia đang khẽ đung đưa để phóng ra một luồng khí kỳ lạ.
Luồng khí này lập tức quấn lấy Diệp Huyên Tân, Côn Luân Vệ và Ảnh Chủ Lão Tổ khiến họ không thể động đậy.
Lực ý niệm, âm khí, khí kính của họ đều bị phong tỏa.
Sau đó bàn tay đó nắm lấy Vận Quốc và Từ Lam Khiết!
Tiêu rồi!
Trong đầu Diệp Huyền Tân thầm gào thét lên khi nhìn thấy bàn tay đó sắp nắm lấy Từ Lam Khiết và Vận Quốc!
Anh cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng nhưng luồng khí này giữ anh quá mạnh khiến anh gần như không thể di chuyển và cũng không thể tung ra bất kỳ đòn tấn công nào cả.
Diệp Huyền Tân hét lên trong sự tuyệt vọng: “Anh là ai, tại sao lại dám xông vào đất Đại Hạ của tôi, Đại Hạ của tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”