Chương :
“Xin lỗi, chỉ có ông Sugita mới được vào.” Người ở cửa ngăn lại Giang Ninh vẻ mặt nghiêm túc.
“Ồ, vậy thì tôi sẽ không vào nữa”
Sugita quay lại và bỏ đi. Đùa gì vậy, đêm nay có rất nhiều samurai chỉ một mình giang ninh nhìn thấy, ai biết trong bóng tối có bao nhiêu? Không cho Giang Ninh đi vào, nếu bọn họ muốn giết anh ta thì phải làm sao? Anh ta không có chút do dự nào, ngay khi không cho Giang Ninh vào, liền xoay người rời đi.
“Ngài Sugita ở lại!”
Hiển nhiên, người bảo vệ không ngờ Sugita lại bộc trực như vậy: ‘Xin đừng làm tôi khó xử.”
“Không làm khó, tôi sẽ không đi vào cậu có thể tự mình giải thích với xã trưởng.” Sugita khit mũi thậm chí không nhìn người đàn ông lần nữa. Người bảo vệ sắc mặt hơi thay đổi.
“Ngài Sugita, vui lòng đợi một lát tôi sẽ báo cáo sơ lược.”
Sugita đứng đó,liếc mắt một cái: “Không cần.”
“Đi nào.” Anh ta trực tiếp đưa Giang Ninh đi vào, cũng mặc kệ tên gác cửa.
Một tên vệ sĩ dám cùng anh ta đôi co coi anh ta là hành lá ư? Ngay cả khi không có Giang Ninh ở bên cạnh, Sugita cũng sẽ không bao giờ để mắt đến người vệ sĩ này. Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Sugita, người vệ sĩ nghiến răng không dám nói gì nhưng trong mắt hiện lên một tia oán hận.
Không ai trong số này thoát khỏi ánh mắt của Giang Ninh, nhưng anh không quan tâm chút nào. Khi cả hai bước vào sân, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu và mùi thức ăn.
“Ngài Sugita!” Nagakuma khoanh chân ngồi đó thấy Sugita bước vào, anh ta không đứng dậy chỉ tay về phía ghế và nói: ‘Mời anh ngồi đi!”
Ánh mắt của anh ta rơi vào Giang Ninh, sau khi nhìn thoáng qua, anh ta dường như có một cảm giác đáng sợ.
Nhưng anh ta hoàn toàn không nhớ ra cảm giác này, đã nhìn thấy khi nào.
“Ai đây?”
“Vệ sĩ của tôi.” Sugita nói thẳng. Anh ta không nói rằng đây là ba tôi, vì anh ta Sợ Nagakuma người biết anh ta là người duy nhất còn sống trong nhà của mình.
Nagakuma khẽ nhíu mày. Anh ta không ngờ rằng có người khác sẽ đến cùng. Tuy nhiên, anh ta đã không thể hiện nó.
“Được.” Giọng điệu của anh ta nhạt đi một chút.
Giang Ninh không quan tâm, đứng ở phía sau Sugita anh liếc mắt nhìn xung quanh liền phát hiện có ít nhất samurai đang ẩn núp vài người trong số đó khá mạnh, gần như đều là dạng cao thủ. Anh không thay đổi biểu cảm của mình, trao đổi một cái nhìn với Sugita Sugita ngay lập tức hiểu ra.
“Xã trưởng đã gọi tôi đến. Tôi rất cảm động. Còn có rất nhiều thức ăn ngon.”
Sugita nhìn những món ngon trên bàn này không khỏi cảm thán, “Không chỉ có những món ăn ngon, mà còn có rất nhiều samurai bảo vệ tôi. Xã trưởng phải biết rằng tôi đã xúc phạm thân vương. Anh lo lắng sợ rằng thân vương sẽ làm phiền tôi sao? “
Nagakuma cười và nheo mät: “Đúng vậy, tôi nghe nói anh nay đắc tội với thân vương.” Anh ta nhẹ giọng nói: ‘Nhỡ thân vương muốn làm gì anh, tộ không bảo vệ anh thì ai sẽ bảo vệ anh?” Cả hai người đều cười.