Chương :
Diệp Hiến Tần cung kính nói: “Xin người nói rõ hơn.” Ảnh Chủ Lão Tổ nói: “Đợi đến thời điểm thích hợp ta sẽ lợi dụng Sát Lang để dụ Diệp Huyền Tần rời khỏi tập đoàn
Diệp Linh. Sau đó ta sẽ nhân cơ hội này thâm nhập vào đó rồi dung hòa Vận Quốc.”
“Trên thực tế mọi việc có lẽ sẽ không dễ dàng được như vậy. Nhưng mà yên tâm đi, mọi chuyện ta đều tính toán kĩ hết rồi.”
Diệp Hiên Tần nói: “Diệp Hiến Tần con xin nghe theo sự sắp xếp của Lão Tổ, con sẽ cố gắng hoàn thành tốt những việc mà người giao phó.”
Tập đoàn Diệp Linh.
Diệp Huyền Tần nhàn nhã ngồi trên sofa xem những văn kiện cần xử lí gấp. Những văn kiện này đều là những tài liệu liên quan đến những chuyện trọng đại của quốc gia.
Lúc này, ở bàn làm việc phía đối diện Từ Lam Khiết đang vùi đầu xử lý đống công văn của tập đoàn, bận đến nỗi không có thời gian để thở.
Từ Lam Khiết vẫn cúi đầu làm việc, thản nhiên nói với Diệp Huyền Tần: “Diệp Túc, anh không cần lo cho em, anh đi làm việc của anh đi.”
Um.
Diệp Huyền Tần đáp lại một tiếng, sau đó vẫn không rời đi mà tiếp tục ngồi trên sofa xem mấy bản văn kiện trên tay.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, lúc này chỉ còn nghe tiếng lật mở của giấy tờ.
Qua một lúc lâu, Từ Lam Khiết mới vươn vai đứng dậy, cô đấm đấm cái lưng đã tê cứng của mình, cả người cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Lúc ngẩng đầu lên cô mới phát hiện Diệp Huyền Tần vẫn chưa rời đi.
Từ Lam Khiết ngạc nhiên hỏi: “Diệp Túc, sao anh còn ở đây?”
Lúc này, Diệp Huyền Tần mới buông tài liệu trong tay xuống, anh nhìn Từ Lam Khiết nói: “Tổ trùng Bạch Miễu đã nói rồi, sắp tới em sẽ gặp một tai họa lớn, có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, anh làm sao có thể yên tâm để em một mình được.”
Từ Linh Khiết cười khổ nói: “Có lẽ lần này Tổ trùng Bạch Miêu đã nhầm lẫn gì rồi, giai đoạn khó khăn nhất của tập đoàn tụi em cũng đã vượt qua rồi, bây giờ mọi thứ đều rất ổn, anh yên tâm đi.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Em đừng chủ quan, mấy ngày tới rất có thể em sẽ gặp nguy hiểm, giác quan thứ sáu của anh chưa bao giờ sai.”
Từ Lam Khiết cười trừ, cô không biết phải nói gì nữa.
Cô biết Diệp Huyền Tần vì quan tâm cô nên mới luôn lo lắng cô gặp chuyện không hay.
Chuyện này khiến cô rất khó xử.
Diệp Huyền Tần là Thần Soái của Đại Hạ, trách nhiệm của anh là bảo vệ Đại Hạ, cô sao có thể để anh suốt ngày ở bên cạnh, bảo vệ sự an toàn cho một mình cô được?
Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Lúc này, đột nhiên Diệp Huyền Tần cảm nhận được một khí tức vô cùng quen thuộc đang chập chờn quanh đây.
Đây chính là khí tức của Độc Lang.
Khí tức này là một hình thức liên lạc giữa hai người bọn họ, Độc Lang muốn gặp Diệp Huyền Tần.
Trước đó, Diệp Huyền Tần đã sai Độc Lang đi tìm Sát Lang, anh không biết anh ta đã tìm thấy Sát Lang hay chưa?
Diệp Huyền Tần vội nói với Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, anh có việc phải ra ngoài một lát, em phải ở trong công ty đợi anh về, không được đi đâu.”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Ừm, em biết rồi. Không cần lo cho em, anh có việc thì cứ đi đi.”
Nói xong, Diệp Huyền Tần vội vàng đi ra khỏi phòng.
Anh đi theo khí tức của Độc Lang,sau khi rời khỏi tòa cao ốc anh đi đến một ngõ hẻm nhỏ, nơi này rất ít người qua lại. Lúc này, Độc Lang, chiến thần Côn Luân, Diệp Bất Chí, và lão trưởng thôn đã đứng ở đó đợi anh, gương mặt ai cũng đầy sự lo lắng và sốt ruột.