Tiếng trả lời lạnh băng mà hờ hững vang lên, nụ cười trên gương mặt Liên Thúy Na chớp mắt đã biến mất, bà ta không thể tin nổi nhìn vào Huỳnh Nhân đang đi đến trước mặt mình.
Chỉ thấy ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng, mũi kéo sắc nhọn trong mắt anh lại giống như một món đồ chơi, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, tầm mắt từ đầu đến cuối chỉ đặt trên người Liên Thúy Na.
"Huỳnh Nhân?"
Bà ta kêu lên đầy hoảng sợ, cứ như gặp phải quỷ vậy.
Bà ta vô thức lùi về sau một bước, suýt chút nữa là đến cây kéo trên tay cũng cầm không nổi nữa.
Huỳnh Nhân đứng ra chống đối lại bà ta thật sự là chuyện ngoài dự liệu của bà ta.
Theo như bà ta thấy thì Huỳnh Nhân sống được đến ngày hôm nay đều là dựa vào Liễu Phi Tuyết, một tên con rể ở rể rẻ tiền thì làm gì mà có quyền lên tiếng chứ?
Cho nên chỉ cần giải quyết Liễu Phi Tuyết là xong, lợi dụng sự lương thiện lòng trắc ẩn mà ai cũng có của mỗi con người.
Có lúc lấy lui làm tiến ngược lại càng tốt hơn, đối phó với loại người quyền cao chức trọng như Liễu Phi Tuyết thì càng phải như vậy.
Sợ xảy ra chuyện thì chỉ cần đừng làm lớn lên là sẽ giải quyết ổn thỏa cả, càng đừng nói tới bản thân còn là mẹ chồng của Liễu Phi Tuyết.
Nhưng không ngờ tới vào thời khắc then chốt lại xuất hiện một tên Huỳnh Nhân.
"Có giỏi thì ra tay đi?"
Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn cây kéo một cái, cười mỉa mai.
"Sao không ra tay đi?"
"Cậu, cậu im miệng cho tôi."
Liên Thúy Na thẹn quá hóa giận.
"Chỉ là một tên con rể ở rể nhỏ nhoi không có địa vị gì cả thì có tư cách gì mà lên tiếng chứ?"
Huỳnh Nhân hoàn toàn không để ý, nụ cười trên mặt càng chế giễu hơn.
"Liên Thúy Na, ngày trước tôi còn tưởng bà rất thông minh, chỉ là đứng sai lập trường mà thôi, còn bây giờ xem ra thì cũng chỉ có thế."
Trong lòng Liên Thúy Na lập tức rơi bộp một cái, ánh mắt nghiêm lại.
"Cậu có ý gì?"
Huỳnh Nhân cười nhạt.
"Tôi không ngờ là bà lại dùng cách này để ép tôi ly hôn với Phi Tuyết."
"Ngày trước niệm tình bà là mẹ ruột của Cảnh Nhiên nên mới nhiều lần nương tay với bà, bà lại không biết hối cãi, đã vậy còn hết lần này đến lần khác chọc tức tôi.
Tôi đang lo không biết nên làm sao để ra tay với bà, còn bà thì hay rồi, dùng cách tự sát để uy hiếp chúng tôi, thật là cầu được ước thấy mà."
"..."
Huỳnh Nhân vừa nói xong, Liên Thúy Na lập tức trợn tròn mắt.
Thì ra kế hoạch mà bà ta cho là hoàn hảo trong chốc lát bỗng trở nên ngu ngốc không tả nổi.
Nhưng bà ta vẫn không cam tâm, không nhịn được mà hỏi.
"Dù sao tôi cũng là mẹ ruột của Cảnh Nhiên, các người nhẫn tâm để tôi chết vì các người sao? Lương tâm của các người bị chó tha đi rồi à?"
"Sao lại không nhẫn tâm được?"
Huỳnh Nhân khó hiểu hỏi ngược lại.
"Bà nhiều lần dồn tôi vào chỗ chết, bà chết rồi thì coi như đầu xuôi đuôi lọt thôi."
"Huỳnh Nhân, cậu..."
Liên Thúy Na bị Huỳnh Nhân chọc cho tức đến nổi không nói nên lời, chỉ là ánh mắt hung tàn nhìn vào anh.
"Được rồi, mau ra tay đi đừng có lãng phí thời gian của mọi người nữa."
Huỳnh Nhân vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Tại đây tôi có thể nói rõ ràng cho bà biết rằng, tôi và Phi Tuyết sẽ không ly hôn, chúng tôi sẽ sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, còn bà sẽ có kết cục gì thì trong lòng bà tự biết rõ."
"Nhưng bà có thể yên tâm, đợi sau khi bà chết đi tôi sẽ đem hài cốt của bà gửi đến nhà họ Liên.
Nói là bà uy hiếp chúng tôi không được nên trái lại đem tính mạng của mình vứt đi, bà nói xem Liên Truyền Quốc nghe xong có tức đến hộc máu chết luôn không nhỉ?"
"Huỳnh Nhân, cậu câm mồm lại cho tôi..."
Liên Thúy Na tức đến cả người run lên, nói năng cũng không rành mạch được nữa, hận không thể ăn tươi nuốt sống Huỳnh Nhân.
Bà ta bắt đầu chất vấn bản thân, tại sao lại nghĩ ra được cái cách ngu ngục này, gây khó dễ cho ai cũng không nên làm khó dễ đến tính mạng của bản thân như vậy chứ.
Sao bà ta có thể thật sự tự giết chính mình được chứ, chỉ là để buộc Liễu Phi Tuyết thỏa hiệp thôi mà.
Bây giờ Huỳnh Nhân bắt bà ta ra tay, ngược lại khiến bà ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Huỳnh Nhân, đủ rồi, đừng nói nữa."
Liễu Nham đứng một bên nơm nớp lo sợ mà khuyên giải, trong tình huống này mà còn kích động Liên Thúy Na, lỡ như bà ta thật sự nghĩ không thông rồi tự sát thì phải làm sao?
Huỳnh Nhân lại có vẻ không nghe thấy, tiếp tục thản nhiên nói.
"Muốn chơi thì phải chơi tới cùng chứ, dùng kéo tự sát quá là nhạt nhẽo rồi."
Lời vừa dứt xong, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chỉ thấy vẻ mặt Huỳnh Nhân châm chọc.
"Bà có thể đứng ở tầng thượng tòa nhà quốc tế rồi nhảy xuống, nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, chỉ là hài cốt sẽ không còn, não bà sẽ vỡ thành một đống bùn nhão."
Liên Thúy Na sợ tới nỗi toàn thân run lên cầm cập.
Huỳnh Nhân nói tiếp.
"Cũng có thể dùng dây thừng thắt cổ, bà sẽ cảm nhận được cảm giác hít thở không thông, tròng mắt trợn lên, lưỡi thì lè ra nhìn y như là quỷ treo cổ vậy đó."
Vẻ mặt Liên Thúy Na càng thêm sợ hãi, cố nuốt một ngụm nước miếng.
“Đương nhiên, nếu như mà sợ đau thì có thể thử thuốc ở chỗ tôi này.”
Huỳnh Nhân cười rồi lấy ra một viên thuốc màu trắng.
"Đây là thuốc độc hóa học được nghiên cứu chế tạo mới nhất trong nước, không mùi không vị, nuốt vào cũng chỉ giống như ăn một viên kẹo thôi.
Nhưng sau khi nuốt vào phút, thì sẽ hít thở khó khăn, mũi miệng bị chảy máu, sau phút thì tất cả các cơ quan trong cơ thể sẽ cùng lúc bị khô kiệt, chất độc sẽ lan rộng ra khắp các ngóc ngách trong cơ thể."
"Mắt, mũi, miệng, tai của bà đều sẽ bị chảy máu đen, chỉ là lúc đó bà đã chết rồi cho nên tất cả những đau đớn đó bà sẽ không cảm nhận được."
"Thấy sao? Có muốn thử không?"
Huỳnh Nhân cầm viên thuốc màu trắng đưa đến trước mặt Liên Thúy Na.
Sau khi Liên Thúy Na ngây người ra nhìn giây, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, bà ta dốc sức đẩy tay Huỳnh Nhân ra, ngã bệt xuống đất một cách thảm hại, sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.
Sắc mặt Huỳnh Nhân lạnh lùng đi tới, đưa viên thuốc đến trước mặt Liên Thúy Na.
"Uống đi."
"Không, đừng mà, tôi không uống..."
Liên Thúy Na run cầm cập kiên quyết không chịu uống viên thuốc đó.
"Uống đi."
Thấy Liên Thúy Na làm thế nào cũng không chịu nhận, Huỳnh Nhân đột nhiên hét lớn một tiếng.
"Uống."
"Á..."
Một tiếng hét này lập tức dọa cho Liên Thúy Na sợ chết khiếp, ánh mắt hoảng sợ nhìn Huỳnh Nhân, không nhúc nhích.
Một màn này vừa vặn bị Liễu Cảnh Nhiên từ trong phòng đi ra nhìn thấy, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt.
Ký ức của cô ta còn dừng lại ở hình ảnh Liên Thúy Na ngang ngược cầm kéo uy hiếp Liễu Phi Tuyết ly hôn, sao mới không bao lâu thì đã nằm bò ở trước mặt Huỳnh Nhân rồi.
"Tôi sai rồi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết đâu..."
Liên Thúy Na khóc to lên.
"Tôi chỉ muốn dọa Liễu Phi Tuyết một chút thôi, để cô ta ly hôn với cậu."
Lúc này mọi người mới chợt nhận ra, ánh mắt nhìn Liên Thúy Na càng thêm khinh thường.
"Nếu không biết về cái chết, thì đừng nói chuyện liên quan đến cái chết."
Huỳnh Nhân lạnh lùng nói ra những lời này, sau đó đưa viên thuốc trong lòng bàn tay vào miệng mình.
"Huỳnh Nhân, đừng..."
Liễu Phi Tuyết tin vào lời Huỳnh Nhân nói, lúc này nhìn thấy Huỳnh Nhân uống viên thuốc màu trắng kia, sắc mặt cô ngay lập tức tái nhợt.
Mà Huỳnh Nhân lại giống như không có việc gì, cười nói.
"Yên tâm, đây chỉ là kẹo bạc hà cho Tiểu Như mà thôi."
Lúc này mọi người mới hiểu ra, Huỳnh Nhân chỉ dùng kẹo bạc hà không màu không mùi đã khiến cho Liên Thúy Na sợ tới nỗi lộ ra bộ mặt thật, dọa cho bà ta sợ chết khiếp.
Điều này cũng đã chứng minh Huỳnh Nhân nắm được điểm yếu của bản chất con người sâu như thế nào.
"Tiểu Như đâu rồi?"
Huỳnh Nhân quay đầu lại nhìn Liễu Cảnh Nhiên.
"Đã ngủ rồi."
Liễu Cảnh Nhiên nói xong, cẩn thận ôm Tiểu Như đang ngủ say.
Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhõm trong lòng.
Họ không sợ Liên Thúy Na, chỉ sợ lúc Liên Thúy Na hung ác cầm kéo sẽ để lại bóng ma tâm lý cho Tiểu Như còn nhỏ tuổi.
"Ba, chúng con đi trước, ngày khác chúng con đến ăn cơm sau."
"Được, hôm nay ba thật sự xin lỗi."
Liễu Nham tiễn ba người nhà họ Huỳnh ra sân, rồi lập tức trở lại phòng.
Thấy Liên Thúy Na còn quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt u ám đến mức có thể vặn ra nước.
"Đứng lên cho tôi." Ông ấy nhìn Liên Thúy Na hét lên một tiếng.
Liên Thúy Na run rẩy đứng lên, đầu gối còn run rẩy nắm lấy ống tay áo Liễu Nham khóc lóc cầu xin, bà ta nói.
"Liễu Nham, chúng ta là vợ chồng hơn năm, coi như tôi cầu xin ông, để Huỳnh Nhân ly hôn với người phụ nữ kia đi.
Nếu không ly hôn, thì nhà này sẽ không có chỗ cho tôi dung thân."
Liễu Cảnh Nhiên ở một bên mở to hai mắt.
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Tại sao Huỳnh Nhân và chị Liễu không ly hôn thì gia đình này sẽ không có chỗ cho mẹ dung thân."
"Cảnh Nhiên, con không biết đâu, Liễu Phi Tuyết là..."
"Liên Thúy Na."
Liên Thúy Na đang muốn nói cái gì đó, nhưng Liễu Nham bỗng nhiên hét lớn một tiếng, sau đó tát vào mặt bà một cái thật mạnh.
"Cảnh Nhiên, con về phòng trước đi, ba có chút chuyện cần nói với mẹ con."
Lời này là nói với Liễu Cảnh Nhiên, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của Liễu Nham chưa từng rời khỏi người Liên Thúy Na.
Liễu Cảnh Nhiên loáng thoáng nghĩ không biết ba mẹ có bí mật gì giấu mình hay không, trong lòng muốn hỏi nhưng nhìn thấy sắc mặt tái mét của Liễu Nham, nên từ bỏ ý định này, xoay người đi lên lầu.
Liễu Nham kéo Liên Thúy Na đi ra ngoài sân, một tay đẩy bà ta vào vách tường, vẻ mặt u ám như nước.
"Không phải bà đã hứa với tôi là sẽ không bao giờ nói ra bí mật này sao?".