Chương
Đứng trước cửa, Đại Cơ Kha dùng mic nói với fans của mình: “Đại Cơ Kha tôi rất cảm ơn sự ủng hộ và đồng hành của mọi người. Mặc dù chỉ gặt hái được một chút thành tựu nhưng lại nhận được sự tín nhiệm của ông chủ và quản lý Cao. Dưới sự giúp đỡ của họ, tôi đã tổ chức buổi họp fans ngày hôm nay.
“Buổi họp sẽ diễn ra trong vòng ba ngày, mọi chi phí ăn ở của mọi người đều sẽ do tôi trả, Đại Cơ ở đâu mọi người sẽ ở đó, tôi ăn gì mọi người cũng sẽ ăn cái đó. Mọi người là fans nhưng cũng giống như người thân của tôi vậy. Tôi muốn đối xử tốt với mọi người. Xin chân thành cảm ơn!”
“Ô ô ô!”
Các fans đồng thanh hò reo. khiến không khí ở đó như sắp nổ tung.
Cùng lúc đó, buổi họp fans cũng được phát sóng trực tiếp để fans của Đại Cơ Kha ở khắp cả nước cũng có thể xem được.
Quà tặng được gửi tới không ngớt.
“Ha ha”
Mục Hải Long vừa xem trực tiếp vừa cười đắc chí: “Cậu Hàn, cậu Trần, mua Đại Cơ về công ty chúng ta thật quá đúng đắn, anh ta mới phát trực tiếp chưa đầy nửa tiếng, đã nhận gần ba trăm triệu tiền thưởng rồi, dùng ba mươi tỷ để mua anh ta về mà chỉ trong gần hai năm đã có thể thu được vốn về.”
Hàn Thanh Văn cười nói: “Lần PR này đúng là thành công rực rỡ mà, trong một năm đã kiếm lại được ba mươi tỷ rồi.”
Mục Hải Long và những người khác nghe xong đều thấy rất vui. Đều chờ đợi Ngô Tuệ Lan dẫn khách khứa tới đó.
Hai mươi phút sau.
Ngô Tuệ Lan và khách mới tới khách sạn Hilton.
“Ệ… mau tránh ra đi, tụ tập ở đây đông như vậy làm gì, người khác sao mà vào được cơ chứ?”
Ngô Tuệ Lan cáu kỉnh hét lên.
Nhưng mà.
Vì các fans quá phấn khích. Nên căn bản cũng không quan tâm tới những lời đó của bà ta.
“Mọi người mau tránh ra đi, có nghe thấy không?”
Ngô Tuệ Lan vô cùng tức giận.
Bàn tiệc cùng đã đặt rồi, tiền cũng trả rồi, khách đều đã đến, nhưng lại không thể đi vào trong khách sạn, bà ta là chủ nhà làm sao có thể không tức giận được chứ?
Lúc này, một số người do Mục Hải Long sắp xếp đến nói với Ngô Tuệ Lan: “Này, hét gì mà hét, có biết Đại Cơ Kha đang họp fans không hả?”
Tuệ Lan tức giận nói: “Tôi không quan tâm, chắn hết đường như thế này là không được, mau dẹp hết ra.
Không thấy người khác cần vào khách sạn à?”
“Tôi không tránh đấy, bà làm gì được tôi?”