Hàn Chấn Thiên đánh ra một chưởng ở trên lưng của Tiêu Thanh, đánh bay thanh kiếm samurai xuyên qua sau lưng Tiêu Thanh ra ngoài, cả Tiêu Thanh cũng bay ra ngoài, đập xuống sa mạc cách đó mấy chục mét, máu tươi nhuộm đỏ đầy trên cát.
"Ha ha!"
Hàn Chấn Thiên vô cùng vui sướng.
“Còn phải nhờ sự giúp đỡ của tôi lá bài phăng teo này nha, một chưởng đánh phể anh ta hoàn toàn rồi!”
Hai samurai kia cũng hết sức ngạc nhiên mừng rỡ.
Sau khi liếc nhau một cái, bọn họ chạy như điên về phía Tiêu Thanh, hét lên: “Đi chết đi!”
Tiêu Thanh thật sự muốn đứng dậy, tiếp tục chiến đấu một trận.
Nhưng thật sự anh không đứng dậy nổi nữa rồi, khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía đông, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười thê thảm: “Vợ ơi, xin lỗi em, anh không thể trở về đoàn tụ được với em, không thể giúp em chăm sóc cục cưng của chúng ta nữa rồi.
Em phải chăm sóc tốt bản thân, cũng phải chăm sóc cục cưng thật tốt.
Kiếp sau anh vẫn muốn làm chồng của em, vẫn muốn làm bố của cục cưng, bù đắp gấp đôi cho em và cục cưng những thiếu hụt của đời này đối với em, với cục cưng và cộng thêm kiếp sau nữa.
”
Sau khi tiến vào sa mạc, anh còn chịu thêm nhiều đau khổ, nhưng anh cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Giờ phút này, nhớ tới vợ và con đang chịu khổ ở phương xa, anh lại không kìm được mà rơi lệ.
Anh rất muốn trở về quê hương, rất muốn đoàn tụ với người nhà, rất muốn ôm hai cục cưng bé bỏng, ngoan ngoãn của anh một chút.
Nhưng mà!
Anh đã cố gắng, cũng đã gắng hết sức rồi, nhưng thật sự không thể trở về được rồi.
“Vợ, đợi cục cưng lớn lên rồi, em nhất định phải nói cho cục cưng biết không phải là anh không yêu hai người, cũng không phải là không cần hai người.
Anh là một người lính, có nhiệm vụ bảo vệ lãnh thổ bảo vệ tổ quốc, chinh chiến khắp nơi, chết ở trên chiến trường là vinh quang cao nhất của anh.
Em phải bảo cục cưng đừng trách anh, như vậy thì anh có thể ngâm cười nơi chín suối được rồi”
Lúc anh nói đến đây, hai samurai kia đã sắp tới gần, bọn họ đều nâng kiếm lên, chém xuống người Tiêu Thanh.
“Kiếp sau hẹn gặp lại vợ và cục cưng yêu thương nhất của anh”
Tiêu Thanh nhắm hai mắt lại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi hai thanh kiếm samurai sắp chém tới Tiêu Thanh.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
“Dám giết thần soái, tất cả phải chết!”
Giọng nói vừa hạ xuống.
Vèo vèo!
Hai luồng ánh sáng chợt lóe, nhanh như tia chớp, lao thẳng về phía hai samurai.
“Không hay rồi! Có nguy hiểm khủng bố!”.