“Ông chẳng phải là người lần trước theo sau Huỳnh Nhân...”
Văn Duy Thần nhìn La Bố, vẻ mặt có phần kinh ngạc.
Anh ta từng gặp La Bố ở tòa nhà Quốc Tế, khi đó La Bố còn đang cung kính theo sau Huỳnh Nhân như một thư ký nhỏ, Văn Duy Thần tự cho rằng ông ta cũng là nhân vật nhỏ, không hề để ý.
Nhưng bây giờ xem ra hình như không phải vậy.
“Làm càn.”
“Một nhà họ Văn cỏn con cũng dám bất kính với Hội trưởng La.
Đúng là chán sống rồi.”
Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân đi theo đằng sau La Bố lập tức lạnh mắt, quát lớn một tiếng.
Mặc dù những Tổng Giám đốc có máu mặt ở đằng sau không nói gì, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo, cũng tỏ rõ lập trường.
Văn Thành Nam nhìn rõ khuôn mặt La Bố, sắc mặt lại tái mét, lập tức tát mạnh Văn Duy Thần một cái.
“Nghịch tử, im miệng cho ba.”
Văn Duy Thần bị tát một cái đến sững sờ, nhìn La Bố không dám tin.
Ngay cả ba mình cũng cung kính với Hội trưởng La này như thế, rốt cuộc ông ta có lai lịch gì?
Văn Thành Nam vội vàng đi tới trước mặt La Bố, kính cẩn khom người.
“Tôi là hội viên trung cấp Văn Thành Nam, ra mắt Hội trưởng La.”
La Bố lạnh nhạt gật đầu nhưng không lên tiếng.
Cơ thể và đầu óc Văn Duy Thần lập tức run lên, trợn mắt há mồm nhìn La Bố.
Ông ta không phải là hội trưởng của thương hội Hồng Ưng chứ.
“Hội trưởng La...”
Người nhà họ Liễu cũng đầy vẻ sững sờ, nhất thời quên cả chào hỏi.
Đường đường là người tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng lại đến nhà họ Liễu làm gì?
Mã Bách Điền đi đến trước mặt Liễu Cảnh Nhiên, trên khuôn mặt nghiêm túc chợt lộ ra một nụ cười ấm áp.
"Cô Cảnh Nhiên, nghe nói cô sắp kết hôn, tôi còn chưa tặng quà mừng.
Đây là chút tấm lòng, chúc cô tân hôn hạnh phúc."
Mã Bách Điền lấy ra một sợi dây chuyền kim cương trị giá hàng chục triệu sáng lấp lánh đưa cho Liễu Cảnh Nhiên.
Liên Thúy Na nhìn đến trố mắt, vừa định đưa tay giật lấy lại bị Liễu Cảnh Nhiên đẩy ra, vội vàng khoát tay.
“Tổng Giám đốc Mã, món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận.”
“Cô cứ cầm lấy đi.”
Mã Bách Điền cười đưa tới.
“Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy rất thân thiết.
Tôi đã năm mươi rồi, lại vẫn chưa có con cái.
Cô có bằng lòng làm cháu gái nuôi của tôi không?”
Xì xào...
Ông ta vừa dứt lời, cả căn phòng đều kinh hãi.
Bản thân Liễu Cảnh Nhiên càng mơ hồ, không hiểu ra sao.
Cô ta và Mã Bách Điền vốn chỉ gặp mặt một lần, sao lại nói là thân thiết được? Huỳnh Nhân đứng ở bên cạnh bỗng nhiên nói.
“Cô đồng ý đi.”
Liễu Cảnh Nhiên sửng sốt một chút, nhìn nụ cười trên mặt Huỳnh Nhân lập tức hiểu ra cái gì, vội vàng gật đầu đồng ý.
“Tổng Giám đốc Mã, tôi đồng ý.”
Nụ cười trên mặt Mã Bách Đồ càng sâu.
“Còn gọi ông là Tổng Giám đốc Mã nữa sao?”
Liễu Cảnh Nhiên bừng tỉnh ngộ, vội vàng sửa lại.
“Ông Mã.”
“Ừm.”
Mã Bách Điền sảng khoái cười lớn, Huỳnh Nhân cũng khẽ gật đầu với La Bố.
Mã Bách Điền là người giàu nhất Minh Châu, nếu có Mã Bách Điền chăm nom, chắc hẳn những bọn đầu trâu mặt ngựa không dám chọc đến Liễu Cảnh Nhiên.
Liễu Nham cũng thực lòng vui mừng cho Liễu Cảnh Nhiên, nhưng mà trong lòng có phần ghen tỵ.
Vốn dĩ ông ấy có hai cô con gái, một người là con vợ trước, một người khác là Liễu Cảnh Nhiên.
Đáng tiếc một người nhận ông nội nuôi, một người bôn ba không biết ở đâu.
Sắc mặt Văn Duy Thần và Văn Thành Nam lại cực kỳ xấu, nhìn Mã Bách Điền thân cận với Liễu Cảnh Nhiên như thế, một suy đoán to gan hiển hiện trong đầu bọn họ.
Mã Bách Điền có thể nào chính là nhân vật lớn bí ẩn đằng sau nhà họ Liễu không?
Về phần La Bố dẫn đầu bị Văn Thành Nam loại ra ngay lập tức.
Thân phận của Hội trưởng La là gì, sao có thể quen biết nhà họ Liễu nhỏ nhoi? Mã Bách Điền thì khác, ông ta là người giàu nhất Minh Châu, chỉ cần có một mảnh đất nhỏ ở Minh Châu này, ông ta hoàn toàn có thể giúp hàng xóm giải quyết mọi khó khăn.
Hiện giờ lại nhận Liễu Cảnh Nhiên làm cháu gái, thử hỏi phóng tầm mắt toàn bộ Minh Châu, thiên kim tiểu thư nhà ai có được đãi ngộ này?
La Bố lại lạnh mắt nhìn về phía Văn Duy Thần.
“Cậu vừa mới nói ai trong Minh Châu này dám không kính nể cậu?”
Khí chất của người bề trên lập tức dọa Văn Duy Thần sợ đến không dám thở mạnh.
Văn Thành Nam vội vàng giải thích.
“Hội trưởng La, cháu nó trẻ tuổi nóng tính, nói lời không nên nói.
Hy vọng Hội trưởng La đừng để bụng.”
“Trẻ tuổi nóng tình thì có thể nói lời không nên nói?”
La Bố thờ ơ nhìn Văn Thành Nam, giọng nói rất lạnh lùng.
“Tuy mấy năm nay nhà họ Văn phát triển rất khá, nhưng mà còn có rất nhiều người có thể diệt nhà họ Văn.”
“Dạ dạ dạ...!Hội trưởng La dạy phải.”
Văn Thành Nam lập tức ăn nói khép nép trả lời, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ trấn tĩnh như thường trước đó.
“Còn nữa, vết thương trên người đứa bé kia là các người đánh?”
Ánh mắt La Bố đặt trên người Liễu Cảnh Nhiên, chuyển chủ đề, lạnh lùng nói.
Ông ta vừa dứt lời, vẻ mặt Văn Thành Nam và Văn Duy Thần lập tức tái mét, vội vàng cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Cảnh Nhiên và Duy Thần xảy ra chút mâu thuẫn...”
“Việc này chưa xong đâu.
Tôi rất thích đứa bé kia, nếu như còn có lần sau, nhà họ Văn lập tức diệt môn đi.”
Lời nói này cực kỳ độc tài, đừng nói là Văn Thành Nam và Văn Duy Thần, ngay cả đám người Liễu Cảnh Nhiên cũng trợn mắt há mồm.
Chỉ có Huỳnh Nhân mỉm cười nhìn xem tất cả.
Văn Thành Nam lập tức cam đoan.
“Hội trưởng La yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đối xử với Cảnh Nhiên như con cháu nhà mình.”
La Bố không nói gì chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó dẫn đám người rời khỏi nhà họ Liễu.
E là nhà họ Văn không biết, những ngày an nhàn của bọn họ đã sắp chấm dứt rồi.
La Bố vừa đi, lúc này áp lực trên người Văn Thành Nam và Văn Duy Thần mới tan đi, ánh mắt nhìn Liễu Cảnh Nhiên không còn khinh thường như trước đó.
“Cảnh Nhiên, chúng ta trở về đi.”
Văn Duy Thần cười muốn đến ôm bả vai Liễu Cảnh Nhiên, lại bị Liễu Cảnh Nhiên tránh ra.
“Tôi không trở về cùng anh.” Cô ta căm tức nhìn Văn Duy Thần.
“...”
Sát khí trong mắt Văn Duy Thần lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó khôi phục vẻ bình tĩnh, nói với Liên Thúy Na và Liễu Nham.
“Ba mẹ vợ, Cảnh Nhiên đã không muốn vậy thì để cô ấy ở lại vậy, mong ba mẹ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Nói xong, anh ta cùng Văn Thành Nam rời khỏi nhà họ Liễu.
Huỳnh Nhân thấy rõ khoảnh khắc hai cha con nhà họ Văn quay người, sắc mặt chợt trở nên âm u.
Trong nhà chỉ còn lại bốn người Huỳnh Nhân, Liễu Cảnh Nhiên, Liễu Nham và Liên Thúy Na.
Liên Thúy Na lập tức vọt tới trước mặt Liễu Cảnh Nhiên, vẻ mặt đầy kích động hỏi.
“Cảnh Nhiên, con có quan hệ với ông Mã từ khi nào? Ông ta chính là người giàu nhất Minh Châu đó.”
Liễu Cảnh Nhiên không khỏi nhìn về phía Huỳnh Nhân, im lặng không nói.
Liên Thúy Na lại không để trong lòng, vui mừng phấn khởi nói.
“Lần này tốt rồi, thêm được mối quan hệ với nhà giàu nhất Minh Châu.
Mẹ phải mau chóng nói cho ba chuyện tốt cực lớn này."
Nói rồi, bà ta chạy đi gọi điện thoại.
Liễu Cảnh Nhiên lập tức nhìn về phía Huỳnh Nhân.
“Là anh bảo Mã Bách Điền làm như thế đúng không?”
Huỳnh Nhân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Vậy tại sao không lập tức hủy bỏ hôn ước? Tôi không muốn gả vào nhà họ Văn.”
“Lập tức hủy bỏ hôn ước quá lợi cho nhà họ Văn.”
Huỳnh Nhân lắc đầu, nói.
“Chỉ có để bọn họ trả giá đắt mới đánh đổi được vết thương đầy người cô.” Vành mắt Liễu Cảnh Nhiên tức khắc đỏ lên, khóe miệng lại hơi cong lên.
“Đây được tính là lời hứa của anh với tôi sao?”
Huỳnh Nhân do dự thật lâu, trịnh trọng gật đầu.
“Tính.”
“Cảm ơn.”
Liễu Cảnh Nhiên vừa khóc vừa cười, đưa mắt nhìn theo Huỳnh Nhân rời đi, mãi đến khi bóng dáng Huỳnh Nhân biến mất trong tầm mắt, cô ta vẫn đứng nguyên đó..