Chương
Lên cho tạo, đánh nhừ xương nó, vứt ra đường, tao phải khiến nó như năm xưa, bò trên đường như một con chó”
Lời nói của Trần Dịch vừa dứt.
Lập tức một tên vệ sĩ mặt mày sắc lạnh tiến về phía Tiêu Thanh.
Mục Thiên Lam gấp gáp: “Chồng tôi, đã đánh là đánh rất đáng sợ. Mau kêu người của anh lui xuống, nếu làm chồng tôi nổi giận, đến lúc đó anh ấy muốn đánh anh, tôi không ngăn cản được đâu.
Cô sợ Tiêu Thanh sẽ lại đắc tội với cậu chủ nhà danh giá này.
Ở Nghĩa Cảnh này nhà họ Trần thì cô đương nhiên biết.
Không những là gia tộc giàu có, lại còn có quyền thế, phó tổng đốc thế lực Tề Lỗ lại là người nhà họ Trần.
“Ha ha ha!”
Trần Dịch không nhịn nổi mà cười lớn.
“Chồng cô có giỏi đến đâu, ở trước mặt vệ sĩ của tôi, thì chỉ là gà đất chó cảnh mà thôi, chỉ là thứ yếu đuối như vậy.
“Phi Cảnh, đánh vài đường cho anh ta mở mang tầm måt.”
Tên vệ sĩ kia củi dạ rồi nắm chặt quyền lại sau đó đấm mạnh.
Một cú đấm mạnh ra gió mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Nhanh như cắt đã đụng đến chai rượu vang cách đó ba mét.
Choang!
Chai rượu vang phút chốc đã nứt toang.
“Ôi chúa tôi! Có thể lợi hại vậy sao!”
“Anh ta làm thế nào có thể được như vậy chứ!”
“Đây là cao thủ võ lâm sao?”
Cả hội trường, mọi người đều trầm trồ kinh ngạc và rất
Ngay cả Mục Thiên Lam cũng há hốc đưa tay lên sốc. miệng.
“Thế nào hả Mục Thiên Lam, một đấm này nếu ở trên người chồng của cô, liệu có thể đập nát ngực của hắn không?”
Trần Dịch đắc ý cười hỏi.