Chương
Ầm rầm rầm!
Lâm Trung Bảo đem theo hai ba chục người, mỗi người tay đều cầm dao xông vào trong.
“Ôi mẹ ơi!”
Đám người Hàn Thanh Văn, Trần Hiên, Cao Dương, Mục Hải Long, đều bị dọa sợ tới mức mặt trắng bệch, run lẩy bẩy, không biết làm sao.
Chỉ có Thắng Thiên Kha và Đại Cơ Kha là bình tĩnh “Lên cho tạo, để cho bọn nó biết, tạo không dễ mà động vào!”
Thắng Thiên Kha vung tay lên.
Trong số tám vệ sĩ mà anh ta mang theo từ Hồ Hải, hai người bảo vệ Thắng Thiên Kha, sáu người còn lại, như những con hổ, lao về phía anh em của Kim Chí Nam.
Giây tiếp theo!
Bang bang bang bang!!!
Trong phòng bao đầy tiếng đánh nhau, đập phá hỗn loạn.
Một phút sau.
Hai, ba mươi người anh em của Lâm Trung Bảo toàn bộ đều bị sáu vệ sĩ của Thắng Thiên Kha đánh bò lăn dưới đất, rất nhiều người đều bị đánh gãy tay và chân, có người còn bị chặt đứt, cả phòng đầy những tiếng kêu thảm thiết.
“Này…”
Đám người Kim Chí Nam sợ đến sững người!
Không nghĩ tới mấy vệ sĩ của tên này lại có thể lợi hại như vậy!
“Tuyệt quá! Vệ sĩ của Thắng Thiên Kha thực sự quá lợi hại!”
Đám người Hàn Thanh Văn, Mục Hải Long, kêu lên kinh ngạc.
“Tất nhiên rồi!”
Đại Cơ Kha kiêu căng nói: “Vệ sĩ của Thắng Thiên Kha không phải là hạng tầm thường, không chỉ là võ sư, mà còn là võ sư Ngoại Kình.”
“Các người biết như nào được gọi là võ sư Ngoại Kình không?”
“Chính là một đấm có thể đánh chết một con bò trưởng thành, cánh tay cứng như thép, bọn họ có thể dễ dàng bẻ cong một thanh thép, hai mươi vệ sĩ cũng không đánh lại bọn họ.”
“Sáu võ sư Ngoại Kình, đừng nói hai mươi tên khốn các người, ngay cả hai trăm tên, sáu người họ cũng có thể đánh bại!”
Nghe Đại Cơ Kha nói xong, đám người Hàn Thanh Văn xem như được mở mang tầm mắt..
Lúc đầu bọn họ còn sợ đám người Kim Chí Nam, hiện tại bọn họ còn sợ cái rắm gì chứ.
Anh em của Kim Chí Nam có hàng trăm người, mà tám tên vệ sĩ Ngoại Kình này, từng người từng người một đều lợi hại, cho dù Kim Chí Nam đem tất cả anh em tập trung lại cũng không đánh lại tám tên kia, thì sao phải sợ ông ta?
“Còn dám ở trước mặt tôi ngông cuồng nữa không?”
Thắng Thiên Kha cười lạnh nhìn Kim Chí Nam hỏi.
Kim Chí Nam hừ nói: “Tao hỏi mày có dám theo bọn tao đến phòng Đế Vương hay không?”
Tiêu Thanh chính là hộ quốc chiến soái, lợi hại đến đâu, trong lòng Kim Chí Nam đều biết rõ.
Mã Bắc Sang là võ sư Nội Kình, sức mạnh vượt trội hơn võ sư Ngoại Kình, Tiêu Thanh là người Mã Bắc Sang đánh không lại, không giết được Tiêu Thanh, có thể tưởng tượng được Tiêu Thanh lợi hại như thế nào.
Mà nhiệm vụ của ông ta, chính là dẫn những người này đến phòng Đế Vương, chỉ cần bọn họ chịu đi, nhiệm vụ của ông ta sẽ hoàn thành.
“Cái tên bị tôi đánh, nó đang ở phòng Đế Vương đúng không?”
Thắng Thiên Kha hỏi.
“Đúng!”
Kim Chí Nam gật đầu: “Vậy mày có dám đi hay không?”
“Ha ha!”
Thắng Thiên Kha ngửa đầu cười to.
“Sao tôi lại không dám đi, chỉ là tôi nói trước, ông nên bảo nó chủ động đến đây, quỳ gối trước mặt tôi, dập đầu nhận sai, còn nếu để tôi phải mất công đi, không còn là quỳ xuống nhận sai nữa đâu, mà tôi sẽ đánh cho nó thành người thực vật luôn, để nó biết dám đắc tội với tôi kết cục sẽ như thế nào.”
“Cho nên, ông cân nhắc kỹ đi, chắc chắn muốn tôi đi đó chứ.”
Hoắc Thiệu Đông cười lạnh nói: “Bọn tao không cần cân nhắc, đi theo bọn tao là được.”
“Được.”
Thắng Thiên Kha gật gật đầu.
“Tôi muốn xem xem, trong phòng Đế Vương, có ai chống lưng cho các người, mà dám cầu tôi qua đó!”
Dứt lời, anh ta vung tay lên “Anh em, theo tao đây đến phòng Đế Vương!”
“Vâng, thưa cậu Kha!”
Đám người Hàn Thanh Văn, Mục Hải Long, cùng đám streamer, lần lượt đứng lên, vô cùng lo lắng.
Rất nhanh, bọn họ đã đi theo sau đám người Kim Chí Nam, đi về phía phòng Đế Vương.
Lúc này, trong phòng Đế Vương.
“Ôi ôi… Đau, đau quá…”
Mục Thiên Lam đang giúp Mục An Phong rữa sạch máu trên mặt, làm Mục An Phong vừa than khóc.