Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông là ân nhân cứu mạng của Thiên Lam và cháu trai cháu gái tôi, xin ông nhận của tôi một lạy!”.
Tiêu Vĩnh Nhã cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống trước mặt Đỗ Thiên Sinh.
Ông càng nghĩ càng thấy ớn!
Nếu như không có Đỗ Thiên Sinh ở đây, bọn họ lại không phát hiện ra mà để cho y tá vào trong thì thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào!
“Mong ông Tiêu đứng lên!” Đỗ Thiên Sinh đỡ Tiêu Vĩnh Nhã đứng dậy rồi nói bằng vẻ mặt nghiêm trọng: “Tôi đã giết chết con gái của Matsushita nên ông ta sẽ không chịu để yên đâu.
Chắc chắn tôi sẽ gặp nguy hiểm mà mọi người cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn”
“Một khi người này bật chế độ trả thù điên cuồng thì việc tôi có thể bảo vệ vệ mình được hay không cũng rất khó nói.
Còn về hoàn cảnh của mấy người thì cũng rất đáng lo ngại”.
“Bây giờ tôi sẽ xử lý thi thể của con gái Matsushita.
Chờ sau khi mẹ con cô Mục bình an thì mau chóng di chuyển đến Bắc Thanh rồi tìm một nơi an toàn sống ẩn dật.
Chờ cho sóng gió qua rồi hẵng trở về, hoặc là chờ đến khi cậu Tiêu trở về, nếu không tôi không có cách nào bảo đảm an toàn tuyệt đối cho mấy người!”
Thứ mà Thương Hội Nhật Bản có rất nhiều chính là cao thủ.
Đỗ Thiên Sinh muốn bảo vệ bọn họ, đúng là lòng có dự mà lực không đủ.
Mọi người gật đầu nói được.
Đỗ Thiên Sinh cho người đi xử lý thi thể Sakurako ngay lập tức.
Mục An Minh gọi điện thoại cho Ngô Tuệ Lan ngay: “Tuệ Lan, hãy nhanh chóng đến bệnh viện ngay.
Cái tên súc sinh Hải Long kia nhân lúc Tiêu Thanh không có ở đây đã phát rồ mất hết lý trí đến mức để vợ mình đến ám sát Thiên Lam và bọn nhỏ”
“May mắn mà ông Đỗ kịp thời phát hiện, bắn chết vợ của Mục Hải Long rồi.
Nếu không Thiên Lam và các cháu chắc đã chết rồi!”
“Gì cơ?” Ngô Tuệ Lan ngạc nhiên: “Vậy bây giờ Thiên Lam và bọn trẻ thế nào rồi? Có an toàn không?”.
Mục An Minh nói: “Vẫn còn đang sinh mổ khẩn cấp, cũng không biết mấy mẹ con có thể bình an hay không.
Bà tranh thủ thời gian mau đến bệnh viện đi, nếu như mẹ con Thiên Lam bình an thì chúng ta phải mau chóng chuyển đi, nếu không sẽ gặp phải nguy hiểm!”
“Được rồi, được rồi, được rồi! Tôi sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ!”
.