Chương
“Cái gì vậy, dám cầu hôn người phụ nữ của tao, đây là muốn tìm cái chết sao!”
Nghe thấy vậy, Mục An Phong quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, từ trong nhà vệ sinh lao ra, dơ chân đá vào ngực cậu ta, khiến cậu ta chật vật ngã xuống.
“Anh là ai, tại sao lại đánh tôi?”
Mục An Phong đứng lên giận dữ hỏi. “Mày dám cầu hôn với người phụ nữ của tao, tao không chỉ dám đánh mày mà còn dám đánh mày đến khi chết thì thôi!”
Dứt lời, Thắng Thiên Kha xông lên, cùng lúc tay đấm chân đá, đánh cho Mục An Phong ngã gục xuống đất, cậu ta kêu trời thảm thiết.
“Thằng Thiên Kha, anh ta chỉ là người hâm mộ quá cuồng nhiệt thôi, anh đừng so đo với anh ta, chúng mình đi thôi.”
Thẩm Hải Băng khuyên nhủ Mục An Phong bực tức nói: “Anh cướp Thẩm Băng của tôi, tôi còn chưa tính số với anh, vậy mà anh còn dám đánh tôi, tôi sẽ bảo anh rể tạo trừng trị anh!”
“Me kiep!”
Thăng Thiên Kha nổi giận đùng đùng, đấm liên tục vào mặt Mục An Phong xả giận, vừa đánh vừa mắng “Đô chó, còn dám uy hiếp tạo, hôm nay nếu không đánh chết mày, tao không phải họ Tong!”
Thẩm Hải Băng sợ hãi, vội kéo Thắng Thiên Kha ra, quát Mục An Phong: “Không muốn chết thì cầm miệng lại cho tôi! Thắng Thiên Kha không phải là người mà anh và anh rể anh có thể chọc đến đâu!”
Nói xong, cô ta kéo Thắng Thiên Kha bỏ đi.
“Hu hu hu…”
Mũi miệng Mục An Phong bị đánh máu me be bét, mắt sưng vù, khóc lóc chạy về phòng riêng.
“Anh rể, em bị người ta đánh.”