Chương :
“Anh là ai?” Cô ấy muốn trì hoãn thời gian, nhưng Hùng Điền sẽ không cho cô cơ hội này. Anh ta tiến lên trước hai bước, ánh mắt nghiêm nghị.
“Đừng ép tôi làm, đi theo tôi!”
“Có vẻ như cô ấy không thể đi cùng anh.”
Đột nhiên, một người bước ra khỏi cửa ánh mắt nhìn Hùng Điền, giọng điệu rất yếu ớt: “Anh thích cô ấy như vậy, hay là anh cũng ở lại đây đi? “
Hùng Điền ngẩng đầu, là Giang Ninh! Anh ta không ngờ Giang Ninh lại ở đây. Trong phút chốc, hai mắt Hùng Điền co rút lại, lỗ chân lông mở ra vẻ lạnh lùng trong mắt thoáng chốc dâng lên đến cực điểm. Một cỗ khí tức sát ý, lập tức khuếch tán. Giang Ninh dường như hoàn toàn không cảm giác được, anh bước xuống lầu, trực tiếp đi tới Lan Thanh.
Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé cả nhà! “Tới rồi sao không đi vào, phải để mọi người ra đón?” Anh nói nhẹ.
Lan Thanh sửng sốt. Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô có thể cảm thấy có hai luồng khí đáng sợ đang va chạm trong bí mật!
“Em gái!” Đến cửa, Lan Tư chạy ra rất kinh ngạc nói: “Lại đây!” Khi Lan Thanh nhìn thấy Lan Tư, cô ấy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định đi qua thì Hùng Điền bước ra.
“Muốn đi? Nằm mơi” Anh ta mấy lần để cho Giang Ninh dẫn đầu, lần này cũng không muốn nhượng bộ. Sách quyền đạo chỉ còn hai trang cuối, nếu bị lấy đi một trang khác, anh ta có quyền gì để nói? Rầm một tiếng, Hùng Điền tiến lên một bước, vươn tay túm lấy Lan Thanh, nhưng Giang Ninh còn nhanh hơn anh ta.
Như gió nổi cơn thịnh nộ, anh vụt trực tiếp đến trước mặt Lan Thanh, tung một cú đấm, đập mạnh vào lòng bàn tay Hùng Điền.
Bộp!
Hùng Điền lùi về phía sau mấy bước, nhưng Giang Ninh vẫn bất động!
“Anh nhất định phải ngăn cản tôi!”
Hùng Điền sắc mặt lạnh lùng nhìn Giang Ninh, trong lòng thâm kinh ngạc, mới vừa đấu với Giang Ninh, thực lực của anh dường như đã trở nên mạnh hơn.
Chỉ với cú đấm đó, Hùng Điền cảm thấy rất thật. Anh ta thậm chí không còn là đối thủ của Giang Ninh nữa. Giang Ninh cầm trong tay rất nhiều sách Cực Đạo quyền phổ đây không phải là chuyện kinh khủng nhất, đáng sợ nhất chính là khả năng hiểu biết về quyền thuyền của Giang Ninh!
Hùng Điền nhẹ giọng nói: ‘Anh không phải cũng thích ngăn cản tôi sao?” Anh ta không lịch sự chút nào.
Giang Ninh lại tiến lên một bước: “Vì không phải là bằng hữu nên không có gì khách sáo, tôi sẽ đấu với anh đến cùng.”
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng khí tức giết người tàn bạo khiến trái tim Hùng Điền run lên.
Anh nheo mắt, mở ra và nhẹ nhàng cầm lòng bàn tay.
“Nếu anh bị trúng độc, sẽ không ai có được Cực Đạo quyền phổ.”
Giang Ninh liếc anh ta một cái: “Những thủ đoạn này nên hạn chế lại, để không làm cho chính mình bị thương.”
“Hừ!”
Hùng Điền không nói lời nào, khit mũi một cái lập tức quét qua, dưới chân một chút như giãm phải gió tốc độ cực nhanh. Anh ta giơ một tay lên, một hạt bột mờ nhạt văng ra từ lòng bàn tay anh ta.