Xin người ta ra tay với tự mình ra tay là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.
Đổng Ngọc Thụ chưa từng giết người, bảo anh ta ra tay giết Đổng Ý Hành là chuyện không thể được.
Nhìn thấy con dao sáng loáng trên mặt đất rồi lại nhìn nụ cười kỳ quái trên gương mặt của Huỳnh Nhân.
Đổng Ngọc Thụ lập tức hiểu ra, Huỳnh Nhân đang thử anh ta.
Anh vẫn không yên tâm với anh ta.
Lúc này, thuốc an thần của nhà họ Đổng là Đổng Nam Lĩnh đã chết rồi, những gia sản của nhà họ Đổng đang bị nhà họ Thẩm dần dần cuỗm đi mất.
Nếu như họ mất đi cái ô lớn là Huỳnh Nhân thì nhà họ Đổng sẽ càng thảm hơn nữa.
Trái lại, Huỳnh Nhân có thể từ một kẻ sao chổi trong một gia tộc nhỏ bị người người phỉ nhổ từng bước từng bước có được địa vị như ngày hôm nay, không phải là dựa vào may mắn.
Đổng Ngọc Thụ đang đánh cược, cược xem nhà họ Đổng có thể đi đến một độ cao mới hay không.
“Tôi nghĩ tốt hơn hết là anh hãy lựa chọn cho kỹ, để anh ra tay hay là để tôi ra tay.
Tôi không có nhiều thời gian như thế đâu.”
Lúc này giọng nói bình tĩnh của Huỳnh Nhân vang lên bên tai Đổng Ngọc Thụ, anh ta lại cảm thấy nó như bùa chú thúc giục anh ta nhanh chóng ra tay vậy.
Để anh ta ra tay anh ta sẽ có được quan hệ với Huỳnh Nhân, đồng thời sẽ mang tiếng xấu phản bội anh trai, rất có khả năng sẽ rơi vào vòng lao lý.
Để Huỳnh Nhân ra tay, mọi người đều sẽ vui vẻ nhưng anh ta lại không có quan hệ gì với Huỳnh Nhân cả.
Nếu như sau này nhà họ Đổng bị cường địch thôn tính thì Huỳnh Nhân sẽ không ra tay giúp đỡ họ nữa.
Nếu như là bạn, bạn sẽ đưa ra lựa chọn thế nào đây?
Trên trán Đổng Ngọc Thụ ướt đẫm mồ hôi, anh ta nuốt nước bọt.
Sau đó trên gương mặt anh ta lóe lên sự quyết tâm, anh ta nhặt con dao Lưu An ném xuống dưới đất lên, ánh mắt điên cuồng.
“Anh Huỳnh, để tôi giết chết người này cho anh.”
Sau khi hét lên câu này, hàm răng như bị cắn nát vậy.
“Vậy thì anh ra tay đi.”
Huỳnh Nhân ra tư thế xin mời rồi cười mỉm.
“Không được, Ngọc Thụ, tao là anh họ của mày đấy, mày không thể giết tao được.”
Đổng Ý Hành hoảng sợ đến cực điểm, anh ta thét lớn lên.
Bốp.
Đổng Ngọc Thụ tát mạnh lên mặt Đổng Ý Hành một cái.
“Có ba lý do tôi muốn giết chết anh.”
Gân xanh trên trán anh ta nổi hẳn lên, vẻ mặt đáng sợ giống như một con thú hung ác muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
“Đầu tiên, anh bắt tay với mẹ của mình hại chết mẹ của tôi, còn muốn giết chết tôi, chỉ vì tôi là con hoang của mẹ và người đàn ông khác, anh đáng chết.” “Thứ hai, anh giết chết người ông tôi vẫn luôn kính trọng nhất, anh đáng chết.” “Điều cuối cùng, anh không nên ra tay với anh Huỳnh và vợ của anh ấy, anh nên đi xuống địa ngục đi.”
Sau khi nói xong câu cuối, toàn thân Đổng Ngọc Thụ đằng đằng sát khí, anh ta giơ con dao lên rồi đâm mạnh xuống dưới.
“Chậc chậc, nhìn xem tôi phát hiện ra gì này, giữa anh em với nhau vậy mà lại tương tàn với nhau đến thế.”
Đang lúc Đổng Ngọc Thụ định ra tay với Đổng Ý Hành thì phía sau bỗng vang lên tiếng cười mỉa mai.
Con dao nằm trong tay của Đổng Ngọc Thụ cũng dừng lại giữa không trung, anh ta ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy có một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen dỗ trước cổng biệt thự nhà họ Đổng, có một thanh niên mặc một bộ đồ vest màu đen ung dung bước từ trên xe xuống.
“Thẩm Thanh Vân?”
Sau khi nhìn rõ người đến là ai ánh mắt Đổng Ngọc Thụ chợt lạnh, anh ta tức giận nói.
“Mấy ngày nay mày đã chiếm đoạt không ít tài sản của nhà họ Đổng chúng tao mà nay lại còn dám vác mặt đến đây à.”
Đổng Ý Hành lại nhìn Thẩm Thanh Vân giống như nhìn cứu tinh của mình vậy, anh ta nói.
“Thanh Vân, cứu tôi với.”
Trông thấy Đổng Ý Hành sắp trở thành vong hồn dưới lưỡi dao của Đổng Ngọc Thụ, Thẩm Thanh Vân cười ha hả, anh ta không trả lời mà bình tĩnh nhìn về phía Đổng Ngọc Thụ rồi nói.
“Thương trường như chiến trường, công ty của mấy người kinh doanh không được dẫn đến rất nhiều người thất nghiệp, còn không cho người ta thu mua à?” “Nhưng trái lại, dưới cái nhìn của tôi thì tôi chính là người tốt chín kiếp cứu rỗi rất nhiều người, có rất nhiều công ty giống như công ty mấy người đứng bên bờ vực phá sản nhưng được nhà họ Thẩm chúng tôi thu mua lại cũng bắt đầu có chuyển biến tốt rồi.”
“...”
Tất cả người nhà họ Đổng đều nhìn Thẩm Thanh Vân bằng ánh mắt tức giận nhưng lại không dám hé răng nửa lời.
Đây chính là ảnh hưởng sau cái chết của Đổng Nam Lĩnh.
Lúc Đổng Nam Lĩnh còn sống mọi chuyện thuận lợi, mọi việc đâu ra đấy nhưng Đổng Nam Lĩnh vừa chết công ty không còn người đáng tin cậy, không chỉ việc kinh doanh gặp vấn đề mà giá cả thị trường còn giảm mạnh nữa.
Đây chính là vấn đề của nhà họ Đổng nên mới để cho nhà họ Thẩm thừa lúc không người chen chân vào, dựa vào Đổng Ý Hành thì sẽ không bao giờ giải quyết được những vấn đề này.
Mà ngay lúc này, Huỳnh Nhân bước lên phía trước một bước, anh thản nhiên nhìn Thẩm Thanh Vân một cái rồi nói.
“Có lẽ Thẩm Bán Sơn đã dạy anh đạo lý biết chừng biết mực rồi nhỉ? Nhưng đáng tiếc anh lại không hiểu được điều đó.”
Thẩm Thanh Vân cười hả hả nói.
“Anh Huỳnh nói đùa rồi, kể ra nhà họ Thẩm chúng tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ được anh Huỳnh đây ban tặng đấy.
Anh Huỳnh chớ nên từ chối, để Thanh Vân vái ba lạy anh.”
Nói xong anh ta còn học theo dáng vẻ hơi khom lưng của người xưa, vẻ mặt tươi cười hành lễ ba vái với Huỳnh Nhân.
Vẻ mặt Huỳnh Nhân không thay đổi, Lưu An đứng đằng sau lại đằng đằng sát khí, nhìn thì có vẻ như Thẩm Thanh Vân đang cảm ơn Huỳnh Nhân nhưng thật ra là đang chế nhạo anh.
Lưu An nào nhẫn nhịn được chứ, cô ta muốn ra tay ngay tại chỗ nhưng Huỳnh Nhân lại nhìn cô ta một cái thế nên Lưu An chỉ đành nhẫn nhịn không ra tay.
Mấy ngày tới, đến lượt Thẩm Thanh Vân khóc.
“Anh tới đây không phải chỉ là vì vấn đề nhàm chán này đâu nhỉ?”
Sau khi thu hồi ánh mắt đột nhiên Huỳnh Nhân thích thú nhìn về phía Thẩm Thanh Vân rồi hỏi.
“Tất nhiên là không phải rồi.”
Thẩm Thanh Vân cúi đầu nhìn Đổng Ý Hành sau đó anh ta oai phong lẫm liệt nói.
“Thanh Vân không có đức tính khác chỉ là tôi muốn giảng việc nghĩa mà thôi, nếu như tôi đã gặp phải cảnh tượng bất nghĩa anh em tương tàn như thế này thì tất nhiên là muốn ngăn cản rồi.”
Ngừng lại một chút, Thẩm Thanh Vân nhìn về phía Đổng Ngọc Thụ rồi nói.
“Người anh em Ngọc Thụ này rốt cuộc là có chuyện lớn gì mà khiến cho anh kích động đến mức giơ dao về phía anh họ của mình vậy?”
Đổng Ngọc Thụ nhìn Thẩm Thanh Vân bằng vẻ mặt độc ác, anh ta không lên tiếng.
Đổng Ngọc Thụ cảm thấy có một áp lực cực lớn, Thẩm Thanh Vân đứng ở ranh giới cao nhất của đạo đức để nói chuyện khiến cho anh ta thật sự không tiện ra tay.
Sau đó Huỳnh Nhân khinh thường cười khẩy một cái.
“Thẩm Thanh Vân, rõ ràng là anh bẫy nhà họ Đổng nhưng bây giờ lại đứng ra nói giúp cho nhà họ Đổng.
Nhà họ Thẩm mấy người muốn có lợi ích, cũng muốn có cả danh tiếng, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ cũng không như anh đâu.”
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Thanh Vân biến mất, anh ta nói.
“Anh Huỳnh này, anh nói thế là có ý gì?”
“Ý của tôi chính là...”
Huỳnh Nhân nhìn Đổng Ngọc Thụ rồi nói.
“Anh đừng để ý đến anh ta, cứ coi những lời anh ta nói như phân chó là được rồi.”
“...”
Vẻ mặt của cả Đổng Ngọc Thụ và Thẩm Thanh Vân đều thay đổi.
Ban đầu Đổng Ngọc Thụ ôm quyết tâm phải giết chết Đổng Ý Hành nhưng nửa đường lại xuất hiện một Thẩm Thanh Vân, khi quyết tâm không còn nữa Huỳnh Nhân lại bảo anh ta đừng để ý đến người khác, sao anh ta xuống tay được chứ? Những lời này của Huỳnh Nhân như tát thẳng vào mặt của Thẩm Thanh Vân, khiến cho anh ta vô cùng khó chịu.
“Anh bảo anh ta ra tay thử xem?”
Thẩm Thanh Vân lạnh lùng nhìn Huỳnh Nhân, giọng điệu còn mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ.
Huỳnh Nhân cười lớn ba tiếng rồi sau đó vung tay lên nói.
“Đổng Ngọc Thụ, anh còn không mau ra tay đi?”.
Truyện Đoản Văn
Đổng Ngọc Thụ cắn răng, anh ta đâm xuống.
“Thanh Vân, cứu tôi...”
Đột nhiên tiếng thét tan nát cõi lòng của Đổng Ý Hành im bặt lại.
Đổng Ngọc Thụ cầm dao đâm mạnh lên trên cổ của Đổng Ý Hành, máu tươi bắn ra tung tóe phun hết lên trên mặt anh ta.
Trông thấy Đổng Ý Hành chết ngay trước mặt mình, vẻ mặt của Thẩm Thanh Vân u ám đến cực điểm..