Chương : Lo sợ khi nghe tin dữ
Giang Thần giơ tay ra, khống chế chín cây ngân châm trong lòng bàn tay, năm ngón tay khẽ cong lại, chín chiếc ngân châm đột nhiên điên cuồng xoay tròn, giống như quỹ đạo của chín hành tinh trong vũ trụ vậy.
"Vận đổi sao rời, cửu nghịch!"
Phốc!
Vừa dứt lời, một cỗ cương khí bạo phát ra từ khí hải trong đan điền của Giang Thần, trực tiếp quấn lấy Vương Bá Nhân trên giường bệnh, rèm che xung quanh không có gió mà tự động đậy, nếu như để người khác chứng kiến thì đủ để kinh ngạc đến rớt cả cằm xuống rồi.
Bởi vì cảnh tượng này quả thật không thể tin nổi!
Thậm chí đã vượt ra khỏi tầm nhận thức của người bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Giang Thần đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Dù gì nếu truyền ra bên ngoài thì cũng quá đỗi kinh hãi thế tục, đến lúc đó sẽ gây nên những phiền phức không cần thiết.
Phốc!
Trong khoảnh khắc cương khí bạo phát, Giang Thần há miệng ộc một ngụm máu tươi.
Máu tươi đỏ thẫm trực tiếp rơi xuống đầu kim của chín chiếc ngân châm trắng tinh, từng chiếc châm lập tức được nhuộm thành màu đỏ thẫm, đầu châm càng lúc càng run rẩy kịch liệt.
Nháy mắt hiện lên một tia sinh cơ đậm đặc hơn!
Sau khi phum ngụm máu tươi này ra, sắc mặt của Giang Thần cũng trở nên tái nhợt đi.
Đây là máu trong tim của anh!
Nơi chứa tinh hoa mạng sống.
Cho dù anh có Huyền Thanh Quyết hộ thể, nhưng tiêu hao một lần máu tim cũng phải trả cái giá rất lớn.
Nhưng vì cứu Vương Bá Nhân, anh không còn lựa chọn nào khác!
Phốc!
Giang Thần tận dụng toàn bộ sức lực để thôi động chân nguyên, chín cây ngân châm nhanh chóng bắn nhanh về phía phần ngực của Vương Bá Nhân, giống như rồng rắn đang quấn lấy nhau, cùng với sự vận hành của châm pháp, dưới làn da xám xịt của Vương Bá Nhân chảy ra một lớp vật chất màu đen như dầu nhớt, sắc mặt của Vương Bá Nhân cũng từ từ hồng hào trở lại.
Đây là quá trình chuyển biến trong cơ thể của người bệnh, chứng minh máu tim của Giang Thần đã bắt đầu có tác dụng.
Nhưng anh vẫn không hề lơi lỏng, tiếp tục vận dụng toàn bộ sức sực để tiến hành châm pháp.
Bởi vì lúc này, Vương Bá nhân vẫn chưa hồi phục nhịp tim và hơi thở.
Mặt khác, Vương Tuệ Lâm và Điêu Ngọc Lan đã đến trước cửa bệnh viện rồi.
"Haizz, bác gái, Tuệ Lâm, hai người cuối cùng cũng đến rồi, hai người nhanh chóng vào trong xem sao đi, vốn dĩ bệnh viện đã chuẩn bị cấp cứu cho bác Vương rồi, ai ngờ được Giang Thần lại đuổi hết bác sĩ ra ngoài, chỉ còn lại một mình anh ta và bác Vương trong phòng thí nghiệm. Hiện tại bên trong đó tình hình thế nào chúng cháu cũng không biết!", Trương Xuyên thấy hai mẹ con đến liền lập tức độc ác tố cáo.
"Đừng nói nữa, mau đưa chúng tôi tới đó!", Vương Tuệ Lâm nhíu mày, cô hiểu về y thuật của Giang Thần, đến bà nội mấy lần phát bệnh cũng đều là do Giang Thần cứu, nếu như Giang Thần đích thân ra tay thì ngược lại cô còn có chút yên tâm hơn.
Ba người vội vàng đến phòng thí nghiệm, đúng lúc này Liễu Truyền Sinh và tiến sĩ Lôi vội vàng đi tới, Liễu Truyền Sinh nhíu mày nói: "Các người là người nhà của bệnh nhân à?"
"Đúng vậy, chúng tôi là người nhà bệnh nhân, chồng tôi, ông ấy thế nào rồi?", Điêu Ngọc Lan bật khóc, run rẩy hỏi.
"Thế nào chứ?", tiến sĩ Lôi cười khẩy một tiếng: "Vậy thì phải hỏi con rể của bà rồi, chúng tôi đang yên lành chữa trị thì con rể của bà lại xông vào bên trong đuổi tất cả ra ngoài! Vốn dĩ chúng tôi cũng có thể nắm chắc sẽ cứu sống được người bệnh, nhưng lúc này... e là không dễ nói nữa rồi!"
Tiến sĩ Lôi lắc đầu than thở, rồi nhìn Trương Xuyên, khẽ nhếch miệng cười nhạt, tự ngầm hiểu với nhau.
Vừa nãy, hai bên đã cùng thống nhất đổ hết trách nhiệm lên đầu Giang Thần.
"Cái gì? Tên vô dụng đó ngăn cản các bác sĩ cấp cứu sao?", vừa nghe thấy vậy, Điêu Ngọc Lan lại càng khóc to hơn: "Đây đúng là oan nghiệt mà, rốt cuộc đã có thù hận gì với nhà chúng tôi mà lại giấu chúng tôi lén đưa Bá Nhân với bệnh viện làm điều trị gien, còn không cho bác sĩ cấp cứu. Con gái à, nó là đang muốn giết người diệt khẩu, đúng, không sai, nó vốn dĩ là một tên tội phạm giết người!"
Điêu Ngọc Lan chợt nhớ đến chuyện Triệu Luân tới báo thù trong buổi tiệc mừng thọ.
Trước đó bà ta vẫn không muốn tin rằng Giang Thần có thể giết người, nhưng hiện tại đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Dù sao, không có việc gì mà một tên tội phạm giết người không thể làm ra được!
"Giang Thần, tên khốn nạn nhà cậu, mau mở cửa ra cho tôi, nếu như chồng tôi có bất cứ mệnh hệ gì, tôi sẽ bảo Tuệ Lâm ly hôn với cậu, tôi còn phải tố cáo cậu, cho cậu ngồi tù suốt phần đời còn lại!", Điêu Ngọc Lan đập cửa phòng thí nghiệm, gào lớn lên nói.
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, y thuật của Giang Thần rất lợi hại, có lẽ, anh ấy nắm chắc có thể cứu được bố!", Vương Tuệ Lâm cắn môi nói.
Mặc dù nói vậy, nhưng Vương Tuệ Lâm vẫn không kiềm chế được mà nắm chặt tay lại, dù sao Trương Xuyên cũng đã nói với cô, bệnh của bố cô là ung thư.
Ung thư là căn bệnh mà cả thế giới cũng không thể cứu chữa được, Giang Thần thật sự có thể nắm chắc sao?
Chương : Phục sinh
“Tuệ Lâm, em vẫn tin vào y thuật của anh ta ư?”, Trương Xuyên khinh miệt ra mặt, lạnh giọng nói tiếp: “Nếu anh ta nắm chắc chữa được thì sao phải đưa chú đến đây tiến hành liệu pháp gen gì đó chứ, anh thấy anh ta chắc chắn là kẻ lừa đảo, vốn chẳng hiểu gì về y thuật!”
Điêu Ngọc Lan hét lớn: “Con gái, Trương Xuyên nói không sai chút nào, trông bộ dạng cậu ta thì biết chữa cái gì chứ. Chẳng qua là may mắn quen được mấy nhân vật tầm cỡ, chứ cậu ta chỉ là thứ vô dụng mà thôi, nếu lần này bố con có mệnh hệ gì, con lập tức ra tòa ly hôn cho mẹ! Chúng ta còn phải kiện cậu ta xem nhẹ mạng người nữa!”
Một chút hảo cảm của bà ta với Giang Thần vừa có trong nháy mắt liền mất sạch.
Dù gì người bà ta yêu quý nhất trên đời này cũng là chồng của mình, bà ta không thể tưởng tượng nổi nếu Vương Bá Nhân thật sự ra đi mình sẽ đối mặt với cuộc sống sau này như thế nào đây.
“Được rồi mà mẹ, đừng vội nói gì cả, chúng ta đợi Giang Thần ra…”
Cạch!
Vương Tuệ Lâm chưa nói xong thì cánh cửa phòng thí nghiệm chợt mở ra.
Chỉ thấy một thân hình cao lớn xuất hiện, trên tay đang ôm một người đàn ông trung niên, người đàn ông mắt nhắm nghiền, nằm lặng yên như đang ngủ.
“Bố!”
“Bá Nhân!”
Hai tiếng hét lo lắng đồng thời cất lên, các y tá khác vội vàng tiến tới dìu Vương Bá Nhân xuống.
“Không hay rồi, bệnh nhân không còn nhịp thở, tim cũng đã ngừng đập!”
“Đồng tử giãn to, không có tiêu cự!”
“Chẩn đoán sơ bộ, chết não!”
Vốn Vương Bá Nhân đã được chẩn đoán không qua khỏi, lúc này mấy người kia vẫn giả vờ như đang cố gắng cứu chữa.
Mà hai mẹ con Vương Tuệ Lâm nghe thấy mấy lời này thì hoàn toàn sụp đổ rồi, Điêu Ngọc Lan trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
“Bố tôi, đi rồi ư?”, Vương Tuệ Lâm cố nén nước mắt, lắp bắp hỏi lại, cô không cách nào tin vào hiện thực, sau đó dường như nghĩ tới gì đó, cô đi nhanh về phía Giang Thần.
“Giang Thần, tại sao anh lại giấu tôi, tại sao lại giấu tôi hả?”
“Anh nói đi!”, Vương Tuệ Lâm đau đớn gào lên.
Rõ ràng trong buổi tiệc mừng thọ hôm qua bố còn rất khỏe, cô không tin nổi ông cứ thế mà ra đi rồi.
Vậy mà người làm con gái như cô lại không kịp gặp mặt bố lần cuối!
Còn Giang Thần sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thẫn thờ nhìn cô một cái, cố gắng nhếch miệng gượng cười, anh mấp máy môi nhưng không thể phát ra tiếng nào.
Trương Xuyên trông thấy anh không phản ứng gì thì cũng quát lớn: “Giang Thần, đến nói anh cũng không nói được gì rồi hả? Cũng đúng thôi, anh đã hại chết chú Vương, còn mặt mũi nào mà giải thích nữa! Anh không có tư cách làm chồng Tuệ Lâm, cả đời này cô ấy sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Tên ngốc này, thật sự là ngốc đến cực điểm, không biết phản bác là gì rồi.
Chát!
Một cái tát giáng xuống khiến Giang Thần lảo đảo, vết tay đỏ lừ hằn lên mặt anh.
“Anh mau nói gì đi!”, Vương Tuệ Lâm run rẩy, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Giang Thần.
Lúc này cô cần một lời giải thích!
Vậy mà Giang Thần lại không nói gì cả!
Giang Thần khó khăn dựa vào tường.
Đầu óc anh quay mòng, anh hoàn toàn không nghe nổi âm thanh của thế giới ngoài kia nữa rồi, thứ rõ ràng nhất lúc này chỉ có nhịp tim vẫn đang đập đều đều kia.
Thình thịch, thình thịch!
Giang Thần nặng nề lê từng bước chân, hướng về phía cửa mà đi, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã khuỵu.
Vương Tuệ Lâm lạnh lẽo nhìn anh, sau đó tiến tới ôm Vương Bá Nhân.
“Bố, bố ơi, bố mau tỉnh lại đi…”
Tiếng khóc đau thương vang vọng khắp hành lang, thế nhưng Giang Thần tuyệt nhiên như không nghe thấy gì, anh chỉ đờ đẫn lê bước ra khỏi bệnh viện.
Cho tới khi ra đến cổng, tia nắng đầu tiên phủ lên người Giang Thần, đầu óc anh mới chợt tối sầm lại, sau đó lảo đảo ngã xuống đất.
Lúc này, một bóng dáng cao to chợt xuất hiện đỡ lấy Giang Thần.
“Vết thương cũ của Đô đốc tái phát, lập tức phong tỏa tin tức, tình hình khẩn cấp độ , Huyết Phật Giả sẵn sàng đợi lệnh /!”
“Rõ!”
Người đàn ông vừa dứt lời, phía sau bỗng vụt qua mấy bóng đen.
Người đàn ông ôm Giang Thần trong lòng, không nén nổi thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng dìu anh vào chiếc xe Jeep rồi phóng đi.
Lúc này, trong bệnh viện, Điêu Ngọc Lan và Vương Tuệ Lâm khuỵu người bên cạnh Vương Bá Nhân, khóc lóc thảm thiết.
“Bác gái, Tuệ Lâm, người chết không thể sống lại, hai người hãy nén đau thương!”, Trương Xuyên buồn bã vừa nói vừa vỗ nhẹ vai Vương Tuệ Lâm.
“Cảm ơn anh nhé Trương Xuyên, nếu không phải anh nói thì tôi còn không biết rằng bố tôi…”, Vương Tuệ Lâm mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào không nói hết câu, lúc biết được bệnh tình của bố, cô thật sự hoàn toàn suy sụp.
Cô không hiểu nổi tại sao bố lại giấu mình lâu như vậy, đến lúc biết được thì tất cả đã muộn.
Ông đã không tỉnh lại được nữa rồi.
Chương : Xác chết vùng dậy
"Tuệ Lâm, em cũng đừng quá đau buồn. Giang Thần này cũng thật là, giấu giếm em và bác gái một chuyện lớn như vậy, đúng là quá đáng. Nói gì thì nói hai người mới là người thân của chú Vương", Trương Xuyên thở dài nói.
"Đừng nhắc tới thứ rác rưởi đó! Từ nay về sau, bác không muốn nhìn thấy cậu ta nữa, Tuệ Lâm, trở về con lập tức li hôn với cậu ta cho mẹ, mẹ đã nói với con từ lâu rồi. Vẫn là thằng bé Trương Xuyên này đáng tin cậy, nhưng con nhất quyết không nghe. Nếu con ly hôn với tên rác rưởi đó sớm một chút, gia đình chúng ta cũng đâu gặp phải tai họa bất ngờ thế này”, Điêu Ngọc Lan nức nở nghiến răng nói. Đem cái chết của Vương Bá Nhân đổ hết lên đầu Giang Thần.
"Mẹ...", Vương Tuệ Lâm thẫn thờ một lúc, sau đó không khỏi mím môi.
Dù Giang Thần có lỗi trong chuyện này, nhưng suy cho cùng, anh làm điều đó cũng là vì muốn tốt cho bố cô. Hơn nữa vừa rồi cô cũng thấy Giang Thần thực sự đã cố gắng hết sức rồi.
Cô giận là vì anh không nói rõ việc này cho cô biết, không cùng cô chia sẻ gánh nặng.
Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng!
"Cái gì? Con đừng quên, chính cậu ta là người đã hại chết bố con. Cậu ta là kẻ thù của gia đình chúng ta. Lẽ nào sau này con muốn chung sống với kẻ thù sao?", Điêu Ngọc Lan oán hận nói.
"Mẹ, chuyện này không thể trách Giang Thần được..."
“Câm miệng, con còn dám nói giúp cậu ta, từ nay về sau, con không còn là con gái của Điêu Ngọc Lan này nữa”, Điêu Ngọc Lan đau lòng quát lên.
Vương Tuệ Lâm không dám nói gì nữa, mẹ cô đã mất hết lí trí rồi, có nói bao nhiêu cũng vô dụng.
"Được rồi, bác gái, bác cũng đừng đau lòng quá. Cháu có quen biết người ở bệnh viện đó, những thủ tục còn lại cứ giao cho cháu xử lý. Hai người nghỉ ngơi trước đi", Trương Xuyên thuyết phục, vẻ mặt vô cùng nhiệt tình.
“Đứa trẻ ngoan, bác đúng là không nhìn lầm cháu”, Điêu Ngọc Lan nghẹn ngào, sau đó lại ngồi trước giường Vương Bá Nhân gào khóc.
“Người nhà bệnh nhân, bây giờ chúng tôi phải đưa bệnh nhân tới nhà xác rồi, mong hai người thông cảm”, lúc này, hai y tá kéo theo một chiếc giường y tế tới, định vận chuyển xác Vương Bá Nhân đi.
“Không, các người không được mang chồng tôi đi, tôi vẫn muốn ở bên ông ấy một lúc nữa”, Điêu Ngọc Lan khóc lóc, liều mình chặn lại.
"Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng như vậy nữa", Vương Tuệ Lâm kéo bà ta sang một bên, khóc lóc thuyết phục.
"Bác gái, người chết không thể sống lại, bác..."
Trương Xuyên còn đang định nói gì đó, nhưng đột nhiên ngừng lại giữa chừng.
Bởi vì anh ta phát hiện, trên giường bệnh, Vương Bá Nhân đột nhiên mở mắt, ngơ ngác ngồi dậy.
"Trời ạ”.
Trương Xuyên giật mình, ngồi bệt xuống đất run rẩy, sợ đến nỗi tè cả ra quần.
Cái quái gì vậy... xác chết sống dậy sao?
Hai cô y tá cũng kinh ngạc hét lên một tiếng, bỏ lại chiếc giường y tế, xoay người chạy ra ngoài.
“Bố… bố?”, Vương Tuệ Lâm sững sờ, cô không tin bố cô là xác chết vùng dậy, bởi vì lúc này sắc mặt của Vương Bá Nhân hồng hào hơn bao giờ hết.
Đây sao có thể là một người đã chết được?
“Chồng… ông, ông chưa chết sao?”, Điêu Ngọc Lan cũng định thần lại, vội vàng bước tới nắm lấy cánh tay Vương Bá Nhân, lúc này Vương Bá Nhân mới tỉnh táo lại, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Sao mọi người đều ở đây thế này? Giang Thần đâu?", Vương Bá Nhân liếc xung quanh, thắc mắc nói.
Tuy trước đó ông ấy hôn mê, nhưng lúc Giang Thần trị liệu, ông ấy vẫn có cảm giác, đặc biệt là cuối cùng, mặc dù không cử động được nhưng lại cảm nhận được thế giới bên ngoài. Biết được là Giang Thần đã cứu ông ấy.
Hơn nữa, còn dùng một phương pháp vô cùng khó tin, khiến ông ấy vô cùng kinh ngạc về người con rể này.
Con rể của ông ấy không phải người bình thường!
"Bá Nhân, ông tỉnh lại là tốt rồi, đừng nhắc tới tên khốn đó nữa, nếu không phải cậu ta, ông cũng đâu cần chịu hành hạ thế này? Cậu ta còn khuyên ông nên dùng liệu pháp gen gì đó nữa? Đúng là khốn kiếp”, Điêu Ngọc Lan vui mừng nhưng cũng không quên mắng chửi vài câu.
Vương Bá Nhân cau mày, không nhịn được nói: "Bà đang nói gì vậy? Rõ ràng là Giang Thần đã cứu tôi. Nếu không nhờ Giang Thần sử dụng y thuật, thì giờ này tôi đã đi gặp Diêm Vương rồi. Hơn nữa liệu pháp gen cũng không phải Giang Thần giới thiệu cho rôi, mà là..."
"Chú à, chú tỉnh lại là tốt rồi. Chúng ta mau gọi bác sĩ tới đi. Khó khăn lắm chú mới tỉnh lại, không thể để xảy ra chuyện nữa", Trương Xuyên vẻ mặt tội lỗi, đột nhiên ngắt lời Vương Bá Nhân.
Vương Tuệ Lâm ngây người, lập tức liếc nhìn Trương Xuyên, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Nhưng lúc này, không cần bọn họ đi tìm, các bác sĩ nhận được tin đã vội vàng chạy tới.
“Ông Vương, ông tỉnh lại rồi sao?”, vẻ mặt Liễu Truyền Sinh như nhìn thấy ma, lúc nãy khi y tá tới tìm ông ta, ông ta còn không dám tin.
Người này rõ ràng là đã chết, vậy mà bây giờ đột nhiên lại sống lại?
Đây chắc chắn là một kì tích của toàn bộ giới y học!
Chương : Nếu còn không nghe máy thì ly hôn đi
Vương Bá Nhân trừng mắt khi nhìn thấy đám người Liễu Truyền Sinh.
"Hừ! Còn tiến sĩ Lôi của các người đâu? Ông ta lợi dụng liệu pháp gen để làm thí nghiệm trên người tôi. Chuyện này, các người cũng nên cho tôi một lời giải thích đi chứ".
Vương Bá Nhân cảm thấy cơ thể đã khỏe mạnh, lời nói cũng trở nên khí thế hơn hẳn, nghĩ đến chuyện này ông ấy lại thấy tức giận.
Nhất định phải tìm tên tiến sĩ Lôi này nói cho ra nhẽ mới được.
"Ừm, ông Vương, tiến sĩ Lôi không phải người của bệnh viện chúng tôi. Ông ấy làm gì ông không liên quan đến chúng tôi. Hơn nữa, là ông tự nguyện ký tên, dù thế nào cũng không thể đổ lên đầu chúng tôi được", Liễu Truyền Sinh lật mặt.
Còn tiến sĩ Lôi thì đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Hiện tại Vương Bá Nhân muốn gây rắc rối cho bệnh viện bọn họ, có thể nói là chết không đối chứng.
"Các người!"
“Được rồi, bố, bố vừa mới tỉnh lại, cứ đi kiểm tra sức khỏe đã, những chuyện khác để sau hãy nói”, Vương Tuệ Lâm lo lắng. Mặc dù cô cũng rất tức giận, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là tình hình sức khỏe của bố cô.
Liễu Truyền Sinh cảm thấy hổ thẹn, nên đã thực hiện một loạt kiểm tra miễn phí cho Vương Bá Nhân.
Sau khi kiểm tra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc bởi kết quả.
"Khối u đã biến mất? Sao có thể chứ?"
"Không chỉ khối u biến mất, mà ngay cả thể chất cũng tốt hơn cả thanh niên".
"Thật sự là không thể tin được!"
Một nhóm bác sĩ vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn cho rằng kết quả là sai, nhưng sự thật đã chứng minh, Vương Bá Nhân quả thực đã hoàn toàn bình phục.
“Bây giờ tôi bước đi như bay, cảm giác cơ thể cường tráng như thanh niên hai mươi tuổi vậy”, Vương Bá Nhân thấy hai mẹ con Điêu Ngọc Lan không yên tâm, lập tức đi lại trên hành lang, chân tay quả nhiên còn linh hoạt hơn cả người trẻ tuổi.
“Giang Thần, haha, con rể yêu của bố, chẳng trách ngay cả ông Tần cũng phải khen ngợi y thuật của nó, đúng là thần kì thật”, Vương Bá Nhân không nhịn được lớn tiếng cười.
Vương Tuệ Lâm ngây người, mím chặt môi. Lúc này cô mới nhận ra mình đã hiểu lầm Giang Thần.
Hơn nữa, còn tát anh một cái.
Nghĩ lại cái tát này, trái tim cô bỗng nhói đau.
"Hừ! Y thuật cao siêu gì chứ, tôi nghĩ cũng chỉ là trùng hợp thôi. Theo tôi thấy, chắc chắn là bệnh ung thư của ông đã bị chẩn đoán sai, là do ông nghĩ ngợi ung tung mà ra", Điêu Ngọc Lan nói một cách mất tự nhiên. Nghĩ đến thái độ vừa rồi của bản thân, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Được rồi, được rồi, về nhà rồi nói, Tuệ Lâm, con mau gọi cho Giang Thần đi, tối nay bố muốn uống rượu với con rể đến sáng”, Vương Bá Nhân thực sự rất vui, nhanh chóng nói với Vương Tuệ Lâm.
Cuối cùng ông ấy cũng thoát khỏi tất cả những tuyệt vọng, áp lực cùng đau đớn trong suốt nửa năm nay, ông ấy sao có thể không mừng cho được!
“Ông thôi đi, vừa mới tỉnh lại, uống rượu cái gì”, Điêu Ngọc Lan bĩu môi, còn Vương Tuệ Lâm thì cắn chặt môi, đứng sang một bên gọi điện thoại.
Lúc này, Trương Xuyên siết chặt nắm đấm, lẳng lặng bước ra ngoài.
Anh ta biết, từ nay về sau, anh ta sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa. Hơn nữa, nếu để Vương Tuệ Lâm biết được sự thật, là anh ta đã khuyên Vương Bá Nhân làm liệu pháp gen, chắc chắn Vương Tuệ Lâm sẽ hận anh ta cả đời. Vì vậy, đương nhiên anh ta cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.
"Giang Thần, coi như anh may mắn, nhưng cũng đừng vội đắc ý, tôi..."
Lúc bước ra khỏi bệnh viện, Trương Xuyên còn định mắng chửi vài câu, nhưng mới nói được một nửa sau lưng đột nhiên xuất hiện hai bóng đen.
Cổ bị đập mạnh một cái, lảo đảo ngất đi.
...
Tại khách sạn Đằng Long, phòng tổng thống.
Giang Thần mở mắt từ từ ngồi dậy.
"Đô đốc, anh tỉnh rồi sao?"
Một người đàn ông cao lớn nhanh chóng đem một chiếc khăn đã làm ẩm bằng nước ấm bước đến.
Người đàn ông này là Triệu Quần, thân tín của Giang Thần. Những cuộc gọi tình báo lúc trước của Giang Thần đều là do Triệu Quân xử lý. Lúc trước Vương Tuệ Lâm bị Trần Chí Siêu và Lưu Phong chuốc thuốc, cũng chính là Triệu Quần ra tay.
“Ừm, để anh em lo lắng rồi”, Giang Thần gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Anh là tổng tư lệnh, việc đặt mình vào tình thế nguy hiểm là điều tối kỵ!
Nếu là trên chiến trường thì gay go to rồi.
Giang Thần lau mặt rồi đưa lại khăn ấm, bước tới cửa sổ, anh vẫn cảm thấy có chút choáng váng, cả người run run.
Triệu Quần vội vàng chạy lại, muốn vươn tay đỡ, nhưng Giang Thần nhanh chóng xua tay.
"Không sao, tôi đã ngủ mấy ngày rồi?"
"Ba ngày! Phu nhân đã gọi cho đô đốc rất nhiều đó", Triệu Quần cung kính nói, thân là cận vệ của Giang Thần, bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều phải báo cáo.
Giang Thần cầm điện thoại lên xem.
Quả nhiên, hàng chục cuộc gọi nhỡ mỗi ngày.
Còn có cả tin nhắn.
"Giang Thần, xin lỗi, tôi biết anh không phải là người đề nghị bố tôi làm liệu pháp gen, là tôi đã trách lầm anh!"
"Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi anh, anh tha lỗi cho tôi có được không".
"Giang Thần, mau trả lời điện thoại đi".
"Chồng... tôi sai rồi".
"Nếu còn không nghe máy thì ly hôn đi".
Vừa mềm vừa cứng, đúng là phong cách của bà xã anh.
Giang Thần không khỏi lắc đầu cười, nhưng lồng ngực cũng lập tức trở nên ngột ngạt, những cơn ho dữ dội không ngừng kéo đến, khóe miệng trào ra một ngụm máu tươi.
"Đô đốc, anh...", Triệu Quần vội vàng bước tới.
"Không sao".
Giang Thần khua tay, lập tức hỏi: "Chuyện về khu vực bí mật điều tra đến đâu rồi".
Lúc này vết thương cũ lại tái phát, nguyên khí sau thi triển Cửu Nghịch cũng bị thương tổn nặng nề, thương thế càng ngày càng không thể áp chế được.
Tuy rằng có Huyền Thanh Quyết bảo hộ, nhưng cũng phải cấp tốc tìm ra Cửu Mệnh Kim Phàm mới được.
Chương : Rất tiếc
“Chúng tôi đi theo Huyền Minh Thổ tìm được lối vào bí mật, nơi đó cách ngoại ô phía Bắc Vân Sơn .km, có điều lối vào đó hiện chưa mở, nhưng chúng tôi đã phát hiện ra dấu vết của một nhóm người khác, từ manh mối để lại, rất có khả năng là đối thủ cũ của chúng ta. Tôi đã ra lệnh cho mọi người bí mật giám sát hành tung của chúng, tránh đánh rắn động cỏ!”, Triệu Quần báo cáo một lượt.
“Đối thủ cũ?”, Giang Thần híp mắt trầm tư, anh không ngờ người ngoài lại đánh hơi được tin tức về lối bí mật nhanh như vậy, đúng là thính như chó.
Có điều đám chó săn này muốn cướp thịt trước mặt anh thì có chút mơ mộng hão huyền rồi.
“Cho mọi người tiếp tục giám sát, xem ra, đến lúc tới Vân Sơn dạo bộ một chuyến rồi!”, Giang Thần cười lạnh, món nợ lần trước bị đối thủ bao vây đánh úp ở Lop Nur cũng nên đến lúc thanh toán.
Triệu Quần đột nhiên hỏi: “Dạ thưa Đô đốc, à phải rồi, nên xử lý Trương Xuyên với tên bác sĩ người Hoa kia như nào ạ?”
Giang Thần có chút bất ngờ, sau đó đáp: “Tôi muốn tự mình xử lý!”
Mười năm phút sau.
Bên bờ sông Vị Hà, hai người đàn ông bị chùm túi đen và trói chặt, không ngừng run lẩy bẩy.
Triệu Quần bước tới, bỏ chùm đầu của họ xuống.
“Giang, Giang Thần?”, Trương Xuyên kinh hãi không tin vào mắt mình, hai ngày qua chẳng khác gì địa ngục với anh ta, một đám người không rõ từ đâu bỗng tới bắt cóc, rồi dùng đủ cách hành hạ anh ta chết đi sống lại.
Giờ anh ta đã hiểu, tất cả là do Giang Thần thuê người làm!
Mà tên Tiến sĩ Lôi ở bên cạnh cũng đang trợn tròn mắt hoảng hốt, ông ta lập tức ý thức được, lần này e là nhằm vào chuyện của Vương Bá Nhân.
Giang Thần lạnh nhạt nói: “Tiến sĩ Lôi, dám dùng bố vợ tôi để thí nghiệm, ông được lắm!”, đồng thời, Triệu Quần không biết lấy từ đâu ra một ống tiêm chứa chất lỏng màu trắng tới, huơ huơ trước mặt ông ta.
“Cậu, cậu muốn làm gì, loại thuốc này chưa qua thử nghiệm đâu, các người không thể tiêm bừa được!”, tiến sĩ Lôi sợ hãi hét lên, thứ chất lỏng đó là gì, ông ta biết rất rõ.
Đó chính là thứ ông ta đã tiêm cho Vương Bá Nhân, không biết sao Giang Thần lại có được.
“Ông cũng biết sợ rồi à?”
“Hừ, sao lúc lấy người khác làm thí nghiệm, ông không nghĩ có ngày mình cũng sẽ bị vậy đi!”, Giang Thần lạnh lùng nói, anh phẩy tay, Triệu Quần lập tức cầm mũi tiêm tiến tới chỗ tiến sĩ Lôi.
“Đừng mà, đừng mà! Các người điên rồi, tôi nói cho các người hay, làm như vậy là xâm phạm nhân quyền, tôi có thể kiện các người!”
“Nhân quyền? Ha ha, ông chỉ là một con côn trùng trong mắt đô đốc chúng tôi mà thôi, lấy đâu ra nhân quyền!”
Mặc kệ tiến sĩ Lôi giãy giụa phản kháng như thế nào, Triệu Quần vẫn cắm thẳng mũi tiêm vào người ông ta, một lúc sau, khuôn mặt ông ta tức thì méo mó vặn vẹo, hệt như con cá đang giãy chết trên cạn.
Tiếp theo cả người ông ta đỏ như sắt nung, gân và mao mạch nổi lên ở cổ như sắp vỡ tung.
Cuối cùng, thất khiếu trào máu, từ từ ngưng giãy giụa.
Cho đến lúc chết, hai mắt ông ta vẫn trợn trừng.
Giang Thần lạnh lùng nói: “Bị chính thứ thuốc mình nghiên cứu hại chết, cũng coi như là chết đến nơi đến chốn!”, sau đó quay sang phía Trương Xuyên.
Trương Xuyên hoảng sợ gào lên: “Anh, anh muốn làm gì hả. Giang Thần, anh lạm dụng tư hình, đây là phạm pháp!”
Anh ta không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà Giang Thần lại ngang nhiên giết người!
Giang Thần cười lạnh: “Ngại quá, tôi lại không hề phạm pháp đấy, cái tôi đang dùng là quân pháp!”
“Quân pháp?”, Trương Xuyên ngẩn ra.
Triệu Quần khinh miệt nói: “Mở to mắt chó của mày ra, người trước mặt mày đây, vai mang trọng trách, vinh quang cùng tổ quốc, mày tưởng mình đang nói chuyện với ai cơ chứ, hay mày lại tưởng, mình đã hại người nhà của ai!”
Vai mang trọng trách, vinh quang cùng tổ quốc?
Trương Xuyên tức thì chết sững, đây, đây không phải là Đại tướng quân hay sao?
Giờ phút này, Trương Xuyên không còn chút nghi ngờ, bởi vì trong ba ngày vừa qua, những người bắt anh ta đều là người được huấn luyện kỹ càng, thể lực kiên cường, thoạt nhìn đã biết là binh lính được huấn luyện đặc biệt!
Bây giờ anh ta chỉ cảm thấy kinh hãi ngập tràn.
Anh ta tưởng mình đang đối đầu với ai?
Anh ta tưởng mình đang giành vợ của ai?
Đúng là ngu dốt đần độn, gan to bằng trời!
“Tôi biết anh không biết chuyện tiến sĩ Lôi làm thí nghiệm cơ thể người, vậy nên tôi cho anh một cơ hội, chỉ tiêm một nửa lượng thuốc, có chịu nổi hay không phải xem số kiếp của anh!”
“Đừng, đừng mà! Giang Thần, à không, Giang đại ca, ông Giang, tôi cầu xin anh tha cho tôi, cầu xin anh mà!”
Giang Thần không quan tâm Trương Xuyên van nài, đi thẳng về phía con đập.
Trên đập, gió lộng phấp phới, tiếng kêu gào của Trương Xuyên vọng lại từ phía sau.
“Đụng vào tôi thì được, nhưng đụng vào người nhà của tôi, Giang Thần chỉ có thể nói một câu, rất tiếc!”
Đụng phải con rồng đã dựng vảy, vậy người nhất định phải bỏ mạng!
Vừa dứt lời, bóng dáng Giang Thần đã biến mất khỏi con đập.
Chương : Mỗi người một nơi không tốt cho tình cảm vợ chồng
Giang Thần mất liên lạc tròn ba ngày.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, Vương Tuệ Lâm những ngày qua vô cùng sốt ruột, bởi vì trước đây anh chưa bao giờ đi qua đêm, giờ thì hay rồi, dám đi một mạch ba ngày không về luôn.
“Tên thối tha, ba ngày rồi, vậy mà không thèm gọi một cuộc điện thoại, trong lòng anh còn cái nhà này không, còn có người… Hừ, không phải chỉ bạt tai anh một cái thôi ư, có giỏi anh đừng bao giờ về đây nữa!”, Vương Tuệ Lâm ngồi khoanh chân trên sofa, tay vò khăn giấy, bực bội mắng.
Cạch!
Cửa bỗng mở ra, Vương Bá Nhân bước vào, Vương Tuệ Lâm vội vàng đứng dậy, vừa nhìn bố mình vừa thở dài, xụ mặt nói: “Bố, bố về rồi à?”
“Sao thế? Thấy bố mà không vui à, bố đã đi chợ từ sớm để mua món cá thu yêu thích cho con này!”, Vương Bá Nhân cũng tiu nghỉu nói, bốn chữ ‘bố đang thất vọng’ hiện rõ trên mặt ông.
Vương Tuệ Lâm hết cách nói: “Ai da, bố đừng làm ồn nữa, con đang phiền lòng lắm đây!”
“He he, có phải đang nghĩ tới chuyện Giang Thần hay không? Yên tâm đi, thằng bé này rộng lượng lắm, nhất định không chấp con đâu, không chừng hôm nay sẽ về ngay thôi!”, Vương Bá Nhân an ủi cô, dù ông không biết hiện con rể ở đâu, nhưng ông rất tin tưởng về anh.
“Ai, ai mà nhớ anh ta chứ, anh ta về hay không thì tùy, không về càng…”
Cạch!
Lời còn chưa dứt, cánh cửa lại mở ra lần nữa, một khuôn mặt có phần thiếu sắc xuất hiện.
“Bố, con về rồi đây!”, Giang Thần mỉm cười nói.
Vương Bá Nhân sững ra một lúc, sau đó liền nói: “Giang Thần, thằng bé này, mất hút mấy ngày nay ở đâu vậy, vừa khỏi bệnh xong, bố đang muốn tìm con uống rượu đây, con chẳng nói chẳng rằng bỏ đi như thế, có biết mọi người lo lắng thế nào không!”, ông vừa nói vừa đánh mắt về hướng Vương Tuệ Lâm.
“Bà xã, anh về rồi này!”, Giang Thần lập tức hiểu ý nói.
Vương Tuệ Lâm thấy anh trở về thì mừng ra mặt, nhưng lại lập tức làm mặt lạnh, quay ngoắt sang một bên, khoanh tay giận dỗi nói: “Hừ, anh biết về nhà rồi cơ à, vẫn còn nhớ tới cái nhà này cơ đấy! Có giỏi anh đừng về nữa xem!”
“Phải đấy, Giang Thần, trong lòng cậu còn cái nhà này không hả!”, lúc này Điêu Ngọc Lan cũng lên tiếng: “Tôi nói cậu nhé Giang Thần, con người không được quên gốc gác của mình, cậu đừng quên lúc mình nghèo đói bần hàn, là Tuệ Lâm không chê bai cậu, chọn cậu làm con rể nhà này!”
“Cậu xem, giờ vừa quen biết được mấy người giàu có liền đổi cả nết rồi!”
“Có giỏi cậu cứ học theo Trần Thế Mỹ, cả đời đừng quay về đây nữa!”, Điêu Ngọc Lan lạnh lùng nói.
“Mẹ, mẹ nói gì thế, Giang Thần không phải người như vậy đâu!”, Vương Tuệ Lâm tức thì hết cách nói, mặc dù cô cũng đang giận, nhưng lời này của mẹ thật sự quá quá đáng.
Sao Giang Thần có thể trở thành Trần Thế Mỹ cơ chứ, với lại, nếu anh là Trần Thế Mỹ, vậy cô chẳng phải sẽ thành Trần Hương Liên ư?
Có thể loại so sánh như này à?
“Mẹ chỉ lấy ví dụ thôi, để nhắc lại cho cậu ta nhớ địa vị của mình trong nhà này!”, Điêu Ngọc Lan cũng nhận ra mình hơi lỡ lời, thế là đành lấp liếm nói.
Vương Bá Nhân thấy cả nhà sắp cãi nhau thì vội hòa giải: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, khó khăn lắm Giang Thần mới trở về, chúng ta nhanh nhanh chuẩn bị một mâm cơm đi, lát nữa hai bố con cùng uống một bữa ra trò!”
Hai mẹ con nghe thế thì hứ một tiếng rồi bỏ lên tầng, Vương Bá Nhân nhún vai bất lực, ông gọi Giang Thần tới sofa, tự nhiên chuyển chủ đề qua chuyện trị liệu.
Mặc dù hôm đó ý thức mơ hồ nhưng ông vẫn nhớ lờ mờ cảnh Giang Thần trị bệnh cho mình, thật sự là kinh thế hãi tục.
Giang Thần đương nhiên không thể nói hết sự thật, anh chỉ bảo rằng mình được cao nhân chỉ điểm, vừa hay tình cờ trị khỏi bệnh cho ông, còn mấy thứ khác chắc là do Vương Bá Nhân tưởng tượng ra mà thôi.
Vương Bá Nhân cũng là người tinh mắt, tự nhiên nhìn ra Giang Thần đang che giấu gì đó, nhưng nếu anh không muốn nói, ông cũng không ép làm gì.
Một lúc sau bảo mẫu chuẩn bị cơm xong, cả nhà cùng ngồi vào bàn dùng bữa.
Vương Tuệ Lâm cố tình dịch ghế ra xa, hiển nhiên là vẫn còn giận Giang Thần, dù gì anh vẫn nợ cô một lời giải thích.
Điêu Ngọc Lan thì thở ngắn than dài đặt đũa xuống: “Tôi vừa nhận được điện thoại của mẹ Trương Xuyên, nói nó bị trúng độc, giờ thần kinh không được bình thường, bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi, ông nói xem một người đang khỏe mạnh tại sao lại tự dưng xảy ra chuyện như vậy chứ!”
Dù gì bà ta cũng biết Trương Xuyên từ hồi còn nhỏ, trước đây lại từng có ý định nhận anh ta làm con rể, không ngờ Trương Xuyên bỗng dưng phát điên.
“Trương Xuyên bị điên rồi?”, Vương Tuệ Lâm nhíu mày nói, cô lắc đầu thở dài, mặc dù cô đã biết người khuyên Vương Bá Nhân đi thực hiện liệu pháp gen là Trương Xuyên, nhưng giờ nghe tin này lại chẳng thể hận anh ta nổi nữa.
Vương Bá Nhân cũng không nén nổi thở dài: “Haiz, Trương Xuyên cũng là một đứa trẻ ngoan, Ngọc Lan à, lát nữa bà phải an ủi mẹ Trương Xuyên, một mình nuôi con khôn lớn không dễ dàng gì, chúng ta có thể giúp gì thì nên giúp!”
Chương : Cú va chạm
“À, đúng rồi! Bố mẹ, con quên nói với hai người. Hôm nay công ty đầu tư Vinh Đỉnh gửi thông báo cho con. Ngày mai con sẽ tới Vân Sơn nhậm chức, công ty chi nhánh vừa mới khai trương, chắc sẽ rất bận, có lẽ vài ngày tới con không kịp về thăm bố mẹ!”, Vương Tuệ Lâm đột nhiên nói.
“Cái gì? Con phải tới Vân Sơn hả?”, Điêu Ngọc Lan bỗng dưng buông đũa xuống, nhìn Giang Thần, sau đó lại quay đầu sang nói: “Con gái à, bây giờ không thể đi Vân Sơn được. Hôm đó tại bữa tiệc thọ của bà nội con, tên Triệu Luân đó thật đáng sợ, nếu hắn ta tìm con gậy chuyện thì biết tính sao?”
Vừa dứt lời, Vương Bá Nhân cũng chau mày. Nhà họ Triệu quả thật là không dễ chọc vào. Tuy con rể ở Vân Hải có quen biết, nhưng ở Vân Sơn thì e là lo không tới.
“Tuệ Lâm, hay là con từ chức đi!”, Vương Bá Nhân cũng không nhịn được mà khuyên nhủ Vương Tuệ Lâm.
“Bố, đây là cơ hội con không dễ gì mới có được. Con sẽ không từ bỏ đâu!”, Vương Tuệ Lâm cắn khoé môi, vẻ mặt bướng bỉnh, thật ra từ lâu thì cô đã biết mình tới Vân Sơn thì có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng cơ hội làm việc tại công ty đầu tư Vinh Đỉnh quả là hiếm có, cô thật sự không muốn từ bỏ.
“Con gái à, hay là đừng đi nữa. Nếu không, mẹ sẽ lo lắm đó!”, Điêu Ngọc Lan tiếp tục khuyên can, bà ta bèn quay đầu và trừng mắt nhìn Giang Thần: “Hừ, đều tại cậu, sao cứ phải động vào nhà họ Triệu làm gì. Bây giờ ngay cả công việc của con gái tôi cũng sắp mất rồi!”
Lúc này, Giang Thần đã buông đũa: “Bố, mẹ, cứ để Tuệ Lâm đi đi. Tới Vân Sơn, có con ở đây thì sẽ không để Tuệ Lâm có chuyện đâu!”
“Cái gì? Con/cậu cũng phải đi hả?”, hai trưởng bối bỗng dưng đơ ra và đồng thanh hét lên.
Hôm đó tại bữa tiệc, Triệu Luân nói những lời độc ác với Giang Thần, vẫn còn văng vẳng bên tai. Hai bên có thể nói là dây dưa cho đến chết, không ngờ ngay lúc này, Giang Thần còn dám tới Vân Sơn?
“Mẹ, mẹ quên rồi à, con và ông Viên của Vân Sơn rất thân, có ông Viên thì nhà họ Triệu không dám làm gì con đâu!”, Giang Thần thản nhiên nói.
Điêu Ngọc Lan sững người ra, lúc này mới hoàn hồn: “À, đúng ha, cậu và tỷ phú Viên là bạn bè, suýt chút tôi quên mất. Ông ấy còn tặng cậu khách sạn Hoàng Gia mà! Ây da, vậy cậu cũng phải cẩn thận một chút, tôi thấy tên Triệu Luân đó không yên phận đâu!”
Vương Bá Nhân cau mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Dù gì hôm đó tại bệnh viện, ông ấy từng chứng kiến thủ đoạn của Giang Thần, quả thật chàng rể này không phải người thường, cũng không cần phải lo lắng nhiều.
“Vậy được rồi. Hai đứa tới Vân Sơn thì nhớ phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện về nhà!”, Vương Bá Nhân biết không cách nào ngăn được hai người trẻ này nên đành dặn dò như vậy.
“Con biết rồi bố!”, Vương Tuệ Lâm thở phào và gật đầu.
Hôm sau.
Sau khi Vương Tuệ Lâm tới công ty đầu tư Vinh Đỉnh điểm danh rồi chuẩn bị đi Vân Sơn. Lúc lên xe, cô thấy bóng người ngồi ở ghế phụ.
“Anh làm gì vậy?”, Vương Tuệ Lâm bị doạ một phen, thấy chồng mình thì cô thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức trừng mắt nhìn anh.
Cô vẫn chưa tha thứ cho người này.
Hơn nữa, chìa khoá xe nằm trong tay mình, sao tên này có thể lên xe được chứ?
“Đi Vân Sơn với em. Anh phải bảo vệ em!”, Giang Thần tỏ ra nghiêm túc: “Lúc nãy nếu là người xấu, em đã không thể lên tiếng như vầy rồi!”
“Anh!”
“Được rồi, em ngồi ghế phụ đi, anh lái cho!”, Giang Thần trực tiếp ra lệnh, lập tức chuyển sang ghế lái, kéo Vương Tuệ Lâm ra ngoài.
“Giang Thần, anh đủ rồi đó! Đừng càn quấy nữa có được không? Tôi đi làm việc. Hơn nữa, không phải anh còn phải lái xe cho ông chủ sao?”, Vương Tuệ Lâm hậm hực nói.
“Anh nghỉ việc rồi!”
“Anh nghỉ việc?”
“Anh nghe nói sống ở hai nơi thì sẽ bất lợi cho tình cảm vợ chồng, nên anh nghỉ việc rồi!”
“…”
…
Trên đường đi thật là khó xử.
Về chuyện mất liên lạc trong ba ngày, Giang Thần vẫn chưa đưa ra lời giải thích.
Dù gì ba ngày này, bà đây gọi cho anh nhiều cú điện thoại như vậy, còn gửi tin nhắn xin lỗi anh mà anh cũng không nhắn lại một câu?
Bà đây có thể dễ dàng tha thứ cho anh ư?
Sau khi vào khu vực thành thị của Vân Sơn, Giang Thần bị đuổi xuống xe.
Giang Thần đứng bên đường bất lực lắc đầu, anh gọi điện. Một lúc sau, một chiếc xe Jeep màu lá cây từ từ tiến đến.
“Đô đốc, anh đi đâu?”, Triệu Quân ngồi ở ghế lái hỏi.
“Tới khách sạn Hoàng Gia đi!”, Giang Thần suy nghĩ rồi nói, dù gì cũng là khách sạn Viên Chính Nam cho mình, buổi tối cũng có chỗ để ở.
Khách sạn Hoàng Gia không hổ là khách sạn năm sao. Gần trưa, xe hơi sang trọng đậu đầy ngoài cửa, Triệu Quân tìm chỗ đậu xe một hồi mới tìm được một chỗ, nhưng một chiếc Porsche màu đỏ đột nhiên chen vào.
Một cú va chạm đâm thẳng vào đèn pha của chiếc xe Jeep.
“Anh lái xe kiểu gì thế? Có biết lái không vậy? Một chiếc Jeep rách nát còn bon chen vào đây làm gì?”, lúc này, một người phụ nữ trang điểm loè loẹt nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, tức tối hét vào mặt Giang Thần.
Chương : Thiên vị
“Đô đốc, tôi sẽ xuống xe giải quyết!”, Triệu Quân cau mày, vội bước xuống xe để nói lý lẽ với người phụ nữ diêm dúa này.
Giang Thần ở trên xe. Chút chuyện nhỏ này dĩ nhiên không cần anh phải bận tâm. Nhưng lúc này điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Là Viên Chính Nam gọi đến!
Giang Thần thấy lạ, Viên Chính Nam này chắc không gắn webcam trên người anh chứ?
Anh vừa tới Vân Sơn, đối phương đã biết rồi ư?
Anh vừa nhấc máy nghe thì biết mình đã nghĩ sai rồi.
“Alo! Cậu Giang, tôi có chuyện này có thể làm phiền cậu được không?”, điện thoại vừa kết nối thì giọng hối hả của Viên Chính Nam truyền đến.
Giang Thần hơi bất ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho nhân vật như Viên Chính Nam hoảng hốt đến thế.
“Ông Viên, có gì ông cứ việc nói, nếu tôi có thể làm được thì nhất định sẽ giúp hết mình!”, Giang Thần nói.
“Nói qua điện thoại không tiện… Các người đều phải chết… Các người đều phải chết… hahaha…”
Nói được một nửa thì bên trong điện thoại truyền lại đến giọng nói của một người phụ nữ, bỗng chốc chuyển sang giọng cười nhạo kỳ quái, khiến người nghe cảm thấy sởn cả gai ốc.
“Cậu Giang, là… là một vài vấn đề xảy ra với cơ thể của con gái tôi, có thể làm phiền cậu tới Vân Sơn một chuyến được không?”, Viên Chính Nam dùng giọng khẩn cầu nói với anh.
Giang Thần đã biết tính nghiêm trọng của chuyện này nên anh vội gật đầu: “Được, bây giờ tôi đang ở khách sạn Hoàng Gia. Ông cho tôi địa chỉ, tôi lập tức sang đó ngay!”
“Cái gì? Cậu đã tới Vân Sơn rồi hả?”, Viên Chính Nam đột nhiên vui mừng quá đỗi, ông ta vội nói: “Vậy được, bây giờ tôi lập tức kêu Từ Lai sang đón cậu!”
Cúp điện thoại, Giang Thần nhíu mày, vì ở bên ngoài, Triệu Quân vẫn đang còn tranh cãi với người phụ nữ va chạm lúc nãy.
“Mắt anh bị mù rồi hả? Có biết lái xe không vậy? Kiếp trước chưa từng thấy bãi đậu xe đúng không?”, người phụ nữ diêm dúa lạnh lùng hét lên. Chiếc xe này của cô ta vừa mới lấy ra khỏi cửa hàng S, nay lại bị đụng trúng, mui xe bị lõm vào, thật là đau lòng quá đi mất.
“Cô à, rõ ràng chúng tôi tới trước, là cô tăng tốc đâm vào, sao có thể đổ lỗi cho chúng tôi?”, Triệu Quân cố kiềm nén lại, lịch sự lên tiếng.
“Anh tới trước thì sao chứ? Anh lái chiếc xe cũ rích này, còn dám giành chỗ đậu xe với bà đây?”, cô gái nói với vẻ hống hách.
“Anh biết Tiểu Hồng của bà đây bao nhiêu tiền không?”
“, triệu đấy! Ngay cả bánh xe anh cũng không mua nổi đâu!”, cô gái tỏ ra coi thường nói.
“Có chuyện gì vậy?”, lúc này, đội trưởng đội bảo vệ của Hoàng Gia dẫn theo một đám bảo vệ tới.
Đi tới gần, thấy vẻ mặt của cô gái thì gã ta vội nở một nụ cười tươi rói rồi tiến lên trước: “Chị Hồng, là chị à, có chuyện gì vậy? Ây da, xe bị đụng trúng hả?”
“Quản lý Lưu, anh tới đúng lúc lắm. Tên nhãi này đụng trúng xe của tôi. Anh mau kêu anh ta đền tiền đi!”, cô gái ra lệnh cho quản lý Lưu.
“Được thôi chị Hồng. Chuyện này chị cứ giao cho tôi đi!”, quản lý Lưu cười ha ha rồi nhanh chóng nghiêm mặt, quay sang nói với Triệu Quân: “Cậu mau đưa xe ra ngoài, sau đó lấy hai trăm ngàn đền cho chị Hồng. Chuyện này coi như xí xoá!”
“Rõ ràng là cô ta đụng xe chúng tôi trước. Anh còn chưa xem CCTV thì đã kêu tôi đền tiền sao?”, Triệu Quân đúng là nhìn thấy quỷ mà.
Đội trưởng đội bảo vệ này rõ ràng là thiên vị cái cô chị Hồng này!
Nếu không phải đô đốc ở trong xe đang nhìn thì với tính khí của anh ta, đã trực tiếp đá văng người này mất rồi.
“Kêu cậu đền tiền thì cứ đền đi, ở đâu ra mà lắm lời thế! Người anh em, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cô ấy là người cậu không chọc nổi đâu. Nếu bây giờ cậu không đền tiền, e là sau này không phải là chuyện của hai trăm ngàn đâu!”, quản lý Lưu cười khẩy rồi nói, làm ra vẻ như lo nghĩ cho Triệu Quân vậy.
Dù gì gã ta biết rõ mồn một bối cảnh của cô gái này.
Đó là người thường xuyên tháp tùng nhân vật lớn ra vào khách sạn Hoàng Gia. Nói trắng ra, chính là chim hoàng yến được người ta nuôi, không phải người thường có thể đắc tội.
Mà lúc này, Giang Thần đã bước xuống xe, anh nhẹ nhàng nói: “Bây giờ đem chiếc xe hỏng này đi ngay cho tôi, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Nếu hôm nay anh không đem chiếc xe này đi, thì người đi chính là anh đó!”
“Muốn đuổi tôi ư?”, quản lý Lưu đột nhiên cười: “Tên nhãi, cậu tưởng mình là ai vậy? Cậu là chủ khách sạn hả? Còn bày đặt nói đuổi tôi đi? Xì, tên điên…”
Chát!
Gã ta còn chưa nói xong thì một cái tát đã giáng lên mặt của quản lý Lưu. Gã ta đơ ra tại chỗ, vốn không nghĩ rằng Triệu Quân sẽ ra tay.
“Mẹ nó, mày còn dám đánh tao, các anh em, lên cho tôi… A a!”
Lời còn chưa nói xong, cánh tay của quản lý Lưu đã bị Triệu Quân bẻ cong lại: “Cũng không xem lại mày là cái thá gì, còn dám bất kính với đô đốc nhà tao! Nếu đổi lại là chỗ khác, ông đây giết mày rồi đó!”
Khí chất nghiêm nghị của Triệu Quân thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén như báo, khí chất cũng trở nên điên cuồng, đám bảo vệ đột nhiên bị doạ sợ nên không dám xông lên.
“Tên nhãi, tao cảnh cáo mày. Ở Vân Sơn trước giờ chưa từng có ai dám gây chuyện ở Hoàng Gia. Mày có biết đây là khách sạn của ai không? Đây là của nhà họ Viên đó! Nếu bây giờ mày buông tay, ngoan ngoãn xin tao tha lỗi, tao còn có thể tha cho mày, nếu không… A!”
Còn chưa nói xong, cánh tay của quản lý Lưu đã bị bẻ cong thành độ, miệng rống lên như thể heo bị cắt tiết.
Chương : Cậu hai Viên
“Nhà họ Viên sao? Cho dù là con của trời cũng không dám quát mắng trước mặt Đô đốc nữa là!”, Triệu Quân hừ lạnh một tiếng.
“Anh, các người không sợ nhà họ Viên ư? Được lắm. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho anh Hoành, để xem các người rốt cuộc còn có thể ngông cuồng tới cỡ nào?”, chị Hồng đứng một bên bị doạ đến nỗi mặt mày tái mét, cô ta nói xong thì vội gọi vào một dãy số.
Một lúc sau, một người đàn ông trọc đầu khoảng hơn ba mươi tuổi, cao to lực lưỡng, khí thế hùng hổ đưa người đi tới khách sạn.
“Anh Hoành, anh đến rồi à. Tên nhãi này va vào xe của em mà không chịu đền tiền, còn đánh quản lý Lưu nữa, anh phải làm chủ cho em đó!”, chị Hồng làm nũng dựa vào lòng của người đàn ông, giọng ẻo lả nói.
Trái tim Viên Hoành khẽ rung lên, vội bắt lấy một bên ngực căng đầy của người phụ nữ đó rồi cười híp mắt nói: “Cưng à, yên tâm đi, người nào dám ức hiếp em, hôm nay anh chắc chắn sẽ khiến hắn tàn phế. Nhưng, chút nữa em phải dốc sức chút đó!”
“Đáng ghét!”, chị Hồng làm nũng khẽ đấm vào ngực của người đàn ông này.
“Cậu hai, mau, mau cứu tôi với!”, lúc này, quản lý Lưu đang nằm trong tay của Triệu Quân đã đau đến mức không chịu được, mồ hôi thi nhau đổ xuống.
Nhưng khi thấy người đàn ông này đến thì giống như thể tìm được nguồn sống.
Viên Hoành.
Em trai họ của Viên Chính Nam.
Người ở Vân Sơn gọi hắn là ‘cậu hai Viên’!
Tuy hai người này là họ hàng xa, nhưng mấy năm nay Viên Hoành âm thần giúp Viên Chính Nam làm không ít chuyện, nên rất được Viên Chính Nam coi trọng.
Hắn chắc chắn là nhân vật có tiếng trên đất Vân Sơn!
“Nhãi nhép, mày có biết tao là ai không? Lập tức thả quản lý Lưu ra và ngoan ngoãn trả một triệu tiền sửa xe. Nếu không, hôm nay mày đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa của Hoàng Gia!”, Viên Hoành lạnh lùng lên tiếng. Một đám đàn em của hắn vây quanh chiếc xe Jeep, vẻ mặt của ai nấy đều vô cùng hung tợn, giống như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Mày là ai cũng không quan trọng, nhưng dáng vẻ ngông cuồng này của mày khiến tao không thích rồi đấy!”, Triệu Quân cười lạnh, tay vừa dùng sức khiến quản lý Lưu khuỵu gối xuống đất, gã ta lại gào thét thảm thiết.
“Thằng ranh, mày chán sống sao?”
Viên Hoành thật sự nổi giận, vẻ mặt lạnh tanh đến mức đáng sợ.
Chị Hồng bên cạnh cũng không khỏi chế giễu. Hai người này xem ra là người ở ngoài tỉnh tới đây, không hề biết nhà họ Viên ở Vân Sơn có địa vị thế nào.
Khắp cái đất Vân Sơn, trước giờ chưa ai dám nói chuyện với cậu hai Viên như thế.
Hôm nay hai người này chết chắc!
“Bíp bíp!”
Chính ngay lúc này, một chiếc Rolls-Royce đen đột nhiên lao vào bãi đậu xe, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, tóc rẽ ngôi bước xuống xe, nhanh chóng đi về phía Giang Thần.
“Cậu Giang, xin lỗi, tôi tới muộn, là ông Viên kêu tôi tới đón cậu!”, người đàn ông vội lên tiếng và cúi mình trước Giang Thần.
“Trợ lý Từ!”
Giang Thần nhìn người đi tới, đúng là người lần trước tới nhà họ Giang tặng quà cho anh, Từ Lai, trợ lý của Viên Chính Nam.
“Trợ lý Từ, chuyện này là sao vậy?”, Viên Hoành đột nhiên ngơ ngác. Từ Lai là thân tín bên cạnh của Viên Chính Nam, ngay cả hắn cũng không dám bất kính.
Mà lúc này lại cúi mình với tên nhãi này ư?
Chị Hồng cũng sững người ra. Không phải hai người này chỉ lái chiếc xe Jeep rách nát thôi sao, lại có thể quen biết tỷ phú Viên ư?
Có khi nào trợ lý Từ này nhận nhầm người rồi không?
“Cậu hai, cậu cũng ở đây à!”, Từ Lai đứng thẳng người, quay đầu nhìn sang Viên Hoành và nói: “Cậu Giang là khách quý của ông Viên. Lúc trước từng cứu mạng của ông ấy, hơn nữa ông Viên cũng đã tặng khách sạn Hoàng Gia cho cậu Giang rồi!”
“Cái gì? Cậu chính là vị thần y đó sao?”, Viên Hoành toát mồ hôi lạnh, hắn có nghe Viên Chính Nam nhắc tới vị thần y đã chữa khỏi bệnh cho ông ta.
Lúc nhắc tới người này, ông ta vô cùng tôn sùng.
Không ngờ lại chính là chàng trai trẻ trước mặt?
“Anh Hoành, anh đừng bị anh ta gạt, cái tên nghèo nàn lạc hậu này mà là thần y gì chứ? Em thấy, anh ta chính là đồ giả mạo, anh tuyệt đối đừng tin…”
Chát!
Viên Hoành liền tát cho cô ta một bạt tai.
Chị Hồng vội ôm mặt, biểu hiện vô cùng kinh hoàng: “Anh Hoành…”
“Đồ ngu, cút qua một bên!”, Viên Hoành lạnh lùng nói, khác một trời một vực với dáng vẻ thương hoa tiếc ngọc lúc nãy.
Phụ nữ muốn lúc nào chả có, nhưng đắc tội với khách quý của đại ca thì hắn không thể nào gánh nổi.
Chị Hồng bỗng dưng bị doạ tới nỗi run cầm cập, vội đứng sang một bên không dám hó hé nửa lời. Lúc này, Viên Hoành vội đi tới, cúi người nói: “Cậu Giang, xin lỗi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Vốn dĩ khách sạn này do tôi quản lý. Bây giờ cậu tới rồi, tôi lập tức bàn giao thủ tục sang cho cậu!”
“Triệu Quân, anh ở lại đi. Tôi tới biệt viện nhà họ Viên một chuyến!”, Giang Thần nói với Triệu Quân: “À, đúng rồi, đuổi hết toàn bộ bộ phận bảo vệ đi!”
“Vâng thưa Đô đốc!”
Nghe vậy, sắc mặt của quản lý Lưu chợt như đưa đám, không ngờ người ta đúng là ông chủ của khách sạn.
Nói sa thải gã ta đúng là không phải chuyện khoác lác!
Công việc với mức lương hai trăm ngàn coi như tiêu tùng.
Hơn nữa, ngay cả cậu hai Viên cũng phải cúi đầu.
Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Chương : Không có bệnh nào mà trung y không chữa được
Sơn trang Lôi Vân, dinh thự lớn nhất của Vân Sơn thành Tây.
Cả dinh thự được xây dựng dựa núi, nhìn từ xa trông như một chậu châu báu được mây và sương mù lượn lờ bao phủ bên trong.
Tới dưới chân sơn trang Giang Thần không nhịn được âm thầm gật đầu, chẳng trách Viên Chính Nam có thể trở thành người giàu có đứng đầu, ngoài tầm nhìn và sự quyết đoán, về mặt phong thủy e rằng cũng đã bỏ ra không ít tâm huyết.
“Cậu Giang, cậu tới rồi!”, Viên Chính Nam mang theo người thân từ trong sơn trang đến nghênh đón, trong số những người bên cạnh còn có hai bóng người quen thuộc.
Tần Chính cùng Tần Tuyết!
“Ông Viên! Ông Tần, Tuyết Nhi, mọi người cũng ở đây sao!”, Giang Thần hơi kinh ngạc.
“Anh Giang, anh tới thật là tốt quá, bây giờ sợ rằng cũng chỉ có anh mới có thể cứu được em Vũ Nhiên rồi”!, Tần Tuyết gấp rút chạy tới nói, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lo âu.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”, Giang Thần nhíu mày.
“Cậu Giang, chúng ta vừa đi vừa nói!”
Viên Chính Nam nhanh chóng dẫn đường vào sân.
“Ông Tần, vẫn là ông nói đi!”, trên đường, Viên Chính Nam thở dài ra hiệu cho Tần Tuyết giúp đỡ giải đáp.
Ông Tần cũng là vẻ mặt âu sầu, lắc đầu bất lực: “Cô Vũ Nhiên con gái của ông Viên trước đây đã đi một chuyến tới Giang Nam, không biết là bị côn trùng độc gì cắn phải, sau khi trở về liền sốt cao không giảm. Lúc đầu tôi nghĩ đó là bệnh sốt xuất huyết nên đã kê cho cô ấy hai đơn thuốc, hai ngày đầu còn có hiệu quả, thậm chí còn biến chuyển tốt, nhưng hai ngày nay lại bắt đầu phát sốt, hơn nữa còn nói nhảm, thấy người khác liền cắn, giống như mắc chứng rối loạn phân ly vậy!”
“Lão già cổ hủ này hổ thẹn, hành y mấy chục năm chưa từng thấy chứng bệnh nào cổ quái như vậy cho nên chỉ có thể để ông Viên mời thầy thuốc Giang cậu ra tay!", Tần Chính lắc đầu nói với vẻ xấu hổ.
Lần này hai ông cháu họ tới Vân Sơn vì Linh Chi Đường đang thiết lập một chi nhánh tại đây, họ vốn muốn tạo dựng danh tiếng trong giới thượng lưu của Vân Sơn thông qua việc trị bệnh cho Viên Vũ Nhiên.
Kết quả không ngờ lại gặp phải một tạp bệnh kỳ quái như vậy, trong lòng cũng rất phiền muộn.
“Ồ? Vậy mà có loại bệnh kỳ quái như vậy?", Giang Thần không khỏi nhíu mày. Theo lý mà nói, côn trùng đốt thông thường sẽ không quá nghiêm trọng nhưng lời miêu tả vừa rồi của Tần Chính có vẻ giống với bệnh dại.
Vài người vừa đi vừa trò chuyện rất nhanh đã tới bên ngoài một ngôi biệt thự, bước vào nhà liền nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sofa, trong đó có một ông lão với chòm râu dê, đôi mắt hơi híp lại, xem chừng có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Người còn lại là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc võ phục màu lam sẫm, để đầu đinh, nhìn đặc biệt có sức sống. Chỉ là vẻ mặt lúc này đang bồn chồn bất an.
Thấy Giang Thần cùng đoàn người tiến vào, ông lão chưa nhúc nhích, người thanh niên đã đứng phắt dậy: “Chú Viên, người này là…”
“Vị này là cậu Giang mà tôi mời tới, cậu Giang là một thần y, tôi muốn cậu ấy xem thử bệnh cho Vũ Nhiên!”, Viên Chính Nam nói nhanh.
“Thần y?”
Nhưng lúc này, truyền tới tiếng cười coi thường của ông lão trên ghế sofa: “Nói cho cùng còn không phải là người phàm sao. Ông Viên, tôi đã nói rồi, bệnh của con gái ông là do tà linh nhập vào, cũng chỉ có huyền thuật của tôi mới có thể cứu chữa, dù có bao nhiêu lang băm tới cũng uổng công thôi!”
“Trương đại sư, mặc dù tôi chưa chữa khỏi bệnh cho cô Viên nhưng không có nghĩa là bác sĩ Giang cũng không chữa được. Ông nói như vậy e rằng cũng không quá thích hợp?”, Tần Chính nói với vẻ mặt khó coi. Trương đại sư này nói trong nói ngoài đều mang theo sự khinh miệt cùng trào phúng đối với người hành y bọn họ, khiến trong lòng ông ta vô cùng khó chịu.
"Ông Tần, tôi nghĩ lời này của Trương đại sư nói cũng không sai, ông điều trị vài ngày nay cô Viên vẫn sốt cao không hạ, triệu chứng không chỉ không giảm đi, mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng! Tôi thấy trung y mấy người được lưu truyền lại cho đến nay quả thực đã suy tàn rồi!!”
Trương đại sư còn chưa kịp nói thì thanh niên bên cạnh đã lạnh mặt đáp.
Mặc dù Tần Chính có chút danh tiếng trong thế hệ này của Vân Hải Vân Sơn nhưng với xuất thân của anh ta thì thực sự không cần phải kiêng dè một thầy thuốc trung y, huống hồ, anh ta đích xác cũng lo lắng cho bệnh tình của Viên Vũ Nhiên, do đó trong lời nói đều mang theo tính công kích.
“Vương Soái, sao anh có thể nói chuyện với ông tôi như vậy! Đó là cách mà các vị trưởng bối trong nhà dạy anh sao?”, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tuyết lập tức trở nên băng giá, Vương Soái này nói chuyện quá khó nghe rồi.
Lại có thể nói trung y đã sa sút!
Đây là sự khinh miệt và phủ nhận đối với tất cả những người làm nghề trung y như họ, đổi lại bất kỳ thầy thuốc trung y nào cũng không thể nào khoan nhượng.
Chương : Cẩn thận
“Trưởng bối nhà tôi dạy tôi như thế nào không cần cô tới quản, nhưng bệnh tình hiện tại của Vũ Nhiên ngay cả tiên dược của Trương đại sư cũng chỉ có tác dụng khống chế, tôi nghĩ những người khác vẫn là thôi đi!”, Vương Soái lạnh lùng quét mắt nhìn Giang Thần một cái, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
“Anh!”
“Vị này là..”, Giang Thần khua tay ngắt lời Tần Tuyết, sau đó hỏi.
“À, Vương Soái đây là học trò của một người bạn cũ của tôi ở Giang Nam, cậu Giang, cậu đừng để trong lòng tính khí này của Tiểu Soái!”, Viên Chính Nam ở một bên vội vàng giải thích, cũng là biểu cảm nhức đầu.
“Không sao! Đương nhiên tôi sẽ không chấp một đứa trẻ!", Giang Thần thờ ơ đáp, tựa hồ thật sự không để tâm tới, nhưng Vương Soái lại lập tức nhướng mi.
“Nhóc con, anh nói ai là trẻ con? Tôi thấy anh không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi đâu? Còn ở đó giả vờ!”, Vương Soái cau mày hét lên.
“Đủ rồi, Vương Soái, cậu Giang là khách quý mà tôi mời tới, không được vô lễ!”, Viên Chính Nam rốt cuộc không nhịn được nữa, nếu đối phương không phải là học trò của một người bạn cũ thì ông ta thật sự muốn đuổi tên nhóc này ra ngoài.
Vương Soái thấy Viên Chính Nam nổi giận thì chỉ siết chặt nắm đấm trừng mắt nhìn Giang Thần, nặng nề hừ một tiếng, cũng không nói chuyện nữa.
“Đi thôi, trước tiên dẫn tôi đi xem quý tiểu thư!”, Giang Thần quay đầu nói với Viên Chính Nam.
“Được, cậu Giang, mời theo tôi lên lầu!”, Viên Chính Nam vội vã dẫn đường, theo sau là Giang Thần cùng ông cháu Tần Chính.
“Người trẻ tuổi, nghe người khác khuyên ăn cơm no bụng, tà bệnh này không phải là thứ mà trung y mấy người có thể trị được đâu!”
Khi đến cầu thang, Trương đại sư trên ghế sô pha lại lên tiếng với ánh mắt kỳ quái, ủ rũ nói: “Cẩn thận bệnh của người khác còn chưa chữa khỏi đã dây sang thân mình!”
Viên Chính Nam nhíu chặt mày, mặc dù Trương đại sư cũng đã cố gắng hết sức để chữa trị cho con gái mình, nhưng những lời nói ra vừa rồi rõ ràng là ẩn chứa vài phần dọa nạt, trong lòng ông ta không khỏi có chút phản cảm.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Giang Thần vẫn không thay đổi, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Trên thế giới này không có loại bệnh nào mà trung y không thể chữa khỏi, dù cho là tà bệnh, chỉ cần ngũ tạng được điều chỉnh, phù trợ chính khí, thì tất cả tà mị quỷ quái đều không thể xâm phạm được!”
Trương đại sư có chút sững sờ, không ngờ chính mình đã nói như vậy rồi đối phương lại không có chút phản ứng.
“Được, vậy cậu đi đi, dù sao tôi cũng đã nhắc nhở, tin hay không là do cậu!”, Trương đại sư cười lạnh, sau đó cũng không ngăn cản nữa, Vương Soái bên cạnh càng thêm khinh thường.
Trước kia khi nghe tin Viên Chính Nam muốn mời một vị thần y tới, ông ta còn lòng đầy chờ mong, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Thần, lại hết sức coi thường.
Bởi Giang Thần thực sự còn quá trẻ!
Ngay cả một thầy thuốc trung y lão luyện như Tần Chính cũng phải đành chịu bó tay thì một người trẻ tuổi có thể có bản lĩnh gì.
Nhưng Giang Thần chỉ lắc đầu bỏ qua ánh mắt của hai người kia, đi theo Viên Chính Nam lên lầu.
“Cậu Giang, Vũ Nhiên ở trong căn phòng này!”
Viên Chính Nam dừng chân trước một căn phòng, Giang Thần vừa định mở cửa, Viên Chính Nam liền gấp gáp nói: "Chờ một chút, cậu Giang, trạng thái hiện giờ của con gái tôi không ổn định, tôi sợ…”
“Không sao!”, Giang Thần phất tay nói: “Mở cửa đi!”
Viên Chính Nam do dự trong giây lát liền gật đầu, móc chìa khóa trong túi ra.
Lúc này hai ông cháu Tần Chính và Tần Tuyết cũng không kìm được mà trở nên căng thẳng, đặc biệt là Tần Tuyết, hai tay nắm chặt góc áo, dường như thứ bị nhốt trong phòng không phải là người.
Mà là một dã thú!
Cót két!
Cánh cửa mở ra!
Bất chợt một cơn gió thổi qua từ căn phòng, như thể mang theo một tia lạnh rùng mình.
Giang Thần nhấc gót chân tiến vào, nhìn lướt qua một lượt căn phòng, nhưng không phát hiện ra Viên Vũ Nhiên, ba người Viên Chính Nam cũng không khỏi có chút kỳ lạ.
Lúc này Tần Tuyết lại không nhịn được hét chói tai, trong giọng nói còn mang theo sự run rẩy: “Anh Giang, cô ấy, cô ấy đang ở trên đầu anh!”
Chương : Cổ trùng
Cô ta!
Tần Tuyết vừa dứt lời, một gương mặt tái nhợt treo ngược từ trên trần nhà xuống.
Đôi con ngươi đen láy, sâu thẳm như nước mực tràn ngập sự lạnh lẽo, mạch máu dưới làn da trắng nõn đã hiện lên một màu u ám.
Gương mặt đẹp đến động lòng người như vậy mà trông lại có vẻ hết sức quỷ dị, lành lạnh!
Khoảnh khắc này, trong đôi mắt đen thùi lùi của người phụ nữ phảng phất như có sự đùa cợt lẫn châm biếm, mọi người còn chưa phản ứng lại thì một đôi bàn tay gân guốc đã tóm chặt lấy cổ của Giang Thần, há miệng ra định cắn mạnh vào cổ anh.
Ba người kinh hô lên một tiếng, đều quá đỗi kinh hãi, do xảy ra quá nhanh nên bọn họ không kịp ngăn cản.
Đúng lúc này, bàn tay to lớn của Giang Thần túm chặt lấy cổ áo của cô gái kéo lên, bất luận đối phương giãy dụa thế nào cũng không thể đụng được vào bàn tay của Giang Thần, chỉ có thể hung hăng trợn trừng mắt nhìn Giang Thần, rồi phát ra những tiếng cười lạnh lẽo quỷ dị: "Ha ha... ha ha..."
"Cậu Giang, đây chính là con gái tôi, Vũ Nhiên!", Viên Chính Nam bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt đầy sự tự trách và đau lòng.
Giang Thần chỉ mỉm cười, nhìn vào gương mặt vừa quỷ dị vừa dữ tợn của Viên Vũ Nhiên, nói: "Giống hệt với chủ nhân của mày, hung hăng càn quấy!"
"Ồ, cậu Giang, cậu có ý gì?", Viên Chính Nam nghe vậy thì trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm kỳ quái, hai ông cháu Tần Chính cũng sững người.
"Vị Trương đại sư đó có lai lịch thế nào?", Giang Thần hỏi ngược lại.
Viên Chính Nam sững sờ chốc lát rồi nói: "Hôm trước Vũ Nhiên đột nhiên sốt cao, vị Trương đại sư này đến lấy gương bát quái nói trong trang viên của tôi có tai họa... ồ, cậu Giang, ý cậu nói..."
Lúc này, Viên Chính Nam dường như đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt của ông cháu Tần Chính cũng trở nên hồ nghi.
"Tự ông ta tìm tới sao?", Giang Thần gật đầu, cười lạnh lùng nói: "Vậy thì đúng rồi, hai ngày nay chắc ông bỏ ra không ít tiền chứ?"
"Hả, đúng vậy, đan dược mà Trương đại sư cung cấp rất hiệu nghiệm, mỗi lần dùng xong đều có thể giúp Vũ Nhiên bình tĩnh lại một thời gian, chỉ là ông ta đòi tôi một triệu tệ một viên đan dược!", Viên Chính Nam nói.
"Một triệu nhân dân tệ?", Tần Tuyết không nhịn được mà kinh ngạc bật lên thành tiếng hỏi.
Nghe thấy con số này ngay đến Tần Chính cũng không nhịn được mà phải nhíu mày.
Cho dù có là dược liệu quý giá thế nào cũng không thể nhiều tiền thế được.
Đan dược của vị Trương đại sư này quả thật là tiên đan rồi!
"Ông Viên, ông tung hoành trên thương trường nhiều năm như vậy, không ngờ hôm nay lại bị một tên giang hồ bịp bợm làm giảm không ít chỉ số thông minh đấy!", Giang Thần có chút châm biếm nói.
"Cậu Giang, ý của cậu là?", Viên Chính Nam đỏ mặt, đang định nói gì thì phía sau có hai cái bóng lao lên.
Chính là Trương đại sư và Vương Soái.
"Cậu thanh niên, cậu phải lau miệng cho sạch vào, cậu nói ai là tên giang hồ bịp bợm!", Trương đại sư lạnh lùng nói, ánh mắt lóe lên một mạt căng thẳng. Vì do không yên tâm, sợ Giang Thần nhìn ra được dấu vết gì để lại, ông ta mới xúi giục cả Vương Soái cùng đến.
Kết quả không ngờ vừa đến thì đã nghe thấy Giang Thần nói như vậy, trong lòng không khỏi chột dạ.
"Này, đừng có ngậm máu phun người!", Vương Soái đột nhiên trừng mắt quát.
"Hai ngày này may là nhờ có tiên đơn của Trương đại sư nên tình hình của Vũ Nhiên mới ổn định được chút, đan dược của Trương đại sư mặc dù hơi đắt nhưng đắt sắt ra miếng!"
"Anh dựa vào cái gì mà nói người ta là tay giang hồ bịp bợm?"
"Tôi thấy anh mới là ăn nói lung tung, nói toàn những lời bẩn thỉu!", Vương Soái khoanh tay lạnh lùng nói.
"Vương Soái!", Viên Chính Nam quát lên, rồi quay lại nói với Giang Thần: “Cậu Giang, bệnh của con gái tôi, cậu rốt cuộc có cách gì không?”
Bây giờ, ông ta cũng không quan tâm nhiều nữa, nhìn con gái mình hiện tại đã biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, ông ta quả thật rất đau lòng, thậm chí còn có cả ý định muốn chết.
"Tôi cho ông một cơ hội, đem thuốc giải của ông giao ra đây, nếu như đợi đến lúc tôi lôi con cổ trùng ra thì ông không còn cơ hội nữa đâu!", Giang Thần cười như không cười nói với Trương đại sư.
Xoát!
Mọi người nhất loạt hướng mắt về Trương đại sư, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Lẽ nào, Viên Vũ Nhiên trở thành như vậy là do Trương đại sư hạ cổ trùng vào người?
"Cậu, cậu đừng có ngậm máu phun người! Cậu nói cái gì mà cổ trùng, tôi căn bản không biết gì hết!"
Trương đại sư rõ ràng đã chột dạ, mọi người đều nhìn ra, lúc này ngay đến Vương Soái dường như cũng cảm nhận được gì đó không đúng, hai tay từ từ buông xuống.