“Nhan Thanh Thi?”
Ánh mắt Huỳnh Nhân run lên, lập tức biến sắc.
Đổng Ý Hành và Thẩm Thanh Vân cười thành tiếng.
“Quái thai nhà họ Nhan cuối cũng cũng chịu lộ diện.”
“Cả ngày chỉ biết tự nhốt mình trong phòng, viết chữ luyện vẽ, đọc sách luyện võ, ngu ngốc cả người.”
Thẩm Thanh Vân lắc đầu, nói.
“Cái này không phải là sinh hoạt của chàng trai bình thường, tôi nghĩ là anh ta sắp đi tu rồi.”
Bốn cậu chủ nhà hào môn ở Minh Châu được gọi chung là ‘Tứ Thiếu Minh Châu’, Thiều Hải Hà trở thành người thực vật đến nay vẫn chưa tỉnh, Đổng Ý Hành được ngồi lên chủ nhà họ Đổng, Thẩm Thanh Vân tình ý giả dối, bên ngoài một kiểu bên trong một kiểu.
chỉ có duy nhất cậu chủ nhà họ Nhân, Huỳnh Nhân chưa từng tiếp xúc.
Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Huỳnh Nhân nheo mắt đánh giá Nhan Thanh Thi, thái độ Nhan Thanh Thi bình tĩnh không quan tâm Huỳnh Nhân đánh giá.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.
Nhan Thanh Thi mặc một bộ trắng đẹp hơn tuyết, tóc dài bay phấp phới, mang nét đẹp của tài tử cổ điển, mỗi đường nét trên gương mặt đều được sắp xếp hoàn mỹ không tì vết.
Dung mạo xinh đẹp, da trắng như tuyết, nhan sắc cũng khiến cho phụ nữ phải ghen tị, nhưng Huỳnh Nhân lại tinh ý phát hiện được trên cổ Nhan Thanh Thi có một điểm nhô lên.
Là yết hầu.
Anh ta là con trai.
“Tôi nhận ra anh, anh là Huỳnh Nhân đúng không?”
Nhan Thanh Thi cười tươi nhìn Huỳnh Nhân, lịch sự vươn tay ra với anh.
Huỳnh Nhân thu tầm mắt lại, không từ chối mà bắt tay anh ta.
Chỉ là một cái bắt tay nhưng Huỳnh Nhân lại cảm nhận được một lực lớn truyền đến tay mình.
Huỳnh Nhân ngạc nhiên sau đó nhíu mày.
Dám giở thủ đoạn này với mình? Quả thực không biết tự lượng sức mình.
Khuôn mặt anh bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười khinh thường, bàn tay bỗng dùng sức.
Ngay lập tức nụ cười trên khuôn mặt Nhan Thanh Thi đột nhiên thay đổi, các cơ mặt co giật, cơ thể run rẩy dữ dội.
Một sức lực mạnh truyền đến cổ tay, gần như muốn bóp nát gân cốt anh ta.
Đôi mắt Nhan Thanh Thi bỗng trở nên hoảng sợ, khó tin nhìn Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh như trước.
Anh ta nhìn ra được người đàn ông trẻ tuổi này không có dốc toàn sức, chỉ như mèo vờn chuột, trêu đùa mình.
“Anh Huỳnh, mọi người đang nhìn.”
Nhan Thanh Thi cố kìm nổi đau đớn trên cổ tay, mỉm cười nói.
“Hôm nay vốn là lễ kết hôn của nhà họ Văn, trước khi hôn lễ diễn ra thì nên ăn thêm chút mùi vị của đồ khai vị.
Anh thấy thế nào?”
Huỳnh Nhân nheo mắt, ý tứ sâu xa nói.
Vừa dứt lời trái tim Nhan Thanh Thi lập tức đánh bộp một tiếng, đập mạnh loạn nhịp.
Anh ta nghe ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của Huỳnh Nhân.
“Nếu như anh còn dám can thiệp chuyện không liên quan đến mình, tôi không ngại đưa anh vào bệnh viện trước.”
“Chẳng ra làm sao.”
Nhan Thanh Thi hít một hơi thật sâu, thỏa hiệp nói.
“Tôi chỉ muốn làm quen với anh Huỳnh thôi.”
“Bây giờ đã quen biết rồi.”
Sắc mặt Huỳnh Nhân lạnh lùng buông Nhan Thanh Thi ra.
Lúc bàn tay được buông nha, Nhan Thanh Thi lập tức nắm chặt lấy bàn tay đó, con ngươi trợn to.
Có thể nhìn thấy bàn tay đó đã bị sưng tay đến mức bị biến dạng.
Nếu như Huỳnh Nhân dùng thêm chút sức thì có thể bóp gãy bàn tay anh ta.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa được một phút đồng hồ, nhưng Nhan Thanh Thi đã cảm nhận được sự khủng bố của Huỳnh Nhân, bên trong ánh mắt lướt qua tia kinh hãi.
Người ngoài cũng không biết trong chớp mắt đã xảy ra chuyện gì, Đổng Ý Hành nhìn Huỳnh Nhân cười khinh thường.
“Mày đúng là kẻ chuyên đi gây rối, đi đến đâu đắc tội đến đó, tên quái thai nhà họ Nhan đó là cốt cán của hiệp hội võ đạo, gây chuyện với anh ta đừng mong gặp được kết quả tốt.”
“Đổng Ý Hành, mày câm miệng đi.”
Nhan Thanh Thi tức giận chửi Ý Hàng, nóng rát cả mặt.
Nếu như là lúc bình thường cái danh thành viên cốt cán của hiệp hội võ đạo rất vinh dự sáng giá, cũng rất dọa người khác, nhưng mà ở trước mặt Huỳnh Nhân cái thân phận này lại giống như chuyện nực cười.
Quả nhiên sau khi biết tin này, trên mặt Huỳnh Nhân lộ rõ vẻ đăm chiêu.
“Hóa ra anh là người của hiệp hội võ đạo sao? Có quen biết với Bao đại sư không?”
Nhan Thanh Thi hai mắt lấp lánh, chần chừng một lúc rồi gật đầu nói.
“Có quen.”
“Vậy là được rồi.”
Nét mặt Huỳnh Nhân mang theo sự nhẹ nhõm.
“Tôi nghĩ sẽ chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau đâu.”
Nhan Thanh Thi không hiểu những lời này của Huỳnh Nhân, nhưng cũng không hùng hổ dọa nạt người khác như trước.
Đổng Ý Hành bước lên một bước, bỗng nhiên nói.
“Anh Thanh Thi, Huỳnh Nhân cứ thế mà nhục mạ anh, anh không dạy dỗ lại nó à?”
Sắc mặt Nhan Thanh Thi lập tức trở nên rất khó coi, quay đầu lạnh lùng nhìn Đổng Ý Hành.
“Tôi và cậu quen biết à?”
Nói xong, lại lần nữa bước đến bàn dài nhà họ Nhan, không quan tâm đến việc này nữa.
Đổng Ý Hành vô cùng ngạc nhiên, vốn định giá cao để mời sát thủ ám sát Huỳnh Nhân, không ngờ lệnh treo thưởng trên web đen bị chặn, Đổng Ý Hành không còn cách nào nên chỉ đành tập trung vào lễ cưới.
Anh ta đã tốn chi phí rất lớn để đưa Nhan Thanh Thi đến đây là vì để đối phó với kẻ luyện võ như Huỳnh Nhân.
Tại sao mà cả hai vừa bắt tay nhau một cái, Nhan Thanh Thi đã thay đổi ý định chứ?
Tứ Thiếu Minh Châu có quan hệ nhìn có vẻ hòa thuận với nhau, nhưng thực chất đều là kẻ đạo đức giả, bên ngoài thì khiêm tốn, nhưng sau lưng lại dùng thủ đoạn tàn ác hơn bất kỳ ai.
Cho nên bốn người cũng chỉ duy trì quan hệ hợp tác ngoài mặt mà thôi.
Nhưng rất nhanh, biểu cảm của Đổng Ý Hành lại khôi phục vẻ bình thường, u ám nhìn Huỳnh Nhân.
“Cứ cho là Thanh Thi không ra tay thì mày cho rằng mày trốn được à? Lễ cưới kết thúc chính là ngày chết của mày.”
Lời vừa được nói ra, hào môn ở Giang Thành nhao nhao vỗ tay bảo được, làm người ngoài cuộc đứng xem cũng không muốn nhúng tay vào, người nhà họ Liên cũng không có lấy một người đứng ra nói giúp Huỳnh Nhân.
Để bọn họ xem, nhà họ Đổng có thể làm được gì kẻ phế vật đó chứ?
“Thì mày cứ thử xem.”
Trong đôi mắt của Huỳnh Nhân ánh lên tia lạnh lẽo, nếu Đổng Ý Hành dám ra tay, anh cũng không ngại loại bỏ anh ta để cảm thấy thoải mái.
“Dừng tay lại cho tôi.”
Ngay lúc này phía sau vang lên một giọng nói đầy tức giận.
Một người phụ nữ mặc lễ phục, khuôn mặt xinh đẹp, vẫn còn nét quyến rũ, khuôn mặt giống với Văn Duy Thần đã chứng minh thân phận của bà.
“Văn phu nhân.”
Đổng Ý Hành, Thẩm Thanh Vân, Nhan Thanh Thi vội vàng chào hỏi.
Huỳnh Nhân không cảm xúc đánh giá mẹ Văn Duy Thần, cũng không lên tiếng.
“Hôm nay là lễ cưới của con trai tôi, cho dù các vị có ân oán gì, tạm thời gác qua một bên, cho nhà họ Văn chúng tôi chút mặt mũi.” Văn Xảo Như tuy là phụ nữ nhưng vẫn cho thấy được khí thế một mình đảm đương chủ mẫu nhà họ Văn.
Chỉ là mấy cậu chủ ở Giang Thành lại có vẻ đùa cợt nhìn Văn Xảo Như, không có kính trọng, thậm chí còn nhỏ tiếng bàn tán với nhau.
Đổng Ý Hành gật đầu.
“Phu nhân đã nói như vậy, tôi xin gạt hết ân oán cá nhân qua một bên chờ hôn lễ qua đi rồi sẽ giải quyết.”
“Vậy thì tốt.”
Văn Như Xảo gật đầu, sau đó nhìn Huỳnh Nhân hỏi thăm.
“Liễu Cảnh Nhiên là gì của cậu?”
Huỳnh Nhân khó hiểu, không rõ vì sao bà lại hỏi về vấn đề này nhung vẫn trả lời.
“Cứ xem như là em gái của tôi đi.”
“Cậu đi theo tôi.”
Văn Xảo Như nắm lấy cánh tay Huỳnh Nhân, kéo anh vào phòng khách sạn.
Ầm.
Hai người bước vào một căn phòng xa hoa, Văn Xảo Như lạch cạch khóa trái mấy lớp cửa lại.
Huỳnh Nhân nheo mắt.
“Văn Phu Nhân, bà làm gì vậy?”
Văn Xảo Như kéo rèm cửa lại lên, xác định không có ai nghe lén, ngay lúc này mới nghiêm túc nói với Huỳnh Nhân.
“Mong cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện, trước khi hôn lễ diễn ra, xin cậu nhất định phải đưa Liễu Cảnh Nhiên đi.”.