Lúc này mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Ngô, Dương Kiến Nghiêm không hề hay biết.
Bây giờ anh đang gặp Vương Kim Siêng ở trong một quán mì.
“Ông chủ, tôi đột nhiên tới thành phố, làm phiền anh rồi”
Vương Kim Siêng xin lỗi trước.
“Ông Vương, có chuyện gì cứ nói thẳng đi” Dương Kiến Nghiêm vừa ăn mì, vừa
hoi.
Đọc tiếp tại TАмliπh.
me nhé!
“Ông chủ, vậy tôi sẽ nói luôn” Ông Vương do dự một lúc, có vẻ hơi khó xử, nhưng sau khi do dự vẫn mở miệng trình bày: “Ông chủ, thực ra không phải tôi tìm anh, mà là tôi có người họ hàng muốn tìm anh giúp đỡ"
“Họ hàng?” Dương Kiến Nghiêm không khỏi sửng sốt: “Họ hàng gì cơ?”
“Ông chủ, tôi cũng không giấu gì anh, chính là con gái lớn nhà họ Chu ở thành phố, Chu Ngọc Lam”
“Cái gì?”
Dương Kiến Nghiêm sững người.
Lúc này, Chu Ngọc Lam không biết đã ngồi ở bên cạnh từ khi nào, còn có ông Đường đi theo.
Chu Ngọc Lam khí chất hơn người, cực kỳ xinh đẹp, xuất hiện trong quán ăn bình dân này, liền thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thậm chí còn có vài người đang chụp ảnh.
“Anh Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi” Chu Ngọc Lam chủ động chào hỏi.
Dương Kiển Nghiêm liếc nhìn cô ta, rồi sau đó nhìn sang Vương Kim Siêng hỏi: “Ông với cô ta có quan hệ gì?”.
“Ngọc Lam coi như là cháu của tôi, tôi là chú họ hàng xa của cô ấy”
“Thảo nào.
”
Dương Kiến Nghiêm lúc này chợt nhận ra, rõ ràng là nhà họ Chu đã biết quan
hệ mật thiết của Vương Kim Siêng với mình, cho nên mới để Vương Kim Siêng tới.
“Ông chủ, thật ngại quá, tôi tự làm theo ý mình tới đây tìm anh”
Vương Kim Siêng vô cùng chột dạ, bởi vì trong lòng ông ta biết rõ, ông ta và Dương Kiến Nghiêm không thể xem như là bạn bè, ông ta cùng lắm thì là đàn em, làm như vậy, đúng là đã vượt qua ranh giới.
“Ông của Ngọc Lam là chú họ của tôi, mười năm trước, tôi phất lên giàu có ở Hải Kinh, chú họ đã giúp đỡ tôi hết mức, lúc trước, tôi đã từng kể cho anh rồi đấy, quê của tôi ở phương nam, chính là bên này thành phố” Vương Kim Siêng vẫn giải thích thêm.
“Tôi nghĩ rằng làm người phải có lòng biết ơn, nên khi mà Ngọc Lam tìm tới tôi, tôi không thể nào từ chối”
“Không sao.
” Dương Kiến Nghiêm ngược lại không hề để ý.
“Ông chủ, nếu như có thể, tôi đây hy vọng anh có thể giúp đỡ Ngọc Lam” Vương Kim Siêng nói rất thành khẩn: “Cứ coi như là tôi nợ anh, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh”.