Chiến Thần Điện Hạ

chương 268-274

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Lấy diều

Ngày hôm sau, biệt thự Lôi Vân nhà họ Viên.

Chiếc xe Jeep từ từ đỗ ở cổng, Giang Thần một mình bước xuống xe.

Tối qua Viên Chính Nam gọi điện mời anh hôm nay tới khám cho Viên Vũ Nhiên, với cả ông ta đã hẹn một người bạn, muốn nhờ anh tới chỉ giáo vài việc.

Nhớ lại chuyện Vương Soái hồi trước, anh liền lờ mờ đoán ra, chuyện đó có liên quan đến người bạn kia của Viên Chính Nam.

Thế nhưng ông ta đã mời, anh vẫn phải nể mặt.

Trong sân, một nam một nữ đang ngồi nói chuyện.

Người con gái khoảng tuổi, nước da trắng ngần, nhỏ nhắn xinh xắn, nụ cười ngọt ngào rạng rỡ trên môi, cộng thêm chiếc váy trắng tinh khôi, trông như một tiểu tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Lúc này cô gái đang nắm dây thả diều trong tay, vừa nghe người thanh niên bên cạnh cằn nhằn.

“Xùy, cái tên đó, còn nói có thể thay đổi công pháp, đúng là cười chết mất. Em xem anh đi, khỏe mạnh ngời ngời, thật chẳng biết sư phụ nghĩ như nào mà lại muốn anh gặp tận mặt anh ta!”

Cũng không biết sao hai người lại nói đến chuyện này, người thanh niên vẻ mặt coi thường, cố tình xoay một vòng trên không trung, lại còn múa vài đường, bộ dạng dương dương tự đắc.

“Ai da, Anh Vương Soái, diều của em bị mắc trên cây rồi!”, cô gái thốt lên, sợi dây diều trong tay đột nhiên bị đứt.

Con diều chim yến bị mắc trên đỉnh một cái cây cao gần m.

“Chuyện đó có gì khó, xem anh này!”

Vương Soái liền lấy đà, định nhảy lên cây lấy con diều xuống, nhưng đúng lúc này hắn ta chợt sững lại.

Bởi vì muốn nhảy lên phải vận công, mà sư phụ đã dặn trong khoảng thời gian này hắn ta tuyệt đối không được làm vậy.

Nếu không sẽ làm vết thương nặng thêm!

“Anh Vương Soái, sao thế? Có phải cao quá nên anh không nhảy tới!”, Viên Vũ Nhiên thắc mắc, dù gì cô ta cũng từng thấy võ công của Vương Soái, trèo lên cây cao tầm này chắc không phải chuyện gì khó.

“Anh không nhảy tới? Làm gì có chuyện đó?”

Vương Soái bị câu này kích thích, cứ thế bỏ qua lời dặn của sư phụ.

“Em đợi đó, giờ anh sẽ nhảy lên lấy lại diều cho em!”, nói xong, Vương Soái bắt đầu vận sức, giống như một con báo đêm, bậy nhảy về phía cái cây.

Lên được gần m, Vương Soái chuẩn bị vận sức lần nữa, nhưng lần này, khi vừa dùng lực, hắn ta liền cảm thấy vùng ngực đau nhói, phút chốc mất hết sức lực, hô lên một tiếng rồi ngã xuống.

“Anh Vương Soái!”, Viên Vũ Nhiên thất thanh, đây là độ cao m, kể cả Vương Soái da dày thịt chắc thì cũng khó chịu nổi.

Phụt!

Đột nhiên xuất hiện một bóng người phi tới, chỉ dùng một bên tay đón lấy Vương Soái, đồng thời giảm lực rơi, nhẹ nhàng đẩy hắn ta xuống đất một cách an toàn.

Lúc này, Viên Chính Nam đang nói chuyện cùng một người đàn ông trung niên mặc trang phục Trung Sơn trong nhà, nghe thấy tiếng động thì vội chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Giang Thần cứu Vương Soái.

“Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ!”, người đàn ông trung niên bên cạnh Viên Chính Nam hướng về phía Giang Thần ôm quyền, cảm ơn một cách chân thành.

Giang Thần gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Không cần khách khí, tiện tay giúp đỡ mà thôi!”

“Sư phụ, cảm ơn làm gì, con chỉ mất đà một chút thôi, cho dù có rơi cũng không bị thương!”, Vương Soái bĩu môi nói.

“Láo toét! Tôi đã dặn cậu hiện giờ không được vận công, tại sao không nghe lời! Lúc nãy nếu không có người này giúp đỡ, ít nhiều cũng bị tổn thương đến xương, cậu còn ở đây ba hoa được chắc?”, người đàn ông nghiêm khắc trừng mắt với Vương Soái, bộ dạng hận rèn sắt không thành thép.

Vương Soái lúc này mới xấu hổ lùi về phía sau.

Sau đó, người đàn ông trung niên âm thầm đánh giá Giang Thần.

Vừa nãy, anh chỉ dùng tay không nhẹ nhàng đỡ được Vương Soái, người thanh niên trước mặt này có khi đã đạt đến cảnh giới cao nhất của việc khống chế ngoại lực.

“Ồ, cậu Giang, để tôi giới thiệu với cậu, đây chính là bạn của tôi, Hội trưởng Hiệp hội võ thuật tỉnh Giang Nam – Cao Sùng Minh!”

“Sùng Minh, đây là bác sĩ Giang tôi đã kể với ông, bác sĩ Giang không chỉ y thuật xuất quỷ nhập thần, đến năng lực võ thuật cũng sâu xa khôn lường!”, Viên Chính Nam giới thiệu hai người.

“Chú Viên, sâu xa khôn lường có phải nói quá rồi không, cháu thấy tên này chỉ là khinh công tốt chút mà thôi!”, Vương Soái bĩu môi.

Chương : Quả báo

“Tiểu Soái, không được vô lễ!”, Cao Sùng Minh mắng một tiếng, sau đó quay sang cười, nói với Giang Thần: “Đứa trẻ này có chút ngang bướng, mong cậu không trách cứ!”

“Không trách!”, Giang Thần mỉm cười: “Ai lại đi chấp nhặt với hậu bối chứ!”

Vương Soái lập tức trừng mắt gào lên: “Tên kia, anh nói cái gì thế, ai là hậu bối của anh, biết nói chuyện không hả!”

Sư phụ chỉ đang khách khí chút thôi, thế mà tên này lại hếch mặt lên tận trời.

“Im ngay!”

Cao Sùng Minh đen mặt, mặc dù là đang trách mắng đồ đệ, nhưng sắc mặt ông ta rõ ràng cũng xấu đi.

Đứng từ góc độ của ông ta, người thanh niên này đích thực năng lực bất phàm, ông ta xưng hô khách khí như vậy, đối phương lại thật sự coi mình ngang hàng với ông ta? Dù so tuổi tác hay địa vị hai người thì cũng khó lòng so sánh.

“Anh chính là vị Giang đại ca đã cứu em?”, một giọng nói lanh lảnh vang lên, Viên Vũ Nhiên ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Giang Thần.

Lần trước, sau khi tỉnh lại, cô ta đã nghe chính miệng bố nói là Giang đại ca đã cứu cô ta, trong lòng thầm nhủ có cơ hội nhất định phải cảm ơn đối phương. Hôm nay được gặp mặt, Giang đại ca vừa cao lớn vừa tuấn tú, thật cho người khác cảm giác an toàn. Mà vừa nãy anh còn ra tay hiệp nghĩa giúp đỡ, càng tăng thêm hảo cảm của cô ta.

“Vũ Nhiên, chào em!”, Giang Thần mỉm cười gật đầu.

Cô bé này đúng là ngây thơ đáng yêu, khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác thương yêu.

“Giang đại ca, con diều của em bị mắc trên cây rồi, anh có thể lấy nó xuống giúp em không ạ?”, Viên Vũ Nhiên chỉ vào con diều trên cây, nói với vẻ mặt cầu cứu.

Viên Chính Nam cau mày nạt: “Vũ Nhiên, chỉ là một con diều thôi, đừng làm phiền cậu ấy!”

Cái cây này cao gần m, mà con diều lại mắc ở chỗ cành cây mỏng manh phía ngoài, nếu trèo lên lấy thì đúng là quá nguy hiểm.

“Nhưng mà đây là con diều mẹ tự tay làm cho con!”, trên mặt Viên Vũ Nhiên vụt qua một tia bi thương.

Viên Chính Nam chững lại, sau đó thở dài, tiến tới xoa vuốt tóc con gái: “Con đừng vội, đợi chiều bố sẽ bảo xe cẩu tới lấy con diều xuống cho!”

“Không được đâu, chú Viên, hôm nay gió lớn, sợ đến chiều con diều sẽ bị gió thổi bay mất, người anh em Giang Thần đây là cao thủ võ đạo, thiết nghĩ lấy con diều thôi đâu phải chuyện gì khó? Phải không?”

Vương Soái quay sang nói với Giang Thần, vẻ mặt hớn hở: “Tôi cũng là do thương cũ chưa lành, nếu không đã tự mình giúp em Vũ Nhiên rồi!”

Nói xong còn giả vờ chửi thề.

Cao Sùng Minh nhíu mày, ông ta hiểu rõ đồ đệ đang nói khích Giang Thần, thế nhưng không hề lên tiếng, người trẻ tuổi ai cũng thích thể hiện, ông ta ngược lại muốn xem xem Giang Thần sẽ xử lý như nào, vừa hay có thể thăm dò thực lực của anh.

Với độ cao m, không thể chỉ dùng khinh công mà bay lên được, ít nhất cũng phải có kỹ năng nhất định.

Lúc trước đồ đệ nói đối phương có kỹ năng Huyền uyển phi châm, ông ta còn không tin, vừa hay giờ có thể xác thực.

Giang Thần chẳng hề để ý lời khích đểu của Vương Soái, anh ngẩng lên nhìn con diều, thờ ơ nói: “Chỉ là lấy một con diều thôi, không cần phải lên tận đó, đánh gãy cành cây đó đi là được!”

Nói xong, anh nhặt hai hòn đá lên, cổ tay khẽ gồng, hai hòn đá liền phóng thẳng đi như hai viên đạn, dứt khoát đập mạnh vào cành cây mắc con diều!

Cộp!

Hòn đá rơi xuống.

Thế nhưng, cành cây vẫn không hề lung lay một chút nào.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

“Ha ha ha!”, phút trôi qua, Vương Soái tiến tới chỉ vào cành cây, phá lên cười hô hố.

“Hay đó, cười chết tôi rồi, người anh em, anh đúng là biết làm trò hề đấy! Ra vẻ hoành tráng như thế, tôi còn tưởng anh ném gãy cành cây thật cơ, anh làm tôi cười chết mất!”, Vương Soái ôm bụng, gập cả người mà cười.

Lần trước hắn ta thấy Giang Thần dùng Huyền uyển phi châm, lúc đó còn thấy kinh hãi, giờ nghĩ lại liền có phần hoài nghi.

Dù sao đối phương mới hơn tuổi, sao có thể là đại sư nội công!

Giờ xem ra, lần trước chỉ là vô tình mà thôi!

Cao Sùng Minh đứng bên cạnh cũng lắc đầu, đây chính là người Viên Chính Nam hết lời ca ngợi trên điện thoại? Xem ra cũng chỉ có thế.

Ban đầu ông ta định thỉnh giáo Giang Thần vài việc, nhưng hiện giờ lại phải thất vọng rồi.

Grắc!

Đột nhiên, một âm thanh giòn tan vang lên.

Tiếng cười của Vương Soái chợt nín bặt, hắn ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn cái cây.

Một giây sau.

‘Bộp’ một tiếng, chỗ nối liền với thân cây chính đột nhiên bị gãy vụn.

Cành cây to lớn nặng nề rơi xuống.

Vương Soái không tránh kịp, hét lên một tiếng rồi bị cành cây đè lên người, còn chiếc diều thì không hề hấn gì đáp trên mặt đất.

Riêng cả người Vương Soái bị đè nằm bẹp dí!

Chương : Sửa đổi tâm pháp

Lúc này, tất cả mọi người đều chết lặng, đặc biệt là Cao Sùng Minh, ánh mắt ông ta nhìn anh tràn ngập sự ngạc nhiên không thể diễn tả.

Nếu anh đánh gãy luôn cành cây thì không có gì để nói, thế nhưng cành cây lại không hề bị tổn hại, vài giây sau mới vụn vỡ từ bên trong!

Đây chắc chắc là cảnh giới cao nhất của nội lực!

Anh chính là đại sư nội công!

“Vương Soái, cháu không sao chứ!”, Viên Chính Nam vội bảo người bê cành cây ra rồi đỡ Vương Soái dậy, bình thường hắn ta chăm luyện võ, da dày thịt chắc, bị đè chút chắc cũng chẳng sao.

Nhưng hắn ta vẫn không nén được đỏ bừng mặt, hậm hực nhìn chòng chọc Giang Thần.

“Tên họ Giang kia, anh cố ý phải không!”, lần này đúng là quá mất mặt, theo anh ta thấy, rõ ràng là Giang Thần cố ý khiến anh ta xấu hổ trước mặt Vũ Nhiên.

“Tiểu Soái, không được vô lễ!”, Cao Sùng Minh vội bước lên trước, sau đó chắp tay nói với Giang Thần: “Không ngờ cậu Giang lại là đại sư nội công, thất kính, thất kính rồi!”

Lúc này Hội trưởng Cao không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa, bắt đầu thật lòng khâm phục Giang Thần.

Dù sao đi nữa, lúc ông ta ở tuổi này, chẳng qua cũng vừa tiếp xúc với ngoại công mà thôi, vậy mà người thanh niên này mới bao nhiêu tuổi?

Anh đã hoàn thành hành trình , thậm chí năm của những người luyện võ bình thường, có thể nói là tài năng trời ban, không thể đo lường!

Thậm chí Cao Sùng Minh âm thầm quyết định, chắc chắn phải kéo được Giang Thần tới hiệp hội võ thuật!

“Hội trưởng Cao khách khí rồi!”, Giang Thần phẩy tay, không quá bận tâm.

Cao Sùng Minh cười cười, nhanh nhảu nói: “Lần này tôi tới đây thực ra có vài chuyện liên quan đến công pháp muốn hỏi cậu Giang!”

Giang Thần liếc Vương Soái, nói: “Là chuyện võ công tâm pháp lần trước tôi nhắc đến à?”

Biểu cảm Vương Soái có phần mất tự nhiên.

Lần trước Giang Thần nói công pháp của hắn ta có vấn đề, hắn ta không tin, sau khi quay về kể với sư phụ, không ngờ ông ta lại thừa nhận.

Thậm chí Cao Sùng Minh cũng đã vì chuyện này mà suy nghĩ ưu sầu rất lâu, chỉ là chưa nói thẳng với hắn ta mà thôi.

“Không giấu gì cậu Giang, tôi cũng vừa điều chỉnh nội lực xong thì phát hiện võ công tâm pháp của mình có vấn đề!”

Ông ta lại thở dài, cười khổ nói: “Bộ võ công pháp do tổ tiên tôi truyền lại, tên là Thất Thương Quyền, vô cùng bá đạo ở ngoại công, nó đã tạo nên danh tiếng cho tôi. Nhưng sau khi chỉnh sửa nội lực một chút, mỗi lần vận nội công, máu liền bị chảy ngược và làm tổn thương kinh mạch, vấn đề này đúng là khiến tôi đau đầu lắm!”

Cao Sùng Minh lắc đầu thở dài, vẻ mặt muộn phiền, nếu không thể giải quyết chuyện này, Hội trưởng Cao mang tiếng là đại sư nội công, nhưng lại không có chút thực lực nào, để người trong giới võ đạo biết được, e là sẽ trở thành trò cười!

Cho dù ông ta đã đi tìm biết bao cao thủ hay các vị đại sư danh tiếng đi nữa thì vẫn chưa giải quyết được vấn đề nhức nhối này.

Nhưng chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng, ông ta quyết không từ bỏ.

Viên Chính Nam lên tiếng nói giúp: “Ừm, cậu Giang, Hội trưởng Cao biết được cậu y võ song toàn, hôm nay là nghe danh mà tới, mong cậu có thể giúp cho!”

Giang Thần gật đầu, đáp: “Lần trước tôi đã nói, chỉ cần sửa đổi võ công tâm pháp rồi tiến hành tập luyện theo cách mới, tự nhiên sẽ giải quyết được nỗi lo mạch máu nghịch hành!”

“Sư phụ, đừng nghe anh ta nói, không phải sư phụ từng nói, sư tổ còn muốn còn không thể sửa đổi tâm pháp sao! Trông anh ta rõ là đang lừa lấy tâm pháp của chúng ta thôi, sư phụ tuyệt đối đừng giao cho anh ta!”, Vương Soái nhảy dựng lên, lớn giọng ngăn cản Cao Sùng Minh.

“Việc này…”, Cao Sùng Minh nhất thời do dự, việc sửa đổi công pháp ông ta cũng mới nghe lần đầu, còn tâm pháp là bí kíp gia truyền, nếu bị Giang Thần làm lộ ra ngoài, ông ta làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông.

“Nếu Hội trưởng Cao đã nghi ngờ, vậy thôi bỏ đi!”, Giang Thần lắc đầu, vốn anh nể mặt Viên Chính Nam mới đồng ý, giờ đối phương không tin tưởng, vậy không cần lo chuyện bao đồng nữa.

“Đợi đã, cậu Giang, tôi sẽ giao tâm pháp cho cậu!”, Cao Sùng Minh cắn răng quyết tâm nói, sau đó rút một quyển sách cũ ra từ trong người.

Thực ra trước khi tới đây ông ta đã hạ quyết tâm, nếu đối phương có thực lực của đại sư, vậy chẳng cần thiết lừa bộ tâm pháp của ông ta làm gì. Thế nên dù hơi do dự, ông ta vẫn quyết định giao cho Giang Thần.

Cao Sùng Minh đưa cuốn sách cho

Chương : Lấy diều

Ngày hôm sau, biệt thự Lôi Vân nhà họ Viên.

Chiếc xe Jeep từ từ đỗ ở cổng, Giang Thần một mình bước xuống xe.

Tối qua Viên Chính Nam gọi điện mời anh hôm nay tới khám cho Viên Vũ Nhiên, với cả ông ta đã hẹn một người bạn, muốn nhờ anh tới chỉ giáo vài việc.

Nhớ lại chuyện Vương Soái hồi trước, anh liền lờ mờ đoán ra, chuyện đó có liên quan đến người bạn kia của Viên Chính Nam.

Thế nhưng ông ta đã mời, anh vẫn phải nể mặt.

Trong sân, một nam một nữ đang ngồi nói chuyện.

Người con gái khoảng tuổi, nước da trắng ngần, nhỏ nhắn xinh xắn, nụ cười ngọt ngào rạng rỡ trên môi, cộng thêm chiếc váy trắng tinh khôi, trông như một tiểu tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Lúc này cô gái đang nắm dây thả diều trong tay, vừa nghe người thanh niên bên cạnh cằn nhằn.

“Xùy, cái tên đó, còn nói có thể thay đổi công pháp, đúng là cười chết mất. Em xem anh đi, khỏe mạnh ngời ngời, thật chẳng biết sư phụ nghĩ như nào mà lại muốn anh gặp tận mặt anh ta!”

Cũng không biết sao hai người lại nói đến chuyện này, người thanh niên vẻ mặt coi thường, cố tình xoay một vòng trên không trung, lại còn múa vài đường, bộ dạng dương dương tự đắc.

“Ai da, Anh Vương Soái, diều của em bị mắc trên cây rồi!”, cô gái thốt lên, sợi dây diều trong tay đột nhiên bị đứt.

Con diều chim yến bị mắc trên đỉnh một cái cây cao gần m.

“Chuyện đó có gì khó, xem anh này!”

Vương Soái liền lấy đà, định nhảy lên cây lấy con diều xuống, nhưng đúng lúc này hắn ta chợt sững lại.

Bởi vì muốn nhảy lên phải vận công, mà sư phụ đã dặn trong khoảng thời gian này hắn ta tuyệt đối không được làm vậy.

Nếu không sẽ làm vết thương nặng thêm!

“Anh Vương Soái, sao thế? Có phải cao quá nên anh không nhảy tới!”, Viên Vũ Nhiên thắc mắc, dù gì cô ta cũng từng thấy võ công của Vương Soái, trèo lên cây cao tầm này chắc không phải chuyện gì khó.

“Anh không nhảy tới? Làm gì có chuyện đó?”

Vương Soái bị câu này kích thích, cứ thế bỏ qua lời dặn của sư phụ.

“Em đợi đó, giờ anh sẽ nhảy lên lấy lại diều cho em!”, nói xong, Vương Soái bắt đầu vận sức, giống như một con báo đêm, bậy nhảy về phía cái cây.

Lên được gần m, Vương Soái chuẩn bị vận sức lần nữa, nhưng lần này, khi vừa dùng lực, hắn ta liền cảm thấy vùng ngực đau nhói, phút chốc mất hết sức lực, hô lên một tiếng rồi ngã xuống.

“Anh Vương Soái!”, Viên Vũ Nhiên thất thanh, đây là độ cao m, kể cả Vương Soái da dày thịt chắc thì cũng khó chịu nổi.

Phụt!

Đột nhiên xuất hiện một bóng người phi tới, chỉ dùng một bên tay đón lấy Vương Soái, đồng thời giảm lực rơi, nhẹ nhàng đẩy hắn ta xuống đất một cách an toàn.

Lúc này, Viên Chính Nam đang nói chuyện cùng một người đàn ông trung niên mặc trang phục Trung Sơn trong nhà, nghe thấy tiếng động thì vội chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Giang Thần cứu Vương Soái.

“Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ!”, người đàn ông trung niên bên cạnh Viên Chính Nam hướng về phía Giang Thần ôm quyền, cảm ơn một cách chân thành.

Giang Thần gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Không cần khách khí, tiện tay giúp đỡ mà thôi!”

“Sư phụ, cảm ơn làm gì, con chỉ mất đà một chút thôi, cho dù có rơi cũng không bị thương!”, Vương Soái bĩu môi nói.

“Láo toét! Tôi đã dặn cậu hiện giờ không được vận công, tại sao không nghe lời! Lúc nãy nếu không có người này giúp đỡ, ít nhiều cũng bị tổn thương đến xương, cậu còn ở đây ba hoa được chắc?”, người đàn ông nghiêm khắc trừng mắt với Vương Soái, bộ dạng hận rèn sắt không thành thép.

Vương Soái lúc này mới xấu hổ lùi về phía sau.

Sau đó, người đàn ông trung niên âm thầm đánh giá Giang Thần.

Vừa nãy, anh chỉ dùng tay không nhẹ nhàng đỡ được Vương Soái, người thanh niên trước mặt này có khi đã đạt đến cảnh giới cao nhất của việc khống chế ngoại lực.

“Ồ, cậu Giang, để tôi giới thiệu với cậu, đây chính là bạn của tôi, Hội trưởng Hiệp hội võ thuật tỉnh Giang Nam – Cao Sùng Minh!”

“Sùng Minh, đây là bác sĩ Giang tôi đã kể với ông, bác sĩ Giang không chỉ y thuật xuất quỷ nhập thần, đến năng lực võ thuật cũng sâu xa khôn lường!”, Viên Chính Nam giới thiệu hai người.

“Chú Viên, sâu xa khôn lường có phải nói quá rồi không, cháu thấy tên này chỉ là khinh công tốt chút mà thôi!”, Vương Soái bĩu môi.

Chương : Quả báo

“Tiểu Soái, không được vô lễ!”, Cao Sùng Minh mắng một tiếng, sau đó quay sang cười, nói với Giang Thần: “Đứa trẻ này có chút ngang bướng, mong cậu không trách cứ!”

“Không trách!”, Giang Thần mỉm cười: “Ai lại đi chấp nhặt với hậu bối chứ!”

Vương Soái lập tức trừng mắt gào lên: “Tên kia, anh nói cái gì thế, ai là hậu bối của anh, biết nói chuyện không hả!”

Sư phụ chỉ đang khách khí chút thôi, thế mà tên này lại hếch mặt lên tận trời.

“Im ngay!”

Cao Sùng Minh đen mặt, mặc dù là đang trách mắng đồ đệ, nhưng sắc mặt ông ta rõ ràng cũng xấu đi.

Đứng từ góc độ của ông ta, người thanh niên này đích thực năng lực bất phàm, ông ta xưng hô khách khí như vậy, đối phương lại thật sự coi mình ngang hàng với ông ta? Dù so tuổi tác hay địa vị hai người thì cũng khó lòng so sánh.

“Anh chính là vị Giang đại ca đã cứu em?”, một giọng nói lanh lảnh vang lên, Viên Vũ Nhiên ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Giang Thần.

Lần trước, sau khi tỉnh lại, cô ta đã nghe chính miệng bố nói là Giang đại ca đã cứu cô ta, trong lòng thầm nhủ có cơ hội nhất định phải cảm ơn đối phương. Hôm nay được gặp mặt, Giang đại ca vừa cao lớn vừa tuấn tú, thật cho người khác cảm giác an toàn. Mà vừa nãy anh còn ra tay hiệp nghĩa giúp đỡ, càng tăng thêm hảo cảm của cô ta.

“Vũ Nhiên, chào em!”, Giang Thần mỉm cười gật đầu.

Cô bé này đúng là ngây thơ đáng yêu, khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác thương yêu.

“Giang đại ca, con diều của em bị mắc trên cây rồi, anh có thể lấy nó xuống giúp em không ạ?”, Viên Vũ Nhiên chỉ vào con diều trên cây, nói với vẻ mặt cầu cứu.

Viên Chính Nam cau mày nạt: “Vũ Nhiên, chỉ là một con diều thôi, đừng làm phiền cậu ấy!”

Cái cây này cao gần m, mà con diều lại mắc ở chỗ cành cây mỏng manh phía ngoài, nếu trèo lên lấy thì đúng là quá nguy hiểm.

“Nhưng mà đây là con diều mẹ tự tay làm cho con!”, trên mặt Viên Vũ Nhiên vụt qua một tia bi thương.

Viên Chính Nam chững lại, sau đó thở dài, tiến tới xoa vuốt tóc con gái: “Con đừng vội, đợi chiều bố sẽ bảo xe cẩu tới lấy con diều xuống cho!”

“Không được đâu, chú Viên, hôm nay gió lớn, sợ đến chiều con diều sẽ bị gió thổi bay mất, người anh em Giang Thần đây là cao thủ võ đạo, thiết nghĩ lấy con diều thôi đâu phải chuyện gì khó? Phải không?”

Vương Soái quay sang nói với Giang Thần, vẻ mặt hớn hở: “Tôi cũng là do thương cũ chưa lành, nếu không đã tự mình giúp em Vũ Nhiên rồi!”

Nói xong còn giả vờ chửi thề.

Cao Sùng Minh nhíu mày, ông ta hiểu rõ đồ đệ đang nói khích Giang Thần, thế nhưng không hề lên tiếng, người trẻ tuổi ai cũng thích thể hiện, ông ta ngược lại muốn xem xem Giang Thần sẽ xử lý như nào, vừa hay có thể thăm dò thực lực của anh.

Với độ cao m, không thể chỉ dùng khinh công mà bay lên được, ít nhất cũng phải có kỹ năng nhất định.

Lúc trước đồ đệ nói đối phương có kỹ năng Huyền uyển phi châm, ông ta còn không tin, vừa hay giờ có thể xác thực.

Giang Thần chẳng hề để ý lời khích đểu của Vương Soái, anh ngẩng lên nhìn con diều, thờ ơ nói: “Chỉ là lấy một con diều thôi, không cần phải lên tận đó, đánh gãy cành cây đó đi là được!”

Nói xong, anh nhặt hai hòn đá lên, cổ tay khẽ gồng, hai hòn đá liền phóng thẳng đi như hai viên đạn, dứt khoát đập mạnh vào cành cây mắc con diều!

Cộp!

Hòn đá rơi xuống.

Thế nhưng, cành cây vẫn không hề lung lay một chút nào.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

“Ha ha ha!”, phút trôi qua, Vương Soái tiến tới chỉ vào cành cây, phá lên cười hô hố.

“Hay đó, cười chết tôi rồi, người anh em, anh đúng là biết làm trò hề đấy! Ra vẻ hoành tráng như thế, tôi còn tưởng anh ném gãy cành cây thật cơ, anh làm tôi cười chết mất!”, Vương Soái ôm bụng, gập cả người mà cười.

Lần trước hắn ta thấy Giang Thần dùng Huyền uyển phi châm, lúc đó còn thấy kinh hãi, giờ nghĩ lại liền có phần hoài nghi.

Dù sao đối phương mới hơn tuổi, sao có thể là đại sư nội công!

Giờ xem ra, lần trước chỉ là vô tình mà thôi!

Cao Sùng Minh đứng bên cạnh cũng lắc đầu, đây chính là người Viên Chính Nam hết lời ca ngợi trên điện thoại? Xem ra cũng chỉ có thế.

Ban đầu ông ta định thỉnh giáo Giang Thần vài việc, nhưng hiện giờ lại phải thất vọng rồi.

Grắc!

Đột nhiên, một âm thanh giòn tan vang lên.

Tiếng cười của Vương Soái chợt nín bặt, hắn ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn cái cây.

Một giây sau.

‘Bộp’ một tiếng, chỗ nối liền với thân cây chính đột nhiên bị gãy vụn.

Cành cây to lớn nặng nề rơi xuống.

Vương Soái không tránh kịp, hét lên một tiếng rồi bị cành cây đè lên người, còn chiếc diều thì không hề hấn gì đáp trên mặt đất.

Riêng cả người Vương Soái bị đè nằm bẹp dí!

Chương : Sửa đổi tâm pháp

Lúc này, tất cả mọi người đều chết lặng, đặc biệt là Cao Sùng Minh, ánh mắt ông ta nhìn anh tràn ngập sự ngạc nhiên không thể diễn tả.

Nếu anh đánh gãy luôn cành cây thì không có gì để nói, thế nhưng cành cây lại không hề bị tổn hại, vài giây sau mới vụn vỡ từ bên trong!

Đây chắc chắc là cảnh giới cao nhất của nội lực!

Anh chính là đại sư nội công!

“Vương Soái, cháu không sao chứ!”, Viên Chính Nam vội bảo người bê cành cây ra rồi đỡ Vương Soái dậy, bình thường hắn ta chăm luyện võ, da dày thịt chắc, bị đè chút chắc cũng chẳng sao.

Nhưng hắn ta vẫn không nén được đỏ bừng mặt, hậm hực nhìn chòng chọc Giang Thần.

“Tên họ Giang kia, anh cố ý phải không!”, lần này đúng là quá mất mặt, theo anh ta thấy, rõ ràng là Giang Thần cố ý khiến anh ta xấu hổ trước mặt Vũ Nhiên.

“Tiểu Soái, không được vô lễ!”, Cao Sùng Minh vội bước lên trước, sau đó chắp tay nói với Giang Thần: “Không ngờ cậu Giang lại là đại sư nội công, thất kính, thất kính rồi!”

Lúc này Hội trưởng Cao không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa, bắt đầu thật lòng khâm phục Giang Thần.

Dù sao đi nữa, lúc ông ta ở tuổi này, chẳng qua cũng vừa tiếp xúc với ngoại công mà thôi, vậy mà người thanh niên này mới bao nhiêu tuổi?

Anh đã hoàn thành hành trình , thậm chí năm của những người luyện võ bình thường, có thể nói là tài năng trời ban, không thể đo lường!

Thậm chí Cao Sùng Minh âm thầm quyết định, chắc chắn phải kéo được Giang Thần tới hiệp hội võ thuật!

“Hội trưởng Cao khách khí rồi!”, Giang Thần phẩy tay, không quá bận tâm.

Cao Sùng Minh cười cười, nhanh nhảu nói: “Lần này tôi tới đây thực ra có vài chuyện liên quan đến công pháp muốn hỏi cậu Giang!”

Giang Thần liếc Vương Soái, nói: “Là chuyện võ công tâm pháp lần trước tôi nhắc đến à?”

Biểu cảm Vương Soái có phần mất tự nhiên.

Lần trước Giang Thần nói công pháp của hắn ta có vấn đề, hắn ta không tin, sau khi quay về kể với sư phụ, không ngờ ông ta lại thừa nhận.

Thậm chí Cao Sùng Minh cũng đã vì chuyện này mà suy nghĩ ưu sầu rất lâu, chỉ là chưa nói thẳng với hắn ta mà thôi.

“Không giấu gì cậu Giang, tôi cũng vừa điều chỉnh nội lực xong thì phát hiện võ công tâm pháp của mình có vấn đề!”

Ông ta lại thở dài, cười khổ nói: “Bộ võ công pháp do tổ tiên tôi truyền lại, tên là Thất Thương Quyền, vô cùng bá đạo ở ngoại công, nó đã tạo nên danh tiếng cho tôi. Nhưng sau khi chỉnh sửa nội lực một chút, mỗi lần vận nội công, máu liền bị chảy ngược và làm tổn thương kinh mạch, vấn đề này đúng là khiến tôi đau đầu lắm!”

Cao Sùng Minh lắc đầu thở dài, vẻ mặt muộn phiền, nếu không thể giải quyết chuyện này, Hội trưởng Cao mang tiếng là đại sư nội công, nhưng lại không có chút thực lực nào, để người trong giới võ đạo biết được, e là sẽ trở thành trò cười!

Cho dù ông ta đã đi tìm biết bao cao thủ hay các vị đại sư danh tiếng đi nữa thì vẫn chưa giải quyết được vấn đề nhức nhối này.

Nhưng chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng, ông ta quyết không từ bỏ.

Viên Chính Nam lên tiếng nói giúp: “Ừm, cậu Giang, Hội trưởng Cao biết được cậu y võ song toàn, hôm nay là nghe danh mà tới, mong cậu có thể giúp cho!”

Giang Thần gật đầu, đáp: “Lần trước tôi đã nói, chỉ cần sửa đổi võ công tâm pháp rồi tiến hành tập luyện theo cách mới, tự nhiên sẽ giải quyết được nỗi lo mạch máu nghịch hành!”

“Sư phụ, đừng nghe anh ta nói, không phải sư phụ từng nói, sư tổ còn muốn còn không thể sửa đổi tâm pháp sao! Trông anh ta rõ là đang lừa lấy tâm pháp của chúng ta thôi, sư phụ tuyệt đối đừng giao cho anh ta!”, Vương Soái nhảy dựng lên, lớn giọng ngăn cản Cao Sùng Minh.

“Việc này…”, Cao Sùng Minh nhất thời do dự, việc sửa đổi công pháp ông ta cũng mới nghe lần đầu, còn tâm pháp là bí kíp gia truyền, nếu bị Giang Thần làm lộ ra ngoài, ông ta làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông.

“Nếu Hội trưởng Cao đã nghi ngờ, vậy thôi bỏ đi!”, Giang Thần lắc đầu, vốn anh nể mặt Viên Chính Nam mới đồng ý, giờ đối phương không tin tưởng, vậy không cần lo chuyện bao đồng nữa.

“Đợi đã, cậu Giang, tôi sẽ giao tâm pháp cho cậu!”, Cao Sùng Minh cắn răng quyết tâm nói, sau đó rút một quyển sách cũ ra từ trong người.

Thực ra trước khi tới đây ông ta đã hạ quyết tâm, nếu đối phương có thực lực của đại sư, vậy chẳng cần thiết lừa bộ tâm pháp của ông ta làm gì. Thế nên dù hơi do dự, ông ta vẫn quyết định giao cho Giang Thần.

Cao Sùng Minh đưa cuốn sách cho Giang Thần, vừa có chút thấp thỏm, vừa đem theo chút kỳ vọng: “Đây là ‘Thất Thương Quyền’ của nhà họ Cao, tâm pháp cũng ở trong đây".

Giang Thần cầm cuốn sách, lật ra vài trang rồi liền đưa trả lại, hờ hững nói: “Lấy bút và giấy lại đây!”

“Cậu Giang, cậu chỉ xem thế là xong rồi à?”, Cao Sùng Minh ngẩn người, đối phương chỉ mới liếc qua mà đã biết sửa như nào ư?

“Sư phụ, con đã bảo rồi, anh ta là kẻ lừa đảo, có khi công pháp cao thâm như vậy, anh ta xem còn không hiểu ấy chứ!”, Vương Soái đứng bên cạnh tối tăm mặt mày nói.

Đến Viên Chính Nam cũng thay đổi sắc mặt.

Lẽ nào cậu Giang chính là thiên tài võ thuật trong lời đồn?

Một hồi sau, Giang Thần viết xong xuôi một loạt tâm pháp, cầm tờ giấy lên thổi thổi, nói: “Bộ tâm pháp này do tôi sửa đổi dựa trên tâm pháp của ông, ông có thể đối chiếu!”, anh nói rồi đưa tờ giấy qua cho Cao Sùng Minh.

Cao Sùng Minh có phần hoài nghi, thế nhưng vẫn nhanh tay nhận lấy tờ giấy, cẩn thận đọc một lượt.

Chương : Chính là ơn tái tạo!

Mà vừa đọc đã lập tức bị cuốn vào trong rồi.

Hơn nữa càng đọc càng kinh ngạc!

Bởi vì ông ta tin tưởng, chỉ cần vận công tu hành theo phương pháp này, thì việc khí huyết ngược chiều chắc chắn có thể giải quyết!

Không ngờ Giang Thần lại thật sự làm được!

Vương Soái thấy Cao Sùng Minh im lặng không lên tiếng còn tưởng Giang Thần viết lung tung, không nhịn được cười khẩy nói: "Sư phụ, sao thế? Con nói không sai chứ? Anh ta chỉ là tên lừa..."

Bốp!

Vương Soái còn chưa nói xong đã bị Cao Sùng Minh cho một cái bạt tai.

"Sư phụ, người...", Vương Soái lập tức hoang mang, không biết tại sao lại bị đánh.

"Quỳ xuống!", Cao Sùng Minh quát lên.

Vương Soái sợ hãi quỳ xụp xuống, lời của thầy không thể làm trái, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy Cao Sùng Minh nghiêm túc như vậy, giây phút này chỉ đành thành thật quỳ xuống.

"Đại sư Giang, sửa đổi lại công pháp, như ơn tái tạo lại! Đại ơn không lời nào cảm tạ hết được, sau này nếu như có lúc cần đến Cao Sùng Minh tôi, cậu cứ việc nói!", Cao Sùng Minh hai tay ôm quyền, vẻ mặt trịnh trọng nói với Giang Thần.

Ông ta nói vậy cũng không phải tùy tiện, thực ra việc Giang Thần vừa làm hoàn toàn tương đương với việc tạo ra một bộ công pháp mới!

Hơn nữa, công pháp này không cần phải tu luyện từ đầu vẫn có thể loại bỏ được những nhược điểm trước đây, thậm chí con cháu đệ tử sau này đều có lợi ích vô tận, Cao Sùng Minh đương nhiên biết ơn rồi.

Vương Soái quỳ dưới đất, vẻ mặt ngạc nhiên không hiểu, không ngờ tâm pháp thật sự được tay này đổi lại, việc này quả thật là không thể tin nổi!

Không phải nói ngay đến cả sư tổ cũng không thể sửa đổi công pháp sao?

Lẽ nào người này còn lợi hại hơn cả sư tổ?

"Vương Soái, hôm nay cậu đã mạo phạm đại sư Giang! Còn không mau dập đầu nhận tội đi, cũng coi như thay vi sư cảm ơn đại sư Giang!", Cao Sùng Minh đột nhiên hạ lệnh nói.

"Sư phụ..."

"Nhanh lên!"

Trước sự giám sát của Cao Sùng Minh, Vương Soái nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành ngoan ngoãn thành thật dập đầu với Giang Thần. Viên Vũ Nhiên đứng bên cạnh che miệng cười trộm, cái tên ngang ngược kiêu ngạo này cuối cùng cũng nếm phải vị đắng rồi.

"Được rồi, nếu như đã không còn việc gì nữa thì ông Viên, tôi đi trước đây!", Giang Thần nhìn điện thoại rồi lên tiếng, bởi vì Triệu Quân đã gửi tin nhắn đến.

Nói Vương Tuệ Lâm đã đến khách sạn Hoàng Gia tìm anh.

"Cậu Giang, xin dừng bước!", Giang Thần đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị Cao Sùng Minh gọi giữ lại.

"Hội trưởng Cao còn việc gì nữa?"

Cao Sùng Minh xoa hai tay nói: "Là như vậy, tôi muốn mời cậu Giang gia nhập vào hiệp hội Võ thuật của tôi, chỉ cần cậu đồng ý tham gia, tôi có thể cho cậu danh hiệu phó hội trưởng danh dự, hơn nữa mỗi năm còn có tiền thưởng một triệu nhân dân tệ, cũng không cần cậu Giang phải làm gì cả, chỉ cần cậu thừa nhận là người của hiệp hội chúng tôi trong giới võ thuật này là được!"

"Sư phụ, người...", Vương Soái nghe thấy vậy thì chết sững, ngay đến bố con Viên Chính Nam cũng có chút kinh ngạc.

Mỗi năm một triệu nhân dân tệ, còn không cần đối phương làm gì.

Trên đời này tìm đâu ra được công việc tốt như vậy?

Đổi lại là ai e là cũng không thể từ chối được?

Cao Sùng Minh vẻ mặt căng thẳng, chỉ sợ Giang Thần sẽ từ chối ông ta.

Bởi vì chỉ có ông ta mới biết, hiện nay trong giới võ thuật đã xuất hiện một liên minh võ thuật, thu hút không ít cao thủ, thậm chí còn âm thầm áp đảo hiệp hội võ thuật của ông ta.

Cho nên bên trên vì bảo vệ địa vị của hiệp hội võ thật đã hạ lệnh nhất định phải dốc hết sức chiêu mộ người tài về cho hiệp hội, trọng thưởng cũng là việc bất đắc dĩ phải làm.

Bởi vì ông ta biết, với nhân tài như Giang Thần, nếu như không chiêu mộ được anh, để liên minh võ thuật phát hiện ra thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách mời anh qua bên đó.

Mà lúc này, Giang Thần lại đột nhiên lắc đầu nói.

"Xin lỗi! Giang mỗ tôi không có hứng thú tham gia vào bất cứ hiệp hội võ thuật nào, cảm ơn thành ý của hội trưởng Cao, tạm biệt!"

Nói xong, anh liền quay người đi nhanh ra bên ngoài.

Mọi người đều sững sờ, điều kiện ưu việt như vậy mà không ngờ Giang Thần lại từ chối.

Viên Chính Nam lấy lại tinh thần, vội vàng nói với Viên Vũ Nhiên: "Vũ Nhiên, mau thay bố đi tiễn cậu Giang đi!"

"Vâng bố!", Viên Vũ Nhiên đáp lời rồi vội vàng đuổi theo.

"Anh Giang!"

Giang Thần đi nhanh quá, ra đến tận ngoài cổng lớn rồi Viên Vũ Nhiên mới đuổi kịp.

"Vũ Nhiên, có chuyện gì sao?"

Viên Vũ Nhiên thở gấp gật đầu nói: "Vâng, anh Giang, hôm nay là sinh nhật em, tối nay em sẽ tổ chức buổi tiệc sinh nhật ở biệt thự Tây Sơn, em muốn mời anh tới tham dự!", nói xong, vẻ mặt mong đợi nhìn Giang Thần.

"Ồ? Sinh nhật của em à?"

"Vâng vâng, anh Giang, anh nhất định phải tới nhé, không cần quà gì đâu, em chỉ hi vọng anh có thể nhảy cùng em một điệu nhảy là được!", Viên Vũ Nhiên hai mắt sáng rực trong suốt nói, biểu cảm mong chờ.

Giang Thần mỉm cười gật đầu: "Được thôi, lát nữa em nhắn địa chỉ cho anh, có thời gian anh nhất định sẽ tới!"

"Vâng ạ, chốt vậy nhé!", Viên Vũ Nhiên vẻ mặt vui mừng nói.

Hai người lưu lại số điện thoại, sau đó Giang Thần mở cửa lên xe, từ từ chạy xuống phía dưới núi.

Chương : Vương Tử Tình, cô đã trang điểm chưa?

Lúc này, tại phòng tổng thống khách sạn Hoàng Gia.

Vương Tuệ Lâm đã ở trong phòng đợi được một lúc rồi, bên cạnh có một người phụ nữ có gương mặt bảy tám phần giống cô, đương nhiên chính là cô em vợ Vương Tử Tình.

"Chị, khách sạn lớn thế này, với năng lực của Giang Thần e là không quản lý nổi đâu, hay là chị bảo anh ta giao khách sạn cho Hiên Viên quản lý, mỗi năm anh chị chỉ cần quản lý lợi nhuận là được!", Vương Tử Tình nhìn khắp căn phòng, ánh mắt lóe lên vẻ tươi đẹp.

Khách sạn Hoàng Gia này có thể nói là khách sạn lớn nhất ở Vân Sơn.

Đặt vào tay người vô dụng như Giang Thần thì quả thật đúng là phí của giời.

Dù sao trong mắt cô ta, Giang Thần có lẽ chỉ giống như chó hoang ngoài đường, căn bản không xứng có được một khách sạn xa hoa thế này.

Vương Tuệ Lâm nghe vậy thì chau mày nói: "Khách sạn này là của Giang Thần, chị không có quyền can thiệp vào, đợi anh ấy đến, em tự hỏi anh ấy đi!"

"Chị, tên Giang Thần đó là cái thá gì chứ! Chị mới là nữ chủ nhân của cái nhà này, tất cả mọi chuyện trong nhà không phải đều do chị quyết sao?", Vương Tử Tình khinh miệt bĩu môi, sau đó đi tới ôm cổ Vương Tuệ Lâm, thân thiết nói: "Chị, chỉ cần chị đồng ý lát nữa em sẽ bảo tài vụ của công ty tới ký hợp đồng với anh chị!"

"Chị, chị đồng ý với em đi mà, em cũng là vì muốn tốt cho chị thôi, với năng lực của Hiên Viên, kinh doanh khách sạn này ít nhất lợi nhuận cũng phải tăng gấp đôi, đến lúc đó lợi nhuận chúng ta chia đôi!", Vương Tử Tình chớp mắt đong đưa bả vai Vương Tuệ Lâm, không ngừng làm nũng.

"Việc này..."

Vương Tuệ Lâm do dự, nói thật, lợi nhuận gấp đôi quả thực khiến cô có chút động lòng.

"Vợ tôi có đồng ý hay không thì cũng phải nghe lời tôi!"

Đúng lúc này thì một thân hình cao ngất đột nhiên đẩy cửa đi vào.

Hai người cùng lúc hơi giật mình, đều cùng nhìn qua, không ngờ Giang Thần lại đến đúng lúc này.

"Sao vậy, vợ à, nghĩ thông rồi à, chuẩn bị kết thúc sống riêng với anh rồi à?", Giang Thần nhìn vali hành lý bên cạnh, cười như không cười nói.

"Ai muốn kết thúc sống riêng với anh, hôm nay bố gọi điện thoại tới lo lắng tình hình của chúng ta bên này, tôi sợ bố lo lắng nên mới chuyển qua thôi!", Vương Tuệ Lâm bĩu môi, vẻ mặt xấu hổ nói.

Cái gì mà sợ Vương Bá Nhân lo lắng, đều là cái cớ cả.

Thực ra trước đó Giang Thần đã chủ động xin lỗi cô rồi, cô cũng định chuyển qua.

"Giang Thần, anh đừng tự mình đa tình, chị tôi chuyển tới chẳng qua là không yên tâm anh quản lý khách sạn này thôi!"

Đúng lúc này thì Vương Tử Tình đột nhiên mở miệng nói: "Một tên lính quèn như anh, chắc chắn không có kinh nghiệm quản lý gì, tôi và chị tôi đã thương lượng xong rồi, anh giao lại khách sạn cho Hiên Viên, sau đó lợi nhuận mỗi năm hai nhà chúng ta chia đôi năm mươi năm mươi, chuyện này cứ quyết định vậy đi!"

"Vương Tử Tình, hôm nay cô ra ngoài đã trang điểm chưa?", Giang Thần đột nhiên hỏi.

Vương Tử Tình sững người, rồi vội vàng lấy gương trong túi ra soi, sau đó tức giận hổn hển nói: "Đương nhiên tôi đã trang điểm rồi, anh có ý gì?"

"Nếu đã trang điểm rồi thì chứng tỏ cô vẫn có mặt mũi, nhưng sao cô lại nói ra những lời lẽ không biết xấu hổ thế?", Giang Thần cười khẩy nói.

"Anh lại dám mắng tôi không biết xấu hổ sao?", Vương Tử Tình lập tức trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh tưởng anh là ai? Dựa vào một tên vô dụng như anh có tư cách gì mà quản lý cả khách sạn lớn thế nào? Tưởng gặp được tí may mắn làm ông chủ thì nghĩ mình thật sự đã là tinh anh thượng lưu rồi sao? Tôi nói cho anh biết, anh không xứng! Khách sạn rơi vào tay anh sớm muộn gì cũng phải đóng cửa thôi!"

"Chị, chị nhìn anh ta kìa, em đây cũng là vì muốn tốt cho nhà chị, chị cũng đừng mặc kệ chứ!", Vương Tử Tình nói, rồi vội vàng chạy tới lôi kéo Vương Tuệ Lâm.

Vương Tuệ Lâm lúc này nhướn cao đôi mi thanh tú, không nhịn được nói: "Anh rể em đã nói rồi, anh ấy tự có năng lực quản lý tốt khách sạn, chuyện này không cần em lo nữa, chiều nay không phải em còn phải đi mua quà để tham gia tiệc khiêu vũ sao? Mau đi đi!"

Vương Tuệ Lâm mất kiên nhẫn khoát tay nói, vợ chồng với nhau lâu như vậy rồi, ấn tượng của cô về Giang Thần cũng đã có thay đổi. Mặc dù cô cũng thấy Giang Thần nắm giữ một khách sạn năm sao có thể hơi quá sức, nhưng vẫn chọn tin tưởng chồng mình.

Huống chi, thái độ của em gái cô với chồng cô quả thực cũng khiến cô có chút phản cảm, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Vương Tử Tình lại có chút ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô ta, chị gái mình phải nhất ngôn cửu đỉnh trong cái nhà này mới đúng, không ngờ lại quan tâm đến ý kiến của một tên vô dụng thế sao?

Hơn nữa thái độ vừa nãy đúng như coi đối phương là chồng mình.

Cô ta lập tức cảm thấy kinh ngạc!

Giang Thần quay về mới được hơn một tháng, mà quan hệ giữa hai người sao đột nhiên lại phát triển đến mức độ này rồi?

"Chị..."

Cốc cốc!

Vương Tử Tình đang định nói thì Triệu Quân đột nhiên gõ cửa rồi đi vào, trong tay còn đang cầm một chiếc hộp.

"Đô đốc, đây là lễ phục và mặt nạ mà anh cần!"

Chương : Mau cút đi thu dọn phòng đi

"Để vào trong phòng đi, tiệc khiêu vũ tối nay tôi sẽ dùng đến!", Giang Thần nói.

"Vâng!"

Thấy Triệu Quân đưa những đồ này vào trong phòng, hai người phụ nữ lập tức sững sờ.

"Giang Thần, tối nay anh cũng tham gia tiệc khiêu vũ sao?", Vương Tuệ Lâm không nhịn được lên tiếng hỏi.

Giang Thần gật đầu: "Thiên kim của ông Viên đã mời anh tới tham dự tiệc sinh nhật của cô ấy, hay là em đi cùng anh đi?"

"Ồ, chắc không được đâu, hôm nay công ty phải tăng ca!"

Nghe Giang Thần nói sẽ đi tham dự tiệc, sắc mặt Vương Tuệ Lâm có chút thiếu tự nhiên, có điều cũng không nói gì cả.

"Cái gì? Cô Viên mời anh tham gia tiệc sao?", Vương Tử Tình sững người chốc lát, rồi chợt bật cười khẩy nói: "Đùa cái gì chứ, lần này cô Viên mời đều là những con cháu nhà hào môn thượng lưu, một kẻ nghèo kiết xác như anh mà cũng được cô Viên mời sao?"

Vương Tử Tình vẫn không tin.

Mặc dù cô ta cũng biết Giang Thần quen biết Viên Chính Nam, nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ được cô Viên để mắt tới.

Hơn nữa, ngưỡng cửa của buổi tiệc khiêu vũ tối nay rất cao, có thể nhận được lời mời nếu không phải là con cái nhà hào môn thì cũng phải là những tinh anh trong xã hội!

Thậm chí ngay đến vé của cô ta cũng là do một người bạn thân xuất thân vọng tộc vì đã ra nước ngoài nên mới cho cô ta.

"Vương Tử Tình, hình như lần trước tôi đã cảnh cáo cô, làm người đừng có cay nghiệt quá!"

Giang Thần lạnh lùng liếc nhìn Vương Tử Tình một cái, nghiêm túc nói: "Bất luận thế nào, tôi cũng là anh rể của cô, ít nhất cô cũng phải giữ sự tôn trọng cơ bản nhất, đây cũng là sự tôn trọng với chị gái của cô! Bằng không sẽ cho thấy cô rất không có giáo dục!"

"Anh, anh lại dám nói tôi không có giáo dục sao?", Vương Tử Tình đỏ ửng cả mặt, cô ta không ngờ tên vô dụng này lại dám dạy đời cô ta như vậy.

"Tên vô dụng như anh có tư cách gì mà nói tôi, ba năm trước nếu như không phải chị gái tôi lấy anh thì anh vẫn chỉ là một con chó, nói trắng ra, anh chính là con rể do nhà họ Vương tôi mang về, ngay đến chó cũng..."

"Đủ rồi!"

Vương Tuệ Lâm lạnh lùng ngắt lời Vương Tử Tình, quả thật là không thể nghe tiếp được nữa.

Giang Thần nói không sai!

Người ta dù sao cũng là anh rể của cô!

Cô không tôn trọng anh rể, vậy trong mắt cô còn có người chị gái này không?

"Vương Tử Tình, xem ra từ nhỏ đến lớn chị đã quá nuông chiều em rồi, từ nay về sau, trước mặt anh rể, em không được phép vô lễ như vậy, bằng không em cũng đừng gọi chị là chị nữa!", Vương Tuệ Lâm sầm mặt nói.

Liên quan đến vấn đề nguyên tắc, đặc biệt là phương diện giáo dục gia đình, cô trước nay đều không hàm hồ.

"Chị... chị, chị lại giúp anh ta bắt nạt em sao?", Vương Tử Tình vẻ mặt không thể tin nổi. Trước đây người chị gái rất ít khi tức giận với cô ta, không ngờ sau khi gả cho người ta xong thì bắt đầu chỉ biết đến chồng thôi.

"Được! Giang Thần! Anh nhớ kỹ cho tôi!"

Vương Tử Tình xấu hổ đến mức tức giận, hung hăng trừng mắt lườm Giang Thần một cái, rồi lấy túi xách vùng vằng bỏ ra ngoài.

Vương Tuệ Lâm vội vàng đứng lên.

Thực ra cô là người cứng rắn ngoài miệng thôi, chứ vẫn vô cùng yêu thương đứa em gái này của mình.

Chỉ là do dự một chút rồi cuối cùng vẫn dừng bước.

Bất đắc dĩ lắc đầu.

Đứa em gái này của cô, từ sau khi gả vào nhà họ Giang thì cuộc sống quá ư nhàn hạ, quả thật là đã kiêu căng quá mức rồi.

"Tử Tình tính tình vậy đó, anh đừng tức giận, thực ra nó cũng không có ý xấu gì đâu!", Vương Tuệ Lâm thở dài, rồi áy náy nhìn Giang Thần nói.

Giang Thần cười nhạt nói: "Đương nhiên anh không tức giận, ai bảo cô ta là em gái của vợ anh chứ, làm gì có anh rể nào tức giận với em vợ đâu!"

"Thôi đi! Ở đâu ra lắm lời xàm xí vậy, đừng tưởng tôi chuyển tới đây là đã tha thứ cho anh!", Vương Tuệ Lâm bĩu môi nói.

"Tôi muốn ở phòng master, lát nữa anh dọn đồ của anh ra đi!"

"Ồ đúng rồi, trước đó mẹ nói cho mấy đứa em họ của tôi tới khách sạn làm việc, anh vẫn còn nhớ chứ?"

Vương Tuệ Lâm đột nhiên nhớ ra, lại nói: "Tôi có một người em họ giải ngũ trở về, không có công việc, mẹ gọi điện tới nói hai ngày nay bảo cậu ấy tới khách sạn tìm anh, bảo anh sắp xếp vị trí tốt chút cho cậu ấy!"

"Không làm anh thêm phiền chứ?", Vương Tuệ Lâm cuối cùng còn nói thêm một câu, vẻ mặt có chút áy náy.

"Em họ em cũng đi lính à?", Giang Thần hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu nói: "Vậy bảo cậu ấy tới đi, chỉ cần đi lính thì đừng nói một người em họ, cho dù mười người thì anh cũng sẽ giúp sắp xếp!"

"Được, vậy làm phiền anh nhé!", Vương Tuệ Lâm vui vẻ nói.

"Giữa hai chúng ta làm gì có phiền với không phiền, so với nghĩ vấn đề này thì chi bằng nghĩ xem làm thế nào để sinh thêm cho bố mẹ chúng ta mấy đứa cháu đi!"

Giang Thần nghiêm túc, thản nhiên nói: "Em thấy thế nào?"

"Tôi thấy anh nên cút đi thu dọn phòng đi!"

Vương Tuệ Lâm đỏ mặt, chỉ vào phòng master nói: "Ngay và luôn!"

Giang Thần gật đầu: "Không vấn đề!"

Chương : Vương Tử Tình?

Bảy giờ tối.

Tại biệt thự Tây Sơn ở vùng ngoại ô phía Bắc.

Biệt thự Tây Sơn là khuôn viên biệt thự của riêng nhà họ Viên, đứng tên Viên Vũ Nhiên.

Buổi tiệc sinh nhật của Viên Vũ Nhiên hôm nay cũng được tổ chức ở đây.

Lúc này, bên ngoài biệt thự xe cộ đi lại đông đúc, xe sang nhiều như nêm, người đến tham dự đều là những nam thanh nữ tú vô cùng lộng lẫy.

Bữa tiệc sinh nhật lần này có chút đặc biệt.

Mỗi người đến tham dự đều phải đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt.

Bởi vì buổi tiệc lần này, Viên Vũ Nhiên đột nhiên nảy ra ý tưởng mới, muốn biến bữa tiệc sinh nhật trở thành 'vũ hội mặt nạ', nghĩa là người đến tham gia buổi tiệc đều phải đeo mặt nạ, không ai được bỏ mặt nạ xuống.

Cho nên, bất kể là con nhà hào môn hay là tinh anh xã hội thì cũng đều phải đeo mặt nạ như nhau.

Cơ hội duy nhất để nhìn mặt và khoe khoang với nhau e là chỉ có tại bãi đỗ xe sang ở ngoài cửa thôi.

Mà lúc này, một chiếc xe Ferrari màu đỏ gầm rú từ phía xa chạy tới, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

"Seri mới nhất!"

"Mẹ ơi, lại còn là bản nâng cấp!"

"Chiếc xe này giá lăn bánh ít nhất cũng phải hàng triệu nhân dân tệ, không biết chủ xe là vị thiếu gia nào?"

Xung quanh lũ lượt bàn tán, chiếc Ferrari đời mới này đỗ trong dàn xe sang cũng có thể nói là vô cùng bắt mắt!

Đúng lúc này, bên cạnh lại có một chiếc Bugatti màu đen từ từ chạy tới, lại gây ra một trận kinh hô.

Bởi vì chiếc Bugatti này không hề tầm thường, hơn nữa trên khắp thế giới cũng chỉ có số lượng giới hạn, vô cùng đẳng cấp!

Màu sơn nguyên bản đen bóng, trang nhã đập vào mắt mọi người như một giấc mơ, thể hiện sự đẳng cấp và sang trọng của chiếc xe.

Cùng với sức mạnh bùng nổ hoang dã!

Nháy mắt đã lấn át chiếc Ferrari bên cạnh.

"Wow, chiếc xe này chất quá!"

"Bugatti? Cả Vân Sơn có mấy chiếc chứ? Hơn nữa lại còn là bản giới hạn toàn cầu!"

"Chiếc xe này ít nhất cũng phải từ hai mươi triệu tệ trở lên nhỉ?"

Giữa các siêu xe đẳng cấp cũng có khoảng cách, hơn nữa với sự hiểu biết của những người có mặt ở đây, độ cao thấp của hai chiếc xe này đã được phân rõ ràng.

Đám chị em cũng sôi nổi nhìn qua, thật sự không biết, rốt cuộc là thiếu gia nhà nào mà lại lái được chiếc siêu xe đẳng cấp như vậy.

Lát nữa vào trong phải chọn làm bạn nhảy mới được.

Rất nhiều người đẹp ở đó đều là khuê nữ, lúc này ai mắt cũng sáng cả lên.

Két két!

Bụp bụp!

Từ trên hai chiếc Ferrari và Buggati bước xuống đều là hai người đàn ông.

Hai người đều có vóc dáng cao ráo, khí chất bất phàm, người đàn ông bước xuống từ chiếc Bugatti đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt màu đen, khí chất xuất chúng hơn một chút, mặc bộ vest màu đen, soái khí ngời ngời.

Người đàn ông bước xuống từ xe Ferrari lại mặc một bộ vest màu xám của Armani, đeo chiếc mặt nạ màu bạc, trông cũng rất bắt mắt.

Hai người cùng nhìn nhau một cái, người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc ánh mắt khiêu khích nhìn đối phương rồi nói: "Người anh em, xe đẹp đấy!"

"Cũng tạm!"

Giang Thần gật đầu, cũng không để ý, dù sao đối với anh xe cộ thật sự không quan trọng.

Chiếc Bugatti này từ sau khi Viên Chính Nam tặng cho anh, anh liền nhờ Từ Lai đỗ giúp anh ở dưới bãi đậu xe của khách sạn Hoàng Gia, vẫn luôn nằm phủ bụi ở đó.

Nếu không phải vì hoàn cảnh ngày hôm nay thì e là cũng chẳng muốn lái ra ngoài.

Nhưng thái độ này trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc mà nói, rõ ràng có chút giả bộ, người đàn ông đó đang định nói gì nói đó thì lại đột nhiên sáng mắt lên, ánh mắt bị một người phụ nữ có thân hình thướt tha, có khí chất của người phụ nữ đã có chồng trong đám đông thu hút.

Người phụ nữ này mặc một bộ đầm màu đỏ rượu vang, cũng đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ, phối trên thân hình với những đường cong tinh tế, cả người giống như một ngọn lửa xinh đẹp, nháy mắt khiến dục vọng của Viên Liên cháy rực lên.

Đây chính là hình mẫu mà anh ta thích nhất!

Thậm chí ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nghĩ đến tối nay sẽ xảy ra chút chuyện gì đó với người phụ nữ này rồi, lập tức vội vàng đi theo người đẹp.

"Cô gái xinh đẹp, đêm nay có thể mời em làm bạn nhảy của tôi được không?", Viên Liên đưa tay ra, khí chất tao nhã lịch sự.

Anh ta tự tin với sức hấp dẫn của mình cùng chiếc Ferrari bản nâng cấp phía sau kia, chắc chắn có thể hạ gục được cô gái này.

Nhưng người con gái đeo mặt nạ màu đỏ lại chỉ mỉm cười rồi vòng qua người anh ta, đến trước mặt Giang Thần, giọng nói lả lướt hỏi: "Soái ca, tối nay anh làm bạn nhảy của tôi, được không?"

Vừa dứt lời, Giang Thần đột nhiên sững người chốc lát.

Vương Tử Tình?

, vừa có chút thấp thỏm, vừa đem theo chút kỳ vọng: “Đây là ‘Thất Thương Quyền’ của nhà họ Cao, tâm pháp cũng ở trong đây".

Giang Thần cầm cuốn sách, lật ra vài trang rồi liền đưa trả lại, hờ hững nói: “Lấy bút và giấy lại đây!”

“Cậu Giang, cậu chỉ xem thế là xong rồi à?”, Cao Sùng Minh ngẩn người, đối phương chỉ mới liếc qua mà đã biết sửa như nào ư?

“Sư phụ, con đã bảo rồi, anh ta là kẻ lừa đảo, có khi công pháp cao thâm như vậy, anh ta xem còn không hiểu ấy chứ!”, Vương Soái đứng bên cạnh tối tăm mặt mày nói.

Đến Viên Chính Nam cũng thay đổi sắc mặt.

Lẽ nào cậu Giang chính là thiên tài võ thuật trong lời đồn?

Một hồi sau, Giang Thần viết xong xuôi một loạt tâm pháp, cầm tờ giấy lên thổi thổi, nói: “Bộ tâm pháp này do tôi sửa đổi dựa trên tâm pháp của ông, ông có thể đối chiếu!”, anh nói rồi đưa tờ giấy qua cho Cao Sùng Minh.

Cao Sùng Minh có phần hoài nghi, thế nhưng vẫn nhanh tay nhận lấy tờ giấy, cẩn thận đọc một lượt.

Chương : Chính là ơn tái tạo!

Mà vừa đọc đã lập tức bị cuốn vào trong rồi.

Hơn nữa càng đọc càng kinh ngạc!

Bởi vì ông ta tin tưởng, chỉ cần vận công tu hành theo phương pháp này, thì việc khí huyết ngược chiều chắc chắn có thể giải quyết!

Không ngờ Giang Thần lại thật sự làm được!

Vương Soái thấy Cao Sùng Minh im lặng không lên tiếng còn tưởng Giang Thần viết lung tung, không nhịn được cười khẩy nói: "Sư phụ, sao thế? Con nói không sai chứ? Anh ta chỉ là tên lừa..."

Bốp!

Vương Soái còn chưa nói xong đã bị Cao Sùng Minh cho một cái bạt tai.

"Sư phụ, người...", Vương Soái lập tức hoang mang, không biết tại sao lại bị đánh.

"Quỳ xuống!", Cao Sùng Minh quát lên.

Vương Soái sợ hãi quỳ xụp xuống, lời của thầy không thể làm trái, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy Cao Sùng Minh nghiêm túc như vậy, giây phút này chỉ đành thành thật quỳ xuống.

"Đại sư Giang, sửa đổi lại công pháp, như ơn tái tạo lại! Đại ơn không lời nào cảm tạ hết được, sau này nếu như có lúc cần đến Cao Sùng Minh tôi, cậu cứ việc nói!", Cao Sùng Minh hai tay ôm quyền, vẻ mặt trịnh trọng nói với Giang Thần.

Ông ta nói vậy cũng không phải tùy tiện, thực ra việc Giang Thần vừa làm hoàn toàn tương đương với việc tạo ra một bộ công pháp mới!

Hơn nữa, công pháp này không cần phải tu luyện từ đầu vẫn có thể loại bỏ được những nhược điểm trước đây, thậm chí con cháu đệ tử sau này đều có lợi ích vô tận, Cao Sùng Minh đương nhiên biết ơn rồi.

Vương Soái quỳ dưới đất, vẻ mặt ngạc nhiên không hiểu, không ngờ tâm pháp thật sự được tay này đổi lại, việc này quả thật là không thể tin nổi!

Không phải nói ngay đến cả sư tổ cũng không thể sửa đổi công pháp sao?

Lẽ nào người này còn lợi hại hơn cả sư tổ?

"Vương Soái, hôm nay cậu đã mạo phạm đại sư Giang! Còn không mau dập đầu nhận tội đi, cũng coi như thay vi sư cảm ơn đại sư Giang!", Cao Sùng Minh đột nhiên hạ lệnh nói.

"Sư phụ..."

"Nhanh lên!"

Trước sự giám sát của Cao Sùng Minh, Vương Soái nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành ngoan ngoãn thành thật dập đầu với Giang Thần. Viên Vũ Nhiên đứng bên cạnh che miệng cười trộm, cái tên ngang ngược kiêu ngạo này cuối cùng cũng nếm phải vị đắng rồi.

"Được rồi, nếu như đã không còn việc gì nữa thì ông Viên, tôi đi trước đây!", Giang Thần nhìn điện thoại rồi lên tiếng, bởi vì Triệu Quân đã gửi tin nhắn đến.

Nói Vương Tuệ Lâm đã đến khách sạn Hoàng Gia tìm anh.

"Cậu Giang, xin dừng bước!", Giang Thần đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị Cao Sùng Minh gọi giữ lại.

"Hội trưởng Cao còn việc gì nữa?"

Cao Sùng Minh xoa hai tay nói: "Là như vậy, tôi muốn mời cậu Giang gia nhập vào hiệp hội Võ thuật của tôi, chỉ cần cậu đồng ý tham gia, tôi có thể cho cậu danh hiệu phó hội trưởng danh dự, hơn nữa mỗi năm còn có tiền thưởng một triệu nhân dân tệ, cũng không cần cậu Giang phải làm gì cả, chỉ cần cậu thừa nhận là người của hiệp hội chúng tôi trong giới võ thuật này là được!"

"Sư phụ, người...", Vương Soái nghe thấy vậy thì chết sững, ngay đến bố con Viên Chính Nam cũng có chút kinh ngạc.

Mỗi năm một triệu nhân dân tệ, còn không cần đối phương làm gì.

Trên đời này tìm đâu ra được công việc tốt như vậy?

Đổi lại là ai e là cũng không thể từ chối được?

Cao Sùng Minh vẻ mặt căng thẳng, chỉ sợ Giang Thần sẽ từ chối ông ta.

Bởi vì chỉ có ông ta mới biết, hiện nay trong giới võ thuật đã xuất hiện một liên minh võ thuật, thu hút không ít cao thủ, thậm chí còn âm thầm áp đảo hiệp hội võ thuật của ông ta.

Cho nên bên trên vì bảo vệ địa vị của hiệp hội võ thật đã hạ lệnh nhất định phải dốc hết sức chiêu mộ người tài về cho hiệp hội, trọng thưởng cũng là việc bất đắc dĩ phải làm.

Bởi vì ông ta biết, với nhân tài như Giang Thần, nếu như không chiêu mộ được anh, để liên minh võ thuật phát hiện ra thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách mời anh qua bên đó.

Mà lúc này, Giang Thần lại đột nhiên lắc đầu nói.

"Xin lỗi! Giang mỗ tôi không có hứng thú tham gia vào bất cứ hiệp hội võ thuật nào, cảm ơn thành ý của hội trưởng Cao, tạm biệt!"

Nói xong, anh liền quay người đi nhanh ra bên ngoài.

Mọi người đều sững sờ, điều kiện ưu việt như vậy mà không ngờ Giang Thần lại từ chối.

Viên Chính Nam lấy lại tinh thần, vội vàng nói với Viên Vũ Nhiên: "Vũ Nhiên, mau thay bố đi tiễn cậu Giang đi!"

"Vâng bố!", Viên Vũ Nhiên đáp lời rồi vội vàng đuổi theo.

"Anh Giang!"

Giang Thần đi nhanh quá, ra đến tận ngoài cổng lớn rồi Viên Vũ Nhiên mới đuổi kịp.

"Vũ Nhiên, có chuyện gì sao?"

Viên Vũ Nhiên thở gấp gật đầu nói: "Vâng, anh Giang, hôm nay là sinh nhật em, tối nay em sẽ tổ chức buổi tiệc sinh nhật ở biệt thự Tây Sơn, em muốn mời anh tới tham dự!", nói xong, vẻ mặt mong đợi nhìn Giang Thần.

"Ồ? Sinh nhật của em à?"

"Vâng vâng, anh Giang, anh nhất định phải tới nhé, không cần quà gì đâu, em chỉ hi vọng anh có thể nhảy cùng em một điệu nhảy là được!", Viên Vũ Nhiên hai mắt sáng rực trong suốt nói, biểu cảm mong chờ.

Giang Thần mỉm cười gật đầu: "Được thôi, lát nữa em nhắn địa chỉ cho anh, có thời gian anh nhất định sẽ tới!"

"Vâng ạ, chốt vậy nhé!", Viên Vũ Nhiên vẻ mặt vui mừng nói.

Hai người lưu lại số điện thoại, sau đó Giang Thần mở cửa lên xe, từ từ chạy xuống phía dưới núi.

Chương : Vương Tử Tình, cô đã trang điểm chưa?

Lúc này, tại phòng tổng thống khách sạn Hoàng Gia.

Vương Tuệ Lâm đã ở trong phòng đợi được một lúc rồi, bên cạnh có một người phụ nữ có gương mặt bảy tám phần giống cô, đương nhiên chính là cô em vợ Vương Tử Tình.

"Chị, khách sạn lớn thế này, với năng lực của Giang Thần e là không quản lý nổi đâu, hay là chị bảo anh ta giao khách sạn cho Hiên Viên quản lý, mỗi năm anh chị chỉ cần quản lý lợi nhuận là được!", Vương Tử Tình nhìn khắp căn phòng, ánh mắt lóe lên vẻ tươi đẹp.

Khách sạn Hoàng Gia này có thể nói là khách sạn lớn nhất ở Vân Sơn.

Đặt vào tay người vô dụng như Giang Thần thì quả thật đúng là phí của giời.

Dù sao trong mắt cô ta, Giang Thần có lẽ chỉ giống như chó hoang ngoài đường, căn bản không xứng có được một khách sạn xa hoa thế này.

Vương Tuệ Lâm nghe vậy thì chau mày nói: "Khách sạn này là của Giang Thần, chị không có quyền can thiệp vào, đợi anh ấy đến, em tự hỏi anh ấy đi!"

"Chị, tên Giang Thần đó là cái thá gì chứ! Chị mới là nữ chủ nhân của cái nhà này, tất cả mọi chuyện trong nhà không phải đều do chị quyết sao?", Vương Tử Tình khinh miệt bĩu môi, sau đó đi tới ôm cổ Vương Tuệ Lâm, thân thiết nói: "Chị, chỉ cần chị đồng ý lát nữa em sẽ bảo tài vụ của công ty tới ký hợp đồng với anh chị!"

"Chị, chị đồng ý với em đi mà, em cũng là vì muốn tốt cho chị thôi, với năng lực của Hiên Viên, kinh doanh khách sạn này ít nhất lợi nhuận cũng phải tăng gấp đôi, đến lúc đó lợi nhuận chúng ta chia đôi!", Vương Tử Tình chớp mắt đong đưa bả vai Vương Tuệ Lâm, không ngừng làm nũng.

"Việc này..."

Vương Tuệ Lâm do dự, nói thật, lợi nhuận gấp đôi quả thực khiến cô có chút động lòng.

"Vợ tôi có đồng ý hay không thì cũng phải nghe lời tôi!"

Đúng lúc này thì một thân hình cao ngất đột nhiên đẩy cửa đi vào.

Hai người cùng lúc hơi giật mình, đều cùng nhìn qua, không ngờ Giang Thần lại đến đúng lúc này.

"Sao vậy, vợ à, nghĩ thông rồi à, chuẩn bị kết thúc sống riêng với anh rồi à?", Giang Thần nhìn vali hành lý bên cạnh, cười như không cười nói.

"Ai muốn kết thúc sống riêng với anh, hôm nay bố gọi điện thoại tới lo lắng tình hình của chúng ta bên này, tôi sợ bố lo lắng nên mới chuyển qua thôi!", Vương Tuệ Lâm bĩu môi, vẻ mặt xấu hổ nói.

Cái gì mà sợ Vương Bá Nhân lo lắng, đều là cái cớ cả.

Thực ra trước đó Giang Thần đã chủ động xin lỗi cô rồi, cô cũng định chuyển qua.

"Giang Thần, anh đừng tự mình đa tình, chị tôi chuyển tới chẳng qua là không yên tâm anh quản lý khách sạn này thôi!"

Đúng lúc này thì Vương Tử Tình đột nhiên mở miệng nói: "Một tên lính quèn như anh, chắc chắn không có kinh nghiệm quản lý gì, tôi và chị tôi đã thương lượng xong rồi, anh giao lại khách sạn cho Hiên Viên, sau đó lợi nhuận mỗi năm hai nhà chúng ta chia đôi năm mươi năm mươi, chuyện này cứ quyết định vậy đi!"

"Vương Tử Tình, hôm nay cô ra ngoài đã trang điểm chưa?", Giang Thần đột nhiên hỏi.

Vương Tử Tình sững người, rồi vội vàng lấy gương trong túi ra soi, sau đó tức giận hổn hển nói: "Đương nhiên tôi đã trang điểm rồi, anh có ý gì?"

"Nếu đã trang điểm rồi thì chứng tỏ cô vẫn có mặt mũi, nhưng sao cô lại nói ra những lời lẽ không biết xấu hổ thế?", Giang Thần cười khẩy nói.

"Anh lại dám mắng tôi không biết xấu hổ sao?", Vương Tử Tình lập tức trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh tưởng anh là ai? Dựa vào một tên vô dụng như anh có tư cách gì mà quản lý cả khách sạn lớn thế nào? Tưởng gặp được tí may mắn làm ông chủ thì nghĩ mình thật sự đã là tinh anh thượng lưu rồi sao? Tôi nói cho anh biết, anh không xứng! Khách sạn rơi vào tay anh sớm muộn gì cũng phải đóng cửa thôi!"

"Chị, chị nhìn anh ta kìa, em đây cũng là vì muốn tốt cho nhà chị, chị cũng đừng mặc kệ chứ!", Vương Tử Tình nói, rồi vội vàng chạy tới lôi kéo Vương Tuệ Lâm.

Vương Tuệ Lâm lúc này nhướn cao đôi mi thanh tú, không nhịn được nói: "Anh rể em đã nói rồi, anh ấy tự có năng lực quản lý tốt khách sạn, chuyện này không cần em lo nữa, chiều nay không phải em còn phải đi mua quà để tham gia tiệc khiêu vũ sao? Mau đi đi!"

Vương Tuệ Lâm mất kiên nhẫn khoát tay nói, vợ chồng với nhau lâu như vậy rồi, ấn tượng của cô về Giang Thần cũng đã có thay đổi. Mặc dù cô cũng thấy Giang Thần nắm giữ một khách sạn năm sao có thể hơi quá sức, nhưng vẫn chọn tin tưởng chồng mình.

Huống chi, thái độ của em gái cô với chồng cô quả thực cũng khiến cô có chút phản cảm, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Vương Tử Tình lại có chút ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô ta, chị gái mình phải nhất ngôn cửu đỉnh trong cái nhà này mới đúng, không ngờ lại quan tâm đến ý kiến của một tên vô dụng thế sao?

Hơn nữa thái độ vừa nãy đúng như coi đối phương là chồng mình.

Cô ta lập tức cảm thấy kinh ngạc!

Giang Thần quay về mới được hơn một tháng, mà quan hệ giữa hai người sao đột nhiên lại phát triển đến mức độ này rồi?

"Chị..."

Cốc cốc!

Vương Tử Tình đang định nói thì Triệu Quân đột nhiên gõ cửa rồi đi vào, trong tay còn đang cầm một chiếc hộp.

"Đô đốc, đây là lễ phục và mặt nạ mà anh cần!"

Chương : Mau cút đi thu dọn phòng đi

"Để vào trong phòng đi, tiệc khiêu vũ tối nay tôi sẽ dùng đến!", Giang Thần nói.

"Vâng!"

Thấy Triệu Quân đưa những đồ này vào trong phòng, hai người phụ nữ lập tức sững sờ.

"Giang Thần, tối nay anh cũng tham gia tiệc khiêu vũ sao?", Vương Tuệ Lâm không nhịn được lên tiếng hỏi.

Giang Thần gật đầu: "Thiên kim của ông Viên đã mời anh tới tham dự tiệc sinh nhật của cô ấy, hay là em đi cùng anh đi?"

"Ồ, chắc không được đâu, hôm nay công ty phải tăng ca!"

Nghe Giang Thần nói sẽ đi tham dự tiệc, sắc mặt Vương Tuệ Lâm có chút thiếu tự nhiên, có điều cũng không nói gì cả.

"Cái gì? Cô Viên mời anh tham gia tiệc sao?", Vương Tử Tình sững người chốc lát, rồi chợt bật cười khẩy nói: "Đùa cái gì chứ, lần này cô Viên mời đều là những con cháu nhà hào môn thượng lưu, một kẻ nghèo kiết xác như anh mà cũng được cô Viên mời sao?"

Vương Tử Tình vẫn không tin.

Mặc dù cô ta cũng biết Giang Thần quen biết Viên Chính Nam, nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ được cô Viên để mắt tới.

Hơn nữa, ngưỡng cửa của buổi tiệc khiêu vũ tối nay rất cao, có thể nhận được lời mời nếu không phải là con cái nhà hào môn thì cũng phải là những tinh anh trong xã hội!

Thậm chí ngay đến vé của cô ta cũng là do một người bạn thân xuất thân vọng tộc vì đã ra nước ngoài nên mới cho cô ta.

"Vương Tử Tình, hình như lần trước tôi đã cảnh cáo cô, làm người đừng có cay nghiệt quá!"

Giang Thần lạnh lùng liếc nhìn Vương Tử Tình một cái, nghiêm túc nói: "Bất luận thế nào, tôi cũng là anh rể của cô, ít nhất cô cũng phải giữ sự tôn trọng cơ bản nhất, đây cũng là sự tôn trọng với chị gái của cô! Bằng không sẽ cho thấy cô rất không có giáo dục!"

"Anh, anh lại dám nói tôi không có giáo dục sao?", Vương Tử Tình đỏ ửng cả mặt, cô ta không ngờ tên vô dụng này lại dám dạy đời cô ta như vậy.

"Tên vô dụng như anh có tư cách gì mà nói tôi, ba năm trước nếu như không phải chị gái tôi lấy anh thì anh vẫn chỉ là một con chó, nói trắng ra, anh chính là con rể do nhà họ Vương tôi mang về, ngay đến chó cũng..."

"Đủ rồi!"

Vương Tuệ Lâm lạnh lùng ngắt lời Vương Tử Tình, quả thật là không thể nghe tiếp được nữa.

Giang Thần nói không sai!

Người ta dù sao cũng là anh rể của cô!

Cô không tôn trọng anh rể, vậy trong mắt cô còn có người chị gái này không?

"Vương Tử Tình, xem ra từ nhỏ đến lớn chị đã quá nuông chiều em rồi, từ nay về sau, trước mặt anh rể, em không được phép vô lễ như vậy, bằng không em cũng đừng gọi chị là chị nữa!", Vương Tuệ Lâm sầm mặt nói.

Liên quan đến vấn đề nguyên tắc, đặc biệt là phương diện giáo dục gia đình, cô trước nay đều không hàm hồ.

"Chị... chị, chị lại giúp anh ta bắt nạt em sao?", Vương Tử Tình vẻ mặt không thể tin nổi. Trước đây người chị gái rất ít khi tức giận với cô ta, không ngờ sau khi gả cho người ta xong thì bắt đầu chỉ biết đến chồng thôi.

"Được! Giang Thần! Anh nhớ kỹ cho tôi!"

Vương Tử Tình xấu hổ đến mức tức giận, hung hăng trừng mắt lườm Giang Thần một cái, rồi lấy túi xách vùng vằng bỏ ra ngoài.

Vương Tuệ Lâm vội vàng đứng lên.

Thực ra cô là người cứng rắn ngoài miệng thôi, chứ vẫn vô cùng yêu thương đứa em gái này của mình.

Chỉ là do dự một chút rồi cuối cùng vẫn dừng bước.

Bất đắc dĩ lắc đầu.

Đứa em gái này của cô, từ sau khi gả vào nhà họ Giang thì cuộc sống quá ư nhàn hạ, quả thật là đã kiêu căng quá mức rồi.

"Tử Tình tính tình vậy đó, anh đừng tức giận, thực ra nó cũng không có ý xấu gì đâu!", Vương Tuệ Lâm thở dài, rồi áy náy nhìn Giang Thần nói.

Giang Thần cười nhạt nói: "Đương nhiên anh không tức giận, ai bảo cô ta là em gái của vợ anh chứ, làm gì có anh rể nào tức giận với em vợ đâu!"

"Thôi đi! Ở đâu ra lắm lời xàm xí vậy, đừng tưởng tôi chuyển tới đây là đã tha thứ cho anh!", Vương Tuệ Lâm bĩu môi nói.

"Tôi muốn ở phòng master, lát nữa anh dọn đồ của anh ra đi!"

"Ồ đúng rồi, trước đó mẹ nói cho mấy đứa em họ của tôi tới khách sạn làm việc, anh vẫn còn nhớ chứ?"

Vương Tuệ Lâm đột nhiên nhớ ra, lại nói: "Tôi có một người em họ giải ngũ trở về, không có công việc, mẹ gọi điện tới nói hai ngày nay bảo cậu ấy tới khách sạn tìm anh, bảo anh sắp xếp vị trí tốt chút cho cậu ấy!"

"Không làm anh thêm phiền chứ?", Vương Tuệ Lâm cuối cùng còn nói thêm một câu, vẻ mặt có chút áy náy.

"Em họ em cũng đi lính à?", Giang Thần hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu nói: "Vậy bảo cậu ấy tới đi, chỉ cần đi lính thì đừng nói một người em họ, cho dù mười người thì anh cũng sẽ giúp sắp xếp!"

"Được, vậy làm phiền anh nhé!", Vương Tuệ Lâm vui vẻ nói.

"Giữa hai chúng ta làm gì có phiền với không phiền, so với nghĩ vấn đề này thì chi bằng nghĩ xem làm thế nào để sinh thêm cho bố mẹ chúng ta mấy đứa cháu đi!"

Giang Thần nghiêm túc, thản nhiên nói: "Em thấy thế nào?"

"Tôi thấy anh nên cút đi thu dọn phòng đi!"

Vương Tuệ Lâm đỏ mặt, chỉ vào phòng master nói: "Ngay và luôn!"

Giang Thần gật đầu: "Không vấn đề!"

Chương : Vương Tử Tình?

Bảy giờ tối.

Tại biệt thự Tây Sơn ở vùng ngoại ô phía Bắc.

Biệt thự Tây Sơn là khuôn viên biệt thự của riêng nhà họ Viên, đứng tên Viên Vũ Nhiên.

Buổi tiệc sinh nhật của Viên Vũ Nhiên hôm nay cũng được tổ chức ở đây.

Lúc này, bên ngoài biệt thự xe cộ đi lại đông đúc, xe sang nhiều như nêm, người đến tham dự đều là những nam thanh nữ tú vô cùng lộng lẫy.

Bữa tiệc sinh nhật lần này có chút đặc biệt.

Mỗi người đến tham dự đều phải đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt.

Bởi vì buổi tiệc lần này, Viên Vũ Nhiên đột nhiên nảy ra ý tưởng mới, muốn biến bữa tiệc sinh nhật trở thành 'vũ hội mặt nạ', nghĩa là người đến tham gia buổi tiệc đều phải đeo mặt nạ, không ai được bỏ mặt nạ xuống.

Cho nên, bất kể là con nhà hào môn hay là tinh anh xã hội thì cũng đều phải đeo mặt nạ như nhau.

Cơ hội duy nhất để nhìn mặt và khoe khoang với nhau e là chỉ có tại bãi đỗ xe sang ở ngoài cửa thôi.

Mà lúc này, một chiếc xe Ferrari màu đỏ gầm rú từ phía xa chạy tới, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

"Seri mới nhất!"

"Mẹ ơi, lại còn là bản nâng cấp!"

"Chiếc xe này giá lăn bánh ít nhất cũng phải hàng triệu nhân dân tệ, không biết chủ xe là vị thiếu gia nào?"

Xung quanh lũ lượt bàn tán, chiếc Ferrari đời mới này đỗ trong dàn xe sang cũng có thể nói là vô cùng bắt mắt!

Đúng lúc này, bên cạnh lại có một chiếc Bugatti màu đen từ từ chạy tới, lại gây ra một trận kinh hô.

Bởi vì chiếc Bugatti này không hề tầm thường, hơn nữa trên khắp thế giới cũng chỉ có số lượng giới hạn, vô cùng đẳng cấp!

Màu sơn nguyên bản đen bóng, trang nhã đập vào mắt mọi người như một giấc mơ, thể hiện sự đẳng cấp và sang trọng của chiếc xe.

Cùng với sức mạnh bùng nổ hoang dã!

Nháy mắt đã lấn át chiếc Ferrari bên cạnh.

"Wow, chiếc xe này chất quá!"

"Bugatti? Cả Vân Sơn có mấy chiếc chứ? Hơn nữa lại còn là bản giới hạn toàn cầu!"

"Chiếc xe này ít nhất cũng phải từ hai mươi triệu tệ trở lên nhỉ?"

Giữa các siêu xe đẳng cấp cũng có khoảng cách, hơn nữa với sự hiểu biết của những người có mặt ở đây, độ cao thấp của hai chiếc xe này đã được phân rõ ràng.

Đám chị em cũng sôi nổi nhìn qua, thật sự không biết, rốt cuộc là thiếu gia nhà nào mà lại lái được chiếc siêu xe đẳng cấp như vậy.

Lát nữa vào trong phải chọn làm bạn nhảy mới được.

Rất nhiều người đẹp ở đó đều là khuê nữ, lúc này ai mắt cũng sáng cả lên.

Két két!

Bụp bụp!

Từ trên hai chiếc Ferrari và Buggati bước xuống đều là hai người đàn ông.

Hai người đều có vóc dáng cao ráo, khí chất bất phàm, người đàn ông bước xuống từ chiếc Bugatti đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt màu đen, khí chất xuất chúng hơn một chút, mặc bộ vest màu đen, soái khí ngời ngời.

Người đàn ông bước xuống từ xe Ferrari lại mặc một bộ vest màu xám của Armani, đeo chiếc mặt nạ màu bạc, trông cũng rất bắt mắt.

Hai người cùng nhìn nhau một cái, người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc ánh mắt khiêu khích nhìn đối phương rồi nói: "Người anh em, xe đẹp đấy!"

"Cũng tạm!"

Giang Thần gật đầu, cũng không để ý, dù sao đối với anh xe cộ thật sự không quan trọng.

Chiếc Bugatti này từ sau khi Viên Chính Nam tặng cho anh, anh liền nhờ Từ Lai đỗ giúp anh ở dưới bãi đậu xe của khách sạn Hoàng Gia, vẫn luôn nằm phủ bụi ở đó.

Nếu không phải vì hoàn cảnh ngày hôm nay thì e là cũng chẳng muốn lái ra ngoài.

Nhưng thái độ này trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc mà nói, rõ ràng có chút giả bộ, người đàn ông đó đang định nói gì nói đó thì lại đột nhiên sáng mắt lên, ánh mắt bị một người phụ nữ có thân hình thướt tha, có khí chất của người phụ nữ đã có chồng trong đám đông thu hút.

Người phụ nữ này mặc một bộ đầm màu đỏ rượu vang, cũng đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ, phối trên thân hình với những đường cong tinh tế, cả người giống như một ngọn lửa xinh đẹp, nháy mắt khiến dục vọng của Viên Liên cháy rực lên.

Đây chính là hình mẫu mà anh ta thích nhất!

Thậm chí ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nghĩ đến tối nay sẽ xảy ra chút chuyện gì đó với người phụ nữ này rồi, lập tức vội vàng đi theo người đẹp.

"Cô gái xinh đẹp, đêm nay có thể mời em làm bạn nhảy của tôi được không?", Viên Liên đưa tay ra, khí chất tao nhã lịch sự.

Anh ta tự tin với sức hấp dẫn của mình cùng chiếc Ferrari bản nâng cấp phía sau kia, chắc chắn có thể hạ gục được cô gái này.

Nhưng người con gái đeo mặt nạ màu đỏ lại chỉ mỉm cười rồi vòng qua người anh ta, đến trước mặt Giang Thần, giọng nói lả lướt hỏi: "Soái ca, tối nay anh làm bạn nhảy của tôi, được không?"

Vừa dứt lời, Giang Thần đột nhiên sững người chốc lát.

Vương Tử Tình?

Truyện Chữ Hay