Chương
“Tiêu Thanh, anh không bị thương chứ?”
Mục Thiên Lam vẫn chưa ngủ, thấy Tiêu Thanh trở về thì vội vã hỏi, đán..
Trên đường trở về Tiêu Thanh đã gọi điện thoại nói cho Thiên Lam biết những việc xảy ra. “Không sao, bà xã à, sao em còn chưa chịu đi ngủ nữa?” Tiêu Thanh yêu thương hỏi vợ. Mấy ngày nay áp lực của bà xã anh quá lớn, nhìn cô tiều tụy đi nhiều quá. “Anh xông pha ở ngoài nguy hiểm như vậy, em làm sao có thể ngủ nổi.”
Mục Thiên Lam nói xong, thở hổn hển: “Những thế lực đó rất nguy hiểm, ẩn nấp quá kỹ. Đã bắt sống được nhiều tên như vậy mà lại tự sát tập thể, thật đáng sợ. Không thể một mẻ bắt hết, làm sao em yên tâm được đây!”
Tiêu Thanh an ủi: “Bà xã yên tâm đi, cáo sớm muộn cũng phải lộ đuôi thôi. Tin anh đi, ngày đó sẽ đến sớm. . Ngôn Tình Hay Vì cuộc gọi uy hiếp kia, Tiêu Thanh đã tăng số người bảo vệ, lấy danh nghĩa cảnh sát để bảo vệ Thiên Lam và cha mẹ vợ an toàn. Sự việc đêm qua ở Hải Châu đã được che dấu, không có tin tức nào bị truyền ra ngoài vậy nên chưa ai biết cả. Ngay tối hôm sau, Tiêu Thanh bắt đầu hành động.
Bệnh viện Nhân dân thành phố, trong phòng bệnh vip. “Tôi không muốn làm thái giám, tôi phải làm đàn ông! Mau chữa khỏi cho tôi! Các người mau chữa khỏi cho tôi biết chưa!” Tổng Tuấn Cơ hét vào mặt mấy vị bác sĩ. “Tình trạng của cậu rất nghiêm trọng, bệnh viện chúng tôi thật sự hết cách rồi.” Một bác sĩ thương lượng. “Đồ vô dụng! Cút! Cút cho tôi!” Tổng Tuấn Cơ gào thét khiến cho miệng vết thương ở bộ phận quan trọng nứt ra, đau đến chảy nước mắt.
Đúng lúc này, một giọng cười nhạt truyền đến: “Ồ, đã là thái giám rồi mà còn quậy phá như vậy?” Tống Tuấn Cơ với mấy tên vệ sĩ nhìn lại. Thấy Tiêu Thanh đi vào với dáng vẻ bỡn cợt. Chứng kiến cảnh đó, Tổng Tuấn Cơ đỏ mặt tía tai, chỉ vào anh rống lên: “Đánh chết anh ta, đánh cho tôi!” Bốn vệ sĩ lao về phía Tiêu Thanh.
Bụp bụp bụp….
Chỉ vài cú đánh, bọn họ đã bị Tiêu Thanh đánh ngã sống soài lên mặt đất. “Anh anh anh… anh muốn làm gì?” Tống Tuấn Cơ sợ hãi cuộn mình vào góc giường bệnh.
Tiêu Thanh nói: “Tối qua, không biết cha hay ông nội cậu gọi điện đe dọa tôi, ép tôi tự sát, tôi đương nhiên phải tìm cậu tính sổ. Cho dù phải chết, tôi cũng phải kéo cậu làm đệm lưng, không phải sao?”
Tổng Tuấn Cơ vô cùng sợ hãi: “Anh đừng có làm càn Nhưng cậu ta cũng hiểu rõ sự tàn nhẫn của Tiêu Thanh. Nếu anh ta đá thêm một cái vào bộ phận quan trọng kia thì anh ta coi như bị phế bỏ thật rồi. “Người nhà cậu nói cho tôi thời gian ba ngày, nếu không tự sát thì tôi sẽ rất thảm hại. Tôi không thể tìm cậu để xả hận sao?” “Đừng trút giận lên người tôi, tôi sẽ gọi điện cho bọn họ, nói bọn họ…” Cậu ta còn chưa nói hết đã bị Tiêu Thanh đấm một cú vào mặt. “Bụp.”
Tổng Tuấn Cơ phun ra một ngụm máu, mấy chiếc răng cũng bị gãy theo. “Anh không thể đối xử với cậu Tuấn Cơ như vậy! Không thể!” Mấy người bị thương trên mặt đất gào thét. “Bụp bụp bụp.”
Tiêu Thanh đấm vào mặt Tống Tuấn Cơ vài cú, đến khi Tuấn Cơ bất tỉnh nhân sự, lúc này mới ném cậu ta xuống đất, nghênh ngang rời đi. “Bác sĩ! Cứu! Cứu!” Vệ sĩ hô to.
Nửa tiếng sau, Lý Mẫn Hạo vội vàng đến phòng bệnh: “Tình hình cậu Tuấn Cơ sao rồi?”
Bác sĩ trả lời: “Răng gãy mất một nửa, não bị chấn động mạnh. Tình huống có chút nghiêm trọng, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể dẫn đến mất trí nhớ hoặc trở nên ngốc nghếch.” “Am.”
Lý Mẫn Hạo như bị sét đánh, cả người chết lặng. Cậu Tuấn Cơ đến Cổ Cảnh, bị thương bộ phận quan trọng đã đành, nếu giờ trở nên ngốc nghếch nữa thì hoàn toàn xong rồi. Chủ nhân nhất định sẽ trách anh ta, anh ta sẽ gặp rắc rối lớn. “Tôi không cần biết các người dùng cách gì, phải chữa khỏi cho cậu Tuấn Cơ, nếu không tôi sẽ làm sập bệnh viện của của các người.” Lý Mẫn Hạo kích động quát lên.
Các bác sĩ cuống cuồng giải thích,