Chương
Tống Tuấn Cơ mới được chuyển đến nhà ông ta vào buổi chiều để thuận tiện cho Lý Tế Thế điều trị.
Sau khi khám sơ lược cho Tổng Tuấn Cơ, ông viết ra một phương thuốc, sai người của Lý Mẫn Hạo đi bốc. Chờ đến khi bốc thuốc về, ông mới nói: “Y thuật là cần câu cơm của tôi. Lúc tôi chữa bệnh cho người khác không muốn có ai ở bên cạnh quan sát, cho nên mời mọi người tạm tránh ra ngoài một chút.”
“Không được!”
Có người đàn ông mạnh miệng nói: “Lỡ như ông làm chuyện gì xấu với cậu chủ nhà chúng tôi thì sao? Chúng tôi phải ở đây theo dõi!”
Lý Tế Thế tức giận nói: “Bác sĩ như mẹ hiền, tôi là một bác sĩ, không phải sát thủ, đừng dùng tầm mắt con kiến của cậu đi nhìn tôi.”
“Dù sao muốn tôi chữa khỏi thì đi ra ngoài, không đi thì tôi không chữa, tự các cậu chọn đi!”
Thái độ của ông vô cùng kiên định.
Lý Mẫn Hạo cười: “Ông trị đi, chúng tôi ra ngoài.”
Danh tiếng của Lý Tế Thế còn đó, ông ta cũng yên tâm. Hơn nữa, rơi vào trong tay ông ta, đoán chừng Lý Tế Thế cũng không dám xằng bậy.
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại Lý Tế Thế và Tống Tuấn Cơ đang hôn mê.
Lý Tế Thế nằm thuốc đã giã nát xong, sau đó châm cứu phần đầu cho Tống Tuấn Cơ rồi đắp thuốc lên đầu, dùng băng gạc bỏ lại cho Tổng Tuấn Cơ.
Sau khi quấn vài vòng, ông lén mở máy nghe lén Tiêu Thanh đưa cho ông ra, dùng băng gạc quấn trên đầu Tống Tuấn Cơ.
Khụ khụ…
Ông ho khan hai tiếng.
Cục tuần tra.
“Thần soái, máy nghe lén truyền đến tiếng họ khan, xem ra ông Lý đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Cục trưởng Lưu báo cáo.
“Tốt lắm!”
Tiêu Thanh mừng rỡ nói: “Nghe lén và ghi âm mọi lúc. Chờ khi Tổng Tuấn Cơ tỉnh lại, trao đổi với Lý Mẫn Hạo, chắc chắn chúng ta sẽ có thu hoạch lớn!”
“Vâng!”
Đêm nay, Lý Tế Thế buộc phải ở lại nhà của Lý Mẫn Hạo.
Tần An dẫn theo hơn mười lính canh ẩn nấp cách nhà Lý Mẫn Hạo không xa.
Trên người Lý Tế Thế có trang bị máy nghe lén, Tần Xuyên có thể nghe được tất cả lời nói của ông. Chỉ cần gặp nguy hiểm, Lý Tế Thế hô lên một tiếng, Tần Xuyên sẽ lập tức dẫn người đi vào cứu ông.
Nhưng cả đêm Lý Tế Thế đều rất bình an.
Điều này cũng nằm trong dự kiến của Tiêu Thanh.
Sáng hôm sau.
“Hội trưởng! Cậu Tuấn Cơ đã tỉnh lại.”
Lý Mẫn Hạo đang định đến Thương hội làm việc thì có người hầu báo cáo.
“Ồ!”
Lý Mẫn Hạo ngay lập tức trở nên vui mừng.
“Đúng là bậc thầy của nền y học của Lâm Hạ, trải qua sự điều trị của ông ta, vậy mà cậu Tuấn Cơ đã thật sự tỉnh lại rồi!”
Ông ta lập tức đi lên tầng, vào phòng, đóng cửa lại, đi đến bên giường.
“Cậu Tuấn Cơ, cậu thấy thế nào rồi?”
Tổng Tuấn Cơ lắc đầu, yếu ớt nói: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Hai ngày hai đêm rồi.”
Lý Mẫn Hạo trả lời.
Tổng Tuấn Cơ ngừng vài giây, lại hỏi: “Là Tiêu Thanh, chồng của Mục Thiên Lam đánh tôi. Ông có biết không?”
“Tôi biết.”
“Vậy ông xử lý hắn chưa?”
“Vẫn chưa.”
Lý Mẫn Hạo lắc đầu nói: “Từ xa xưa Tề Lỗ đã là vùng đất của bậc anh hùng hảo hán Lâm Hạ. Tên Tiêu Thanh nãy có lẽ đã được học võ thuật từ nhỏ cho nên rất giỏi võ, vệ binh của chúng ta vốn không phải đối thủ của hắn, muốn xử lý hắn phải nhờ đến Độc Thủ Môn ra tay.”
“Nhưng từ sau lần hành động thất bại ở Hải Châu, tổn thất ba mươi lính tinh nhuệ của Độc Thủ Môn, ông nội cậu đã nói với tôi rằng tạm thời không thể dùng thế lực của Độc Thủ Môn.
Cho nên vẫn chưa giết được tên Tiêu Thanh kia.”
Tống Tuấn Cơ vừa nghe liền tức giận nói: “Anh ta cho người đạp nát của quý của tôi, lại xông vào phòng bệnh đánh tôi, suýt chút nữa thì giết chất tôi.”
“Tôi nằm trên giường bệnh đau đớn như vậy, mà anh ta lại tự do thoải mái đi lại bên ngoài.”
“Điều này quá không công bằng, với tôi mà nói thật không công bằng, tôi phải giết chết cậu ta, tôi nhất định phải giết chết anh ta. Mặc kệ mệnh lệnh của ông nội tôi, bây giờ tôi phải đến nhà máy điện tử Long An. Tôi phải để Lâm Cẩn Nhiên làm bằng bấi cứ giá nào, binh lính chia làm hai nhóm, một nhóm đến bệnh viện nổ bom chết cha mẹ vợ Tiêu Thanh, một nhóm đến khu thương mại Thiên Lam nổ bom chết Mục Thiên Lam. Tôi phải lấy mạng người nhà hắn để trút cơn giận cho tôi, cũng để cho cái tên chó chết Tiêu Thanh kia phải sống trong đau khổ khôn cùng.”