Dưới con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Liễu Cảnh Nhiên tươi cười đi đến trước mặt Huỳnh Nhân.
Cô ta nhận lấy ly rượu kia, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Cảnh Nhiên đỏ ửng lên vì say rượu.
Cô ta mỉm cười, nhìn Huỳnh Nhân đang đứng trước mặt mình.
Nói thật là vừa rồi, khi nghe thấy giọng nói của Huỳnh Nhân, trong lòng cô ta kích động đến nỗi suýt nữa thì hét lên.
Đây là lần đầu tiên cô ta hy vọng Huỳnh Nhân xuất hiện ở bên cạnh mình đến vậy.
Còn có điều gì tệ hơn là một người đi ra ngoài uống rượu, bị tiếp cận quấy rồi, mà cái người vì trả thù mà gây rối kia lại là em chồng tương lai của mình?
Tình hình lúc nãy, một khi Lưu An đã động tay thì dù có đánh thua hay đánh thắng Liễu Cảnh Nhiên cũng không thể ăn nói với nhà họ Văn.
Hơn nữa, đã sắp tới ngày cưới rồi, không thể để xảy ra sai sót gì được.
Vào đúng lúc này, Huỳnh Nhân lại gọi Liễu Cảnh Nhiên đến uống rượu, khéo léo hóa giải tình huống khó xử.
Hơn nữa, cùng là mời Liễu Cảnh Nhiên uống rượu nhưng lời nói của Huỳnh Nhân lại sâu xa hơn Văn Nhân Ngọc rất nhiều.
Trời tối có tuyết rơi, có thể uống một ly không?
Chỉ với một câu nói đầy ý vị này Liễu Cảnh Nhiên cũng muốn qua uống một ly.
Văn Nhân Ngọc và cả đám cậu ấm cũng hơi sững sờ, ngây ngốc nhìn Huỳnh Nhân đang mỉm cười tao nhã như một thân sĩ.
Rốt cuộc thanh niên phong độ, nho nhã, học cao hiểu rộng này là ai?
Nếu đem so sánh với anh, bọn họ chính là một đám lưu manh…
Nhìn một lúc, Văn Nhân Ngọc phục hồi lại tinh thần.
Khuôn mặt anh ta giật giật, vẻ mặt vô cùng u ám.
Khó khăn lắm anh ta mới nắm bắt được cơ hội Liễu Cảnh Nhiên đi một mình, định chơi vợ chưa cưới của Văn Duy Thần trước khi anh trai kết hôn, trả thù Văn Duy Thần.
Không ngờ lại lòi ra một thanh niên, phá hỏng mọi thứ.
Anh ta chống gậy, khập khiễng đi đến chỗ Huỳnh Nhân.
“Anh là ai?”
Nhưng vốn dĩ Huỳnh Nhân không thèm để ý đến anh ta mà chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Liễu Cảnh Nhiên, thuận miệng hỏi.
“Không sao chứ?”
Liễu Cảnh Nhiên lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Huỳnh Nhân.
“Cảm ơn anh vì đã bảo vệ tôi.”
Nói xong, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, Liễu Cảnh Nhiên vội vàng lấy từ trước ngực ra một viên đá màu đỏ như máu.
Cô ta nắm chặt lấy nó, nói một cách nghiêm túc.
“Tôi đã tìm được viên đá anh tặng cho tôi rồi.”
Nghe thấy thế, nét mặt Huỳnh Nhân khẽ thay đổi, ánh mắt cũng trở nên kinh ngạc.
Không ngờ cô ta thật sự tìm được, chắc là phải tìm rất lâu…
Thấy Huỳnh Nhân cứ nhìn mình chằm chằm, mặt Liễu Cảnh Nhiên đỏ ửng, không nhịn được mà quay đi chỗ khác.
“Anh nhìn cái gì thế?”
“Xin lỗi, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên thôi.
So với trước kia, cô… Thay đổi nhiều quá.”
Huỳnh Nhân không nhìn nữa, bình tĩnh nói.
Ánh mắt của anh trong veo, thuần khiết, không hề ẩn chứa tình cảm.
Không hiểu tại sao trong lòng Liễu Cảnh Nhiên lại cảm thấy hơi thất vọng.
Nhưng cô ta vẫn nắm chắc viên đá màu máu, nói.
“Tôi rất thích món quà mà anh tặng, tôi sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.”
Huỳnh Nhân khẽ gật đầu, không nói thêm câu nào.
Lúc này anh mới quay sang nhìn Văn Nhân Ngọc với ánh mắt bình thản.
Thái độ coi thường vừa nãy đã khiến gương mặt anh ta cứng đờ, bây giờ trong mắt lại tràn ngập sự hận thù sâu sắc.
“Đồ đàn bà đê tiện , tôi mời cô uống rượu cô không uống, người khác bảo cô uống cô lại uống ngay lập tức.
Còn chưa kết hôn mà đã liếc mắt đưa tình với đàn ông, kết hôn rồi thì hỏng bét.”
Nghe Văn Nhân Ngọc nói vậy, Liễu Cảnh Nhiên tức giận.
“Anh bỏ thuốc vào rượu của tôi, tôi mà uống thì…”
Cô ta không nói hết câu, vừa hoảng sợ, vừa tức giận nhìn Văn Nhân Ngọc.
Lúc này, một bóng người lướt qua Liễu Cảnh Nhiên, đứng chắn trước mặt bảo vệ cô ta rồi bình tĩnh nhìn Văn Nhân Ngọc và nói.
“Tự tát mình ba cái rồi cút khỏi đây, tôi sẽ không truy cứu việc này nữa.”
Tất cả mọi người đều im lặng, bên tai chỉ có tiếng nhạc Heavy metal.
Mấy cậu ấm liếc mắt nhìn nhau, liên tục cười to, hoàn toàn không coi lời nói của người kia ra gì.
Văn Nhân Ngọc ung dung ngồi trên ghế dài, tiện tay vẫy một cái đã có hai người phụ nữ xinh đẹp sà vào lòng anh ta.
“Lúc nãy tôi đã nói rồi, mấy người không biết đây là đâu.
Nếu tôi nói ra mối quan hệ giữa tôi và ông chủ của quán bar này thì anh sẽ phải hối hận vì đã nói như thế với tôi đấy.”
“Ồ?”
Nghe xong, Huỳnh Nhân cũng không hề hoảng hốt, ngược lại còn nhếch miệng cười, hơi thích thú hỏi.
“Vậy anh nói thử xem đây là đâu, anh có quan hệ gì với ông chủ của quán bar này?”
Văn Nhân Ngọc nói với vẻ mặt thách thức: “Quán bar này là do nhà họ Hoắc mở, ông chủ là Hoắc Luân, một trong những người con mà Hoắc Ca coi trọng nhất.
Mà quan hệ của tôi với Hoắc Luân thì rất tốt, anh có thể động đến tôi sao? Anh dám động đến tôi sao?”
Liễu Cảnh Nhiên nghe xong thì thay đổi nét mặt, nói thầm vào bên tai Huỳnh Nhân.
“Huỳnh Nhân, hay là bỏ đi.
Anh ta tên là Văn Nhân Ngọc, là em trai của Duy Thần, làm lớn chuyện không hay đâu.”
“Nhà họ Văn, nhà họ Hoắc.”
Huỳnh Nhân nheo mắt, một tia nguy hiểm xẹt qua.
Vừa xong anh đã lập tức hiểu rõ danh tính của Văn Nhân Ngọc, đồng thời cũng hiểu vì sao anh ta lại ra tay với Liễu Cảnh Nhiên.
Bởi vì anh ta không dám động vào Văn Duy Thần cho nên mới ra tay với cô ta…
“Tự nhiên tôi lại đổi ý rồi.”
Huỳnh Nhân bỗng mở miệng, chỉ vào cánh tay của Văn Nhân Ngọc.
“Tôi không cần anh tự tát ba cái nữa, tôi muốn anh phải đến bệnh viện.”
“Anh muốn chết à.”
Phút chốc, vẻ mặt của Văn Nhân Ngọc tràn đầy tức giận, hung dữ nhìn chằm chằm vào Huỳnh Nhân.
“Nếu đã như thế thì đừng trách tôi khách sáo.
Tôi sẽ giải quyết anh trước, sau đó sẽ đưa hai người phụ nữ kia đi.”
Nói xong, Văn Nhân Ngọc quay sang nói gì đó với thanh niên ở bên cạnh.
Thanh niên kia liên tục gật đầu, sau đó đứng dậy đi lên tầng hai.
Không lâu sau, anh ta dẫn theo một đám người đi tới.
Người đàn ông đi đầu mặc một chiếc áo sơ mi cổ tàu, dáng người cao to, cắt đầu đinh… Chỉ là bước đi thôi cũng tỏa ra sát khí.
Vài người đàn ông đi theo phía sau người kia, trong đó có một người mà Huỳnh Nhân cũng biết.
Hoắc Thiên Quân, vậy mà anh ta lại ở đây.
Triệu Thiên Quân cũng nhìn thấy Huỳnh Nhân, anh ta hơi gật mình nhưng cũng không nói gì.
“Hoắc Luân.”
Nhìn thấy thanh niên đầu đinh, Văn Nhân Ngọc lập tức đứng lên chào hỏi.
“Ở địa bàn của tao mà ai lại dám động vào người của tao.”
Triệu Xuân Sinh lạnh lùng nhìn xung quanh, thái độ khó chịu.
Cả đám cậu ấm đều nhìn về phía Huỳnh Nhân và Liễu Cảnh Nhiên với vẻ hả hê, rồi chỉ vào bọn họ.
“Anh Hoắc, chính là bọn họ.
Họ không biết tốt xấu, dám nói muốn cho cậu Văn vào bệnh viện.”
“Láo xược.”
Triệu Xuân Sinh lạnh lùng nhìn Huỳnh Nhân, khí thế toàn thân tăng vọt.
“Tên kia, mày chui từ đâu ra vậy?”
Rõ ràng là Hoắc Luân đã từng giết người, chỉ có những ai đã từng giết người mới có vẻ tàn bạo như thế.
Liễu Cảnh Nhiên lo lắng nhìn về phía Huỳnh Nhân, đang định nói thì lại phát hiện ra Huỳnh Nhân vẫn cười một cách bình thản, nhìn Hoắc Thiên Quân ở sau lưng Hoắc Luân với ánh mắt châm chọc.
Hoắc Thiên Quân lập tức rùng mình một cái, vội vàng kiếm cớ chạy trốn.
“Anh Xuân Sinh, vậy… Em đi đón khách khác nhé.”
Nói xong thì định chuồn mất.
Nhưng Hoắc Luân đã nhìn ra vẻ sợ hãi trong mắt Hoắc Thiên Quân, túm anh ta lại.
“Cậu biết cậu ta à?”
Hoắc Thiên Quân căng thẳng, miễn cưỡng gật đầu.
“Anh ta chính là chú rể chạy trốn nhà họ Liễu mà năm năm trước, suýt nữa trở thành chồng của Thiều Gia Nguyệt.”
Mọi người nghe xong thì giống như sét đánh ngang tai, ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Văn Nhân Ngọc và Hoắc Luân cũng nhìn Huỳnh Nhân với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó cười lớn.
“Tao còn tưởng là ai, hóa ra là cái thứ bỏ đi nhà mày.
Ai cho mày dũng khí đến chỗ của tao gây sự vậy?” Hoắc Luân khinh thường nhìn Huỳnh Nhân rồi nói.
Liễu Cảnh Nhiên cho rằng chuyện này là nỗi đau trong lòng Huỳnh Nhân, nhưng Huỳnh Nhân không hề tức giận mà ngược lại, anh chỉ nhìn Văn Nhân Ngọc.
“Anh đã gọi người rồi, có phải tôi cũng có thể gọi người không?”
“Đương nhiên, cứ tự nhiên đi.”
Văn Nhân Ngọc cười ha ha gật đầu, ánh mắt càng trở nên xem thường và khinh miệt.
Một tên bất tài vô dụng của gia tộc thì có thể gọi ai đến?
Trong mắt Văn Nhân Ngọc, chỗ dựa vững chắc nhất của cả nhà họ Liễu hay thậm chí cả nhà họ Liên chính là nhà họ Văn của anh ta, ngoài bọn họ còn có ai dám giúp Huỳnh Nhân?
Huỳnh Nhân không nói gì, chỉ im lặng lấy điện thoại ra, bấm số.
“Alo?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vô cùng mềm mại, quyến rũ, đầy vẻ khiêu khích.
“Sao lại có thời gian mà gọi điện thoại cho tôi thế này? Nhớ tôi à?”.