Chương
Sau khi vào nhà, liên nhìn thấy bà cụ năm trên đất, chảy rất nhiều máu.
“Mẹ! Mẹ bị làm sao thế mẹ Mẹ mau tỉnh lại đi mẹ!”
Mục An Minh bị dọa sợ rồi, quỳ bên cạnh bà cụ, dùng sức mà lay bà cụ.
Mặc dù Ngô Tuệ Lan rất ghét bà cụ chỉ biết giúp người khác chèn ép gia đình bà ta. Nhưng nhìn thấy bà cụ bị như vậy, bà ta cũng bị dọa đến mức không nói lên lời, trong đáy mắt hiện lên ảnh nhìn thương tiếc. “Trời ơi! Tại sao mấy người không đưa bà đi bệnh viên, đặt bà nằm ở đây lỡ mất thời gian cứu chữa thì làm sao bây giờ Mục Thiên Lam vô cùng tức giận nói.
Mục An Quốc run run môi nói: “Sau khi về nhà, bà cụ mắng bọn chủ một trận, mắng đến mức mọi người đều phải tránh vào phòng, sau đó Hải Long đi ra, liên nhìn thấy bà cụ nằm ở đây rồi.
“Vì vậy, bọn chủ cũng vừa mới phát hiện, liền gọi điện cho nhà cháu, bây giờ chúng ta mau đưa bà vào bệnh viện.”
Nói xong, ông ta gọi Mục Anh Thiên, đỡ bà cụ lên, nhanh chóng đi bệnh viện.
Tiêu Thanh nhìn lướt một vòng.Không tìm thấy công cụ gây án.
Vì vậy cũng không thể phán đoán, bà cụ không cẩn thận bị ngã, hay là bị người khác hại.
Nửa giờ sau.
Bà cụ được đẩy vào phòng cấp cứu.
“Sao mặt của anh lại bị sưng như vậy?”
Bên ngoài phòng cấp cứu, Tiêu Thanh hỏi.
“Tôi tôi tôi.”
Mục Hải Long che mặt. Qua một lúc, vẫn không biết nên trả lời thế nào.
“Có phải là do bà cụ đánh anh, sau đó anh đập đầu bà vào bàn trà đúng không?”
Tiêu Thanh hỏi.
Anh rất nghi ngờ đây không phải là không cần thận, mà là do người làm.
Cơ thể của bà cụ rất khỏe mạnh, khả năng bị ngã rất nhỏ, hơn nữa trên mặt đất cũng không có dấu vết bị trượt. Vì vậy anh cảm thấy Mục Hải Long có khả năng gây án rất lớn.
“Cậu đừng có nói linh tinh Mục Hải Long nổi giận nói: “Là bố tôi đánh đó, ông ấy trách tôi hại Mục gia tổn thất một trăm năm mươi tỷ, còn hại bà nội tức đến mức bị ngã vỡ hộp sọ, sống chết chưa rõ, vì vậy dưới cơn tức giận đã tát tôi mấy cái, không tin thì cậu hội chủ ba và thin ba di “Đúng là như thế Thim ba gật đầu nói.
Sau đó Lý Nam Hương oán giận nói với Tiêu Thanh: “Đều tại cậu, nếu không phải cậu gọi điện thoại đe dọa Đại Cơ Kha, thì khoản vốn một trăm năm mươi tỷ của Mục gia cũng không bị lỗ, bà cụ cũng không tức giận đến mức ngã vỡ đầu.”
“Tất cả đều do cậu, là cậu hại chết bà cụ!”
Ngô Tuệ Lan đột nhiên nổi giận. “Lý Nam Hương, chị đừng giống chó điên căn người, nếu không phải Hải Long nhà chị bảo Đại Cơ Kha chặn đường chúng tôi, không cho chúng tôi kinh doanh, con rể tôi sẽ chèn ép nó sao?”
“Hơn nữa, có phải con rể tôi chèn ép hay không còn chưa biết, An Phong cũng nói rồi, rất nhiều người đều mong Đại Cơ Kha bị phong sát, đúng lúc cậu ta tự mình tìm đường chết, nên bị người khác chèn ép cũng không biết chừng”
“Vì thế muốn trách thì trách Hải Long nhà chị đi, đừng đổ oan cho nhà tôi, chuyện này chẳng có chút quan hệ gì với nhà tôi hết!”
Lý Nam Hương đang muốn nói điều gì đó, Mục An Minh quát lên: “Đừng cãi nhau nữa, trì hoãn việc chữa trị cho mẹ, tôi sẽ không khách khí với các người đâu!” Sau đó, ông quay sang nói với Tiểu Thanh: “Nếu có thể chữa khỏi cho bà cụ, con hãy dùng các mối quan hệ xem xem có thể giúp Đại Cơ Kha được không, tránh để bà cụ tức giận sẽ ảnh hưởng lớn đến vết thương.
“Trước đây bà cụ cũng rất khổ rồi, phải nuôi mấy người chúng ta trưởng thành cũng không dễ dàng gì. Tiên kiếm được đều không nỡ tiêu, đều để dành để mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp cho chúng ta, một trăm năm mươi tỷ nói mất là mất, bà ấy già rồi, sao có thể chấp nhận được chuyện này.”
“Vì thế nếu có thể giúp thì giúp, nếu thực sự không được thì tìm cách khác được không?”Tiêu Thanh gật đầu “Để con thử xem sao.
“Đúng là con rể tốt Mục An Minh vỗ vỗ lên vai Tiêu Thanh.
Một giờ sau.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy vị bác sĩ bước ra ngoài.
Ba anh em nhà họ Mục lập tức chạy lên hỏi: “Bác sĩ, tình huống của mẹ tôi thế nào?
Có một vị bác sĩ thảo khẩu trang ra, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Vết thương của bệnh nhân rất nặng, vẫn chưa hết nguy hiểm, đặc biệt là phần đầu bị va đập rất mạnh, hộp sọ bị vỡ, cho dù có chữa khỏi cũng bị liệt, khả ăng bị đảng trí lên tới chín mươi phần trăm, thậm chí mất trí nhớ hoặc trở thành người thực vật.”