"Gia chủ.
sao thế?"
"Ông nội, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, mọi người có thể nghe thấy tiếng gầm gừ tức giận của Thẩm Bán Sơn, âm thanh đó giống như dã thú mất ba mẹ, tuyệt vọng, bất lực.
Một người đàn ông chạy tới trước mặt Liễu Phi Tuyết, vẻ mặt tức giận.
"Thằng chồng bất tài vô dụng của cô đã làm gì với ông nội của tôi rồi hả?"
"Tôi không biết."
Liễu Phi Tuyết lạnh lùng nhìn anh ta một cái, vẻ mặt thờ ơ.
Tuy nói như vậy, trong lòng cô cũng đang rất sợ hãi.
Từ lúc bước vào đến bây giờ cũng lâu rồi, vậy mà Thẩm Bán Sơn vẫn cứ như gặp ma giữa ban ngày.
Loảng xoảng.
Không lâu sau đó, cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Huỳnh Nhân và Thẩm Bán Sơn bước ra.
Nhưng tinh thần của cả hai người rất khác nhau.
Huỳnh Nhân vẫn như trước, thần thái bình tĩnh, khóe miệng hơi cong lên, cười nhẹ, đối với người khác không hề giận dữ và ngang ngược, giống như cậu ấm con nhà giàu.
Còn Thẩm Bán Sơn thì như người mất ba hồn bảy vía, sắc mặt tái nhợt, đến bước chân cũng trở nên nặng nề, lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
"Ông nội."
Những người trẻ tuổi nhà họ Thẩm chạy đến đỡ Thẩm Bán Sơn, tránh việc ông ta ngã xuống đất.
"Ông nội, thằng nhóc đó đã làm gì ông, nó có đánh ông không?"
"Ông nội, ông không cần sợ, cứ nói ra đi, con sẽ kêu người đánh chết nó."
Tất cả mọi người đều rốt rít trợn mắt nhìn Huỳnh Nhân, cuối cùng là anh đã nói gì với Thẩm Bán Sơn trong phòng làm việc mà lại khiến ông ta vừa tức giận vừa sợ hãi đến như vậy?
"Tất cả im miệng."
Sắc mặt của Thẩm Bán Sơn vẫn còn tái nhợt, đột nhiên ông ta hét lớn, vẻ mặt tức giận.
Tất cả mọi người ở nhà họ Thẩm ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thẩm Bán Sơn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có Huỳnh Nhân vẫn đang nhìn Thẩm Bán Sơn một cách bí ẩn, mặt anh tức đến run lên.
"Quay về nhà họ Thẩm ngay." Ông ta đột nhiên nói.
"Cái gì?"
Biểu cảm của người nhà họ Thẩm rất đặc sắc, họ nghi ngờ nhìn gia chủ của mình.
Bọn họ hùng hổ tìm đến tập đoàn Lệ Tinh, tuyên bố muốn thâu tóm, nhưng lại không ngờ đầu voi đuôi chuột khiến mặt của họ đau rát, giống như có người hung hăng tát hai cái vào mặt.
Điều đáng nói là hai cái tát này là tự Thẩm Bán Sơn gây ra.
"Tôi nói, quay về nhà họ Thẩm."
Thẩm Bán Sơn rất tức giận, mặc dù đang nói chuyện với người nhà họ Thẩm, nhưng ánh mắt ông ta chưa từng rời khỏi Huỳnh Nhân.
Tất cả người nhà họ Thẩm đều sợ hãi nhìn gia chủ, lúc này họ cảm thấy gia chủ như muốn bùng nổ, không còn thái độ hung hăng kêu gào ầm ĩ như lúc mới đến nữa, ông ta tuyệt vọng rời đi.
"Ông cụ Thẩm, nể tình bạn bè nên tôi muốn nhắc một chút, tôi chỉ chờ đến chạng vạng tối hôm nay thôi."
Huỳnh Nhân híp mắt, đột nhiên mở miệng nói.
"Cho đến khi mặt trời lặn, nếu vẫn không có kết quả mà tôi mong muốn, đừng trách tôi không khách sáo với ông."
Thân thể già nua của Thẩm Bán Sơn run lên, cuối cùng ông ta cũng không quay đầu lại.
Vừa ra khỏi tập đoàn Lệ Tinh, Thẩm Bán Sơn dừng lại, nói với chú Dương quản lý.
"Sai người đem toàn bộ tài sản đã lấy được của nhà họ Đổng trả lại chỗ cũ, còn nữa, chuyển nhượng tập đoàn Cự Phong của nhà họ Thẩm cho tập đoàn Lệ Tinh!"
"Gia chủ, tại sao vậy?"
Ngay khi mệnh lệnh được đưa ra, tất cả mọi người ở nhà họ Thẩm đều nghi ngờ nhìn Thẩm Bán Sơn.
Tập đoàn Cự Phong là tập đoàn mạng lưới lớn nhất dưới nhà họ Thẩm, đừng nói là ở Minh Châu, đến toàn bộ nước Hạ cũng có sức ảnh hưởng rất lớn, tại sao lại cho không tập đoàn Lệ Tinh?
Chú Dương quản gia giống như nhớ ra gì đó, không nói gì, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.
"Còn chưa chịu đi sao?"
Thẩm Bán Sơn hét lớn một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi.
Mọi người có mặt ở đó cũng hết hồn, mặc dù cảm thấy không cam lòng nhưng vẫn chỉ có thể quay về phục vụ cho nhà họ Thẩm.
Sau đó, chỉ còn lại Thẩm Bán Sơn và chú Dương đứng đó.
"Ông chủ, chuyện này có gì bí ẩn không?" Chú Dương hỏi.
Thẩm Bán Sơn nhắm hai mặt thật lâu, vẻ mặt đau khổ.
Chú Dương nheo mắt lại, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
"Trong phòng làm việc, cuối cùng Huỳnh Nhân đã nói gì với ông vậy?"
Thẩm Bán Sơn im lặng một lúc lâu mới mở mắt, hai mắt đỏ bừng.
"Anh ta kêu tôi nghe điện thoại, cuộc gọi đó là tiếng kêu cứu của Thanh Vân."
Con người của chú Dương co rụt lại.
"Ông chủ, là thật sao? Ông chắc chắn là không có người bày trò đằng sau chứ?"
"Chắc chắn là như vậy."
Thẩm Bán Sơn như già đi mười tuổi.
"Tôi đã cố gắng nói chuyện với Thanh Vân, nhưng điện thoại đã bị cúp máy, nhưng tôi có thể nghe thấy, chắc chắn Thanh Vân đã bị tên sát nhân đó bắt làm con tin!"
Chú Dương im lặng, đột nhiên hỏi.
"Ông chủ, nhà họ Thẩm vất vả lắm mới lớn mạnh được như bây giờ, chẳng lẽ ông nhẫn tâm trả lại những thứ mà mình vất vả lắm mới lấy được sao.
Tập đoàn Cự Phong chính là cây đại thụ của nhà họ Thẩm!"
"Bây giờ tôi có thể làm gì được đây?"
Giọng nói Thẩm Bán Sơn khàn khàn.
"Tôi chỉ có một đứa cháu là Thanh Vân thôi."
Ánh mắt chú Dương lóe lên sự sắc sảo.
"Tôi có một kế hoạch."
Ông ta thì thầm vào lỗ tai của Thẩm Bán Sơn, sắc mặt của Thẩm Bán Sơn cũng thay đổi.
"Như vậy có mạo hiểm quá không?"
"Truy cầu phú quý trong hoàn cảnh hiểm nghèo, không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?"
Ánh mắt của chú Dương trở nên tàn nhẫn.
"Nếu tên bất tài vô dụng đó bất nghĩa trước, tại sao chúng ta phải nhân từ?"
"Được."
Thẩm Bán Sơn đồng ý, vẻ mặt hung ác.
"Tôi sẽ khiến đôi vợ chồng lăng loàng đó phải trả một cái giá thật đắt."
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt mặt trời đã xuống núi.
Mặt trời đỏ như máu, treo lơ lửng đằng xa.
Huỳnh Nhân gọi điện thoại cho Liễu Phi Tuyết, nói cho cô biết đêm nay anh không thể về nhà ăn cơm, sẵn tiện nhờ cô đón Tiểu Như.
Liễu Phi Tuyết cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò "Về nhà sớm" rồi cúp máy.
Huỳnh Nhân nhìn đồng hồ, anh nheo mắt lại, xem ra Thẩm Bán Sơn không thương đứa cháu trai này.
Anh tính đứng dậy rời đi, bên ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
"Anh Huỳnh"
Vừa nhìn thấy có người đến thông báo, Huỳnh Nhân nheo mắt cười.
"Đúng là ông Thẩm, rất đúng giờ."
Thẩm Bán Sơn cười như không cười, nói.
"Rất nhiều chuyện, cần có thời gian để chuẩn bị."
Lúc này, Thẩm Bán Sơn dẫn theo rất ít người, chỉ có chú Dương quản gia, cả hai người đều mặc một bộ vest đen, rất chỉnh chu.
Ông ta đưa một xấp tài liệu.
"Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Cự Phong dưới danh nghĩa nhà họ Thẩm, nếu anh không có vấn đề gì thì ký vào đây."
"Ngoài ra, tài sản mà chúng tôi cướp của nhà họ Đổng cũng sẽ trả toàn bộ cho nhà họ Đổng.
Bây giờ có thể cho tôi gặp cháu của mình chưa?"
Huỳnh Nhân lật hợp đồng lên để xem, nhìn sơ một lượt lập tức không còn hứng thú nữa, anh cười nửa miệng nhìn Thẩm Bán Sơn.
"Tôi rất ngạc nhiên, vậy mà ông lại có thể vì cháu của mình mà từ bỏ cả gia sản lớn như vậy."
"Đó là điều đương nhiên."
Thẩm Bán Sơn nghiêm túc.
"Thằng bé là cháu của tôi, nếu như nó chết thì nhà họ Thẩm cũng không hưng thịnh thêm được bao lâu nữa."
Đúng là như vậy, Thẩm Thanh vân là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thẩm, nếu anh ta chết, nhà họ Thẩm cũng không thể hưng thịnh được lâu.
Dù sao thì Thẩm Bán Sơn cũng hơn bảy mươi tuổi rồi.
"Được, tôi dẫn ông đi gặp Thẩm Thanh Vân."
Huỳnh Nhân đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc.
Thẩm Bán Sơn và chú Dương nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên sát khí..