Chương :
“Chỉ là nếu muốn lấy máu của Diệp Huyền Tần thì gần như là chuyện không thể nào.”
“Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, con đã xuất hiện. Con chính phân thân của Diệp Huyền Tần nên con chảy cùng dòng máu với cậu ta. Máu của con cũng là máu thuần dương và có thể trung hòa tâm trận”
Cái gì!
Con người của Diệp Hiên Tần lập tức co rút, nhìn chăm chằm Ảnh Chủ. “Người… Người muốn lấy máu của con sao?”
Ảnh Chủ cười: “Đứa trẻ này, mau đến đây nào! Công dụng lớn nhất khi sư phụ của con tạo ra con chính là để cứu ta. “Con không có lựa chọn nào khác đâu. Mau đến đây!” Không, không được!
Sao Diệp Hiến Tần có thể chấp nhận hy sinh chính mình để giúp đỡ người khác đạt được mục đích chứ! Mặc dù biết rõ anh ta không phải là đối thủ của Ảnh Chủ đích nhưng mà ở thời điểm nguy hiểm đến tính mạng thì anh ta vẫn chống trả theo bản năng.
Ngay lập tức, anh ta quay đầu định chạy trốn.
Tuy nhiên, Ảnh Chủ không cho anh ta cơ hội. Ông ta phóng ra luồng âm khí trói chặt Diệp Hiên Tần, Diệp Hiên Tần lập tức mất ý thức, rơi vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu thì Diệp Hiến Tần mới từ từ tỉnh lại.
Anh ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh sáng chói chang khiến cho anh ta không thể nào mở mắt ra được. Bên cạnh anh ta có bóng người. Anh ta quay sang nhìn, chỉ nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn đang ở một bên ngồi thiền. Trên người ông ta choàng chiếc áo choàng màu đen, nhìn hết sức quái dị.
Lúc này đầu óc của anh ta trống rỗng. Mất rất nhiều thời gian thì rốt cuộc anh ta mới nhớ được chuyện trước khi hôn mê.
Chắc chắn là bây giờ mình đã chết vì bị rút hết máu. Đây chính là âm tào địa phủ sao? Ông lão trước mặt sẽ không phải là Diêm vương chứ. Diệp Hiên Tần nhìn đối phương thật cẩn thận: “Ông là ai? Tôi đang ở đâu đây?”
Nghe thấy giọng nói của đối phương, Diệp Hiện Tân cảm thấy cực kỳ quen thuộc: “Nhanh như vậy mà đã không nhớ được lão tổ rồi?”
Đây chính là giọng nói của Ảnh Chủ mà.
Không phải mọi người đều nói rằng ma không có bản thể sao? Tại sao bây giờ ông ta lại có bản thể.
Ông lão áo choàng đen này chắc hẳn chính là bản thể của ông ta.
Hơn nữa, anh ta chưa chết sao?
Anh ta nhìn Ảnh Chủ, nói thật cẩn thận: “Lão tổ à, con…
Con còn sống hay đã chết vậy?” Ảnh Chủ lão tổ nói: “Nói linh tinh! Đương nhiên là còn sống rồi.”
Diệp Hiến Tần nói: “Nhưng mà không phải là người muốn rút máu của con để phá hỏng Đại Trận Khốn Linh sao? Tại sao con có thể còn sống được chứ?”
Ảnh Chủ lão tổ nói: “Ta chỉ cần một giọt máu của con là đã có thể phá hỏng Đại Trận Khốn Linh rồi. Ai nói là muốn lấy hết máu của con đâu.”
Phù!
Diệp Hiền Tần thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thoải mái như được sống lại. Thì ra không phải là Ảnh Chủ lão tổ muốn lấy mạng anh ta. Diệp Hiến Tần hỏi tiếp: “Ảnh Chủ lão tổ, chúng ta đã chạy ra khỏi Vạn Ác Cốc sao?”
Ảnh Chủ lão tổ gật đầu: “Đúng vậy
Diệp Hiến Tần: “Không phải là người nói rằng không có bản thể sao? Người đây là ”
Ảnh Chủ lão tổ nói: “Bản thể của ta vốn đã bị Đại Trận
Khổn Linh trấn áp lại, cho nên ta mới nói là ta không có bản thể. Hôm nay Đại Trận Khổn Linh đã bị phá nên bản thể của ta cũng được thả ra. “Bản thể và linh hồn của ta hợp lại làm cho thực lực của ta cũng nước dâng thì thuyền lên. Không phải chỉ đơn giản là thêm một hai bậc thôi đâu.
Cảm xúc của Diệp Hiên Tần sục sôi.
Vốn dĩ thực lực của Ảnh Chủ lão tổ rất mạnh mẽ. Bây giờ thực lực của ông ta lại tăng gấp đôi. Có lẽ là có thể nghiền ép Diệp Huyền Tần thật dễ dàng.