Thời gian không ngừng trôi, tiếng hét của Đường Thiên từ cao vút trở nên trầm thấp, rồi sau đó thì khàn khàn.
Nhưng tiếng nắm tay xé gió chưa bao giờ ngừng lại.
Ra quyền, ra quyền, ra quyền,...
Ở võ kỹ cấp thấp, thể lực là nền móng cho tất cả. Năm năm nay, mỗi ngày hắn đều khắc khổ tu luyện, mức độ luyện tập của hắn vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường, rèn đúc cho hắn một sức chịu đựng kinh người. Về sức mạnh hắn không bằng A Mạc Lí nhưng về mặt thể lực thì hắn tuyệt đối không thua kém y.
Thể lực mạnh mẽ giúp cho hắn có thể tu luyện với một mức độ kinh người.
Thế nhưng dưới cường độ luyện tập cao đến vậy, người có thể lực mạnh mẽ như Đường Thiên cũng không khỏi có cảm giác không chịu đựng nổi.
Khi chút sức mạnh cuối cùng tiêu hao, Đường Thiên gục xuống, cả người rạp trên mặt đất như bùn nhão.
Hắn điên cuồng khổ tu, mặc dù có chân lực không ngừng tu bổ thân thể, mặc dù trong không gian kỳ dị này sẽ không cảm tháy đói nhưng sự tiêu hao về mặt tinh thần cũng rất kinh người.
Thể lực tiêu hao gần hết, luyện Dưỡng Khí Quyết, thể lực khôi phục, lại tiếp tục tu luyện, cứ như vậy lặp đi lặp lại, Đường Thiên không lãng phí một chút thời gian nào.
Thế nhưng khi thời gian dần trôi việc tu luyện với cường độ cao càng lúc càng gây ảnh hưởng lớn đến thân thể. Khi mệt mỏi càng lúc càng khó khôi phục, thời gian vận chuyển của chân lực càng lúc càng dài, cảm giác mệt nhọc thống khổ khi tu luyện cũng càng ngày càng tăng.
Cộng với việc tập trung tinh thần trong thời gian dài làm cho tinh thần bị tiêu hao rất nhiều, Đường Thiên có cảm giác như đầu mình sắp nứt ra, có cảm giác đau đau ở trong đầu.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ sàn đá đen giúp cho hắn tỉnh táo hơn một chút, nhưng hắn vẫn không cử động nổi một ngón tay, cứ như thân thể này không phải là của hắn.
Lúc này, hẳn là nên ngồi dậy vận chuyển tâm pháp, thế nhưng dù hắn cố sức thế nào thì cũng không ngồi dậy được.
Cảm giác mệt mỏi rã rời ập tới như hồng thủy, mí mắt hắn càng lúc càng nặng.
Ngủ đi, cứ ngủ đi, lúc này ngủ một giấc thì sướng biết bao...
Trong đầu phảng phất như có một âm thanh đang dụ dỗ hắn.
Ngủ đi, ngươi đã làm rất tốt, nên ngủ một giấc...
Trong đầu hắn dường như có một con quỷ không ngừng lải nhải.
Đường Thiên cố nâng mí mắt lên, hắn muốn bò dậy nhưng toàn thân mềm nhũn, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
"Không, ta không nên ngủ! Ta phải luyện tập!" Đường Thiên gào thét trong lòng, như là nói với mình, cũng là nói với con quỷ trong lòng.
"Ngươi đã không còn sức lực tu luyện. Ngủ đi, ngủ xong ngươi lại có thể tu luyện. Ngươi đã gắng hết sức, ngươi đã luyện tập được rất nhiều. Không nên ép buộc chính mình, việc gì phải tự ép bản thân tới mức đó? Ngủ một giấc đi, ngủ cho say, ngủ cho thỏa mãn..."
"Không được! Ta phải luyện tập! Ta phải luyện tập! Ta phải luyện tập!"
Trong lòng Đường Thiên dường như có cái gì đó nổ tung, cảm giác giận dữ sôi sục như dung nhàm phun trào, trong khoảnh khắc đốt cháy từng ngóc ngách trong thân thể hắn.
Trong tiếng rống giận ẩn chứa sự quật cường và không cam lòng.
Hắn tựa như một con sư tử giận dữ, thân thể hắn đang run lên, run không ngừng, trong mắt hắn dường như có một biển lửa hừng hực đang thiêu đốt.
Hắn trừng lớn ánh mắt tràn ngập tơ máu, hung tợn nhìn chằm chằm sàn đá lạnh lẽo như gương, tiếng rít gào trầm thấp khàn khàn thoát ra từ cổ họng hắn.
"Nam nhân giống như thần, sao lại có thể chịu thua?"
"Ta muốn đến chòm sao Anh Tiên! Ta muốn đi tìm Thiên Huệ! Chúng ta sẽ đến Thiên Lộ!"
"Chuyện đã hẹn trước, sao có thể từ bỏ?"
"Đường Thiên..."
"Tuyệt đối không bỏ cuộc..."
"Tuyệt không bỏ cuộc!"
Hắn rít gào phẫn nộ,một luồng sức mạnh không biết tràn tới từ đâu truyền vào trong thân thể hắn. Đường Thiên cử động thân thể, ánh mắt hắn trợn thật lớn, vẻ mặt dữ tợn, gân xanh nổi đầy trán. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Thân thể hắn run rẩy không ngừng nhưng vẫn từ từ ngồi dậy. Mồ hôi đọng thành bãi dưới thân hình hắn, sàn đá bóng loáng phản chiếu thân ảnh quật cường kia.
Tuyệt đối không bỏ cuộc... Đường Thiên... Ngươi đã chậm hơn người khác rất nhiều...
Ngày thứ mười.
Ý thức của Đường Thiên đã có chút mông lung, hắn đã nhìn không rõ những dòng chữ màu đỏ và thời gian nữa. Lúc này bản năng đang chống đỡ, tiếng quyền xé gió vẫn liên tiếp vang lên.
Những chữ số màu đỏ tươi nhảy lên một cách nhanh chóng.
Đường Thiên nghe được tiếng đập gấp gáp của trái tim mình, nghe được tiếng thở dồn dập của mình.
Có rất nhiều chuyện phải làm, sao có thể bỏ cuộc như vậy...
Lại kiên trì một chút... chỉ cần kiên trì một chút...
Không biết qua bao lâu, trong mơ mơ tỉnh tỉnh, Đường Thiên cảm thấy như trời đất xoay chuyển, gánh nặng trong lòng hắn đã được trút bỏ, trên gương mặt mệt mỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Ha, thắng...
Đây là câu nói sau cùng của hắn.
Sau cửa ánh sáng không có thứ gì, chỉ có những chữ số màu đỏ.
!
※※※※※※※※※※※※
Tộc đường Chu gia, rất nhiều tộc lão đã tới.
"Chuyện này có ảnh hưởng rất xấu tới Chu gia chúng ta." Người nói chuyện là một lão giả râu tóc bạc trắng, mặc dù hắn già nua nhưng chống quải trượng đầu rồng, ánh mắt trầm tĩnh, tỏa ra uy thế. Hắn là tộc lão có danh vọng cao nhất của Chu gia, dù là gia chủ Chu gia cũng phải gọi một tiếng đại tộc lão.
Lần tộc hội này chính là do đại tộc lão triệu tập.
"Chu gia chúng ta sừng sững trên hành tinh Vũ An đã hơn bốn trăm năm. Tổ tiên tạo nên được cơ nghiệp này cũng không dễ, hậu nhân chúng ta không chỉ không thể bảo vệ được cơ nghiệp mà còn làm cho tổ tiên hổ thẹn, mấy ngày nay ta đều trằn trọc, đêm không ngủ được."
Giọng nói đại tộc nói trầm thấp nghiêm trang, mọi người ở đây không ai dám phát ra chút âm thanh nào.
Gia chủ như kiến bò chảo nóng, mồ hôi tuôn như tắm. Nếu những tộc lão ở đây phản đối thì chức vị gia chủ của hắn khó lòng giữ được. Với danh vọng của đại tộc lão, nếu ông ta đề nghị phế bỏ chức vị gia chủ thì phân nửa tộc lão ở đây sẽ đồng ý.
"Đều là lỗi của ta là lỗi của ta! Là do ta dạy dỗ không nghiêm..." Gia chủ ăn nói khép nép, tự kiểm điểm.
Đại tộc lão không thèm nhìn hắn, hừ lạnh: "Là ngươi dạy dỗ không nghiêm! Thật không ngờ đường đường là con trai gia chủ Chu gia lại suýt chút nữa bị một tên rác rưởi giết chết. Nếu lão già ta nhớ không nhầm thì Chu Bằng là người được đề cử cho chức vị gia chủ đời sau đúng không."
Mồ hôi lạnh của gia chủ túa ra như tắm, sắc mặt tái mét. Hắn dựa vào chức vị gia chủ tác động đến các vị tộc lão trong nhiều năm, đưa Chu Bằng trở thành người thừa kế tương lai. Lúc này đại tộc lão nhắc đến việc này hiển nhiên là đã nghi vấn tư cách kế thừa của Bằng nhi, nhưng hắn lại không cách nào phản đối.
Ảnh hưởng của chuyện này thực sự quá tệ. Cả cái thành Tinh Phong đều biết gã lưu ban siêu cấp như Đường Thiên, vậy mà Chu Bằng lại thua dưới tay Đường Thiên, quá mất mặt.
Thực ra mấy ngày nay hắn cũng nghe được không ít tin đồn, cũng có chút lo lắng, không ngờ những gì hắn lo lắng lại trở thành sự thật.
Hắn chỉ có thể thấp giọng nói: "Bằng nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, làm việc khó tránh khỏi lỗ mãng. Nhưng căn cốt tư chất của nó rất tốt."
"À, vậy ư?" Sắc mặt đại tộc lão lạnh lùng: "Nếu căn cốt tốt thì vàng thật không sợ thử lửa. Một tháng, nó phải tự mình giải quyết chuyện này. Nó làm mất mặt Chu gia, nó có trách nhiệm phải lấy lại. Thân làm người thừa kế mà chút giác ngộ đó cũng không có thì thừa kế cái quái gì. Gia chủ đời tiếp theo là ai không quan trọng, quan trọng là chức vị gia chủ của Chu gia chúng ta không thể trao cho một phế vật."
Giọng điệu đại tộc lão lạnh lùng kiên quyết, tràn đầy khí phách.
"Không sai!"
"Nói chuyện bằng thực lực!"
"Đại tộc lão nói đúng lắm!"
Các tộc lão sôi nổi tán thành.
Gia chủ biết lúc này đã không còn đường lui, hắn cắn răng: "Đại tộc lão nói đúng, nếu nó không ra hồn thì ta coi như không có đứa con trai này!"
Sắc mặt đại tộc lão dịu lại: "Công lao mấy năm nay của ngươi chúng ta đều thấy. Thế nhưng bất cứ lúc nào ngươi cũng phải nhớ kỹ, không thể làm mất mặt Chu gia! Ngươi còn trẻ, sinh thêm vài đứa con, gia tộc càng đông người, thịnh vượng."
"Vâng!" Gia chủ cúi đầu lên tiếng trả lời.
※※※※※※※※※※※※
Sắc mặt gia chủ Chu gia âm trầm, nhìn Chu Bằng đang xông vào với vẻ đắc ý.
"Cha! Rốt cục con đã tra được Đường Thiên đi đâu, hắn chạy đến học viện Sa Kỳ Mã, ha ha, cái trường rách nát đứng thứ ba từ dưới lên!" Chu Bằng hưng phấn nói: "Con tra xét hồi lâu mà không có tin gì, nếu không phải A Mạc Lí chuyển trường thì đúng là tìm không được."
Lần trước bị Đường Thiên đánh một trận ở cổng trường học, mặc dù cha Chu Bằng đã đuổi Đường Thiên ra khỏi An Đức nhưng Chu Bằng vẫn chưa từ bỏ ý định báo thù.
Từ bé đến lớn hắn chưa bao giờ mất mặt trước mặt nhiều người như vậy!
Đường Thiên!
Nghĩ đến lúc Đường Thiên bóp cổ hắn, nghĩ tới ánh mắt ngạo mạn xúc phạm của y, tay Chu Bằng không khỏi nắm chặt lại.
Đường Thiên, ngươi sẽ nhanh chóng biết được sự lợi hại của ta!
"Bằng nhi, có chuyện cha muốn muốn nói với con!" Gia chủ Chu gia trầm giọng nói.
Lúc này Chu Bằng mới nhận thấy thần sắc của cha không bình thường, có chút kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chuyện của Đường Thiên con phải tự mình giải quyết."
"Tốt quá! Thẻ hồn tướng Kim Long Côn lần trước Phan thúc cho con con vẫn chưa dùng. Thẻ hồn tướng bạc cấp ba, chắc chắn sẽ đánh Đường Thiên như một con chó!" Chu Bằng nhất thời vô cùng hưng phấn.
"Không!" Gia chủ Chu gia lắc đầu: "Đại tộc lão nói con phải tự mình giải quyết, không thể nhờ người khác giúp."
Vẻ đắc ý cứng lại trên mặt Chu Bằng: "Đại tộc lão già nên lú rồi sao?"
"Láo toét!" Gia chủ Chu gia nghiêm khắc nói: "Xem ra mấy năm nay ta đã dạy dỗ ngươi không cẩn thận! Từ hôm nay trở đi, ngươi theo Chu Mộc học tập!"
Lúc này Chu Bằng mới thấy người mà hắn gần như không cảm nhận được sự tồn tại của y đang đứng bên cạnh cha.
Chu Mộc, cận vệ số một bên cạnh cha hắn, chất phác, trầm mặc ít lời, thế nhưng thực lực sâu không lường được. Càng làm cho Chu Bằng cảm thấy sợ hãi là Chu Mộc căn bản không cần biết tình cảm là gì, chỉ cần việc cha hắn hạ lệnh y nhất định sẽ hoàn thành.
"Chu Mộc, Bằng nhi giao cho ngươi, ta không cần biết ngươi dùng cách nào, một tháng sau ta muốn nó bước vào cấp ba." Gia chủ Chu gia trầm giọng nói: "Cần chi phí gì cứ đi lĩnh."
"Rõ." Chu Mộc thẫn thờ trả lời.
Chu Bằng suýt thì xỉu, kêu rên: "Cha, đừng..."
Tiếng kêu thảm của hắn bỗng im bặt, Chu Mộc đánh hắn bất tỉnh sau đó lôi ra ngoài.
Trong mắt gia chủ Chu gia lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Đường Thiên!
Trong mắt gia chủ Chu gia lóe lên ánh sáng lạnh, kẻ gây nên chuyện này chính là tên đó! Nếu không phải đại tộc lão muốn Bằng nhi tự tay lấy lại danh dự từ Đường Thiên thì hiện giờ hắn đã phái người giết Đường Thiên!
Để người này sống thêm mấy ngày...
Chờ Bằng nhi giải quyết xong sẽ tìm người bí mật xử lý hắn.
Ha, hàng năm trong thành Tinh Phong đều có vài người biến mất, ai mà để ý chứ?
Sát khí lộ ra trên khuôn mặt gia chủ Chu gia.
Truyện convert hay : Hào Môn Trọng Sinh: Ác Ma Thiên Kim Trở Về