Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

chương 05: thể loại thị trấn nào sẽ có hứng thú với việc mua cả tấn dùi cui của goblin đây?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

NGÀY THỨ 5

Thể loại thị trấn nào sẽ có hứng thú với việc mua cả tấn dùi cui của goblin đây?

HANG ĐỘNG

~~[*]~~

Xin chào goblin, rất vui được gặp mày trong khu rừng đầy nấm này! Và tôi giết nó. Vĩnh biệt, quý ngài goblin!

Đó là những chuyện đã xảy ra liên tục khi tôi đang đi trong khu rừng này. Nấm, nấm, goblin, nấm, nấm, goblin, goblin. Đậu má! Ngay cả khi tôi dùng Thẩm Định nhìn xung quanh, thật sự chẳng có cái quái gì để ăn ngoài nấm và vài loài thảo mộc, còn có một bầy goblin nữa—không, ngay cả thằng này cũng sẽ không bao giờ ăn goblin đâu nhé!

Con thỏ đó thực sự rất ngon, song tôi chả có bất kì vũ khí tầm xa hay ma pháp nào giúp săn chúng dễ dàng hơn. Tôi có thể che giấu sự hiện diện của mình với Ẩn Mật, sau đó là tiếp cận và vồ lấy con mồi. Che Giấu Hiện Diện và Ẩn Mật hữu dụng ra phết. Chúng tốt hơn nhiều so với mấy kỹ năng lão khọm già nhồi vào người tôi, vậy thì tại sao phải để tâm đến cái căn phòng trắng xóa đó cơ chứ? Việc ấy có ích gì không? Lần sau gặp lại nhau, lão sẽ phải trả lời nhiều câu hỏi lắm đây.

“Nấm, nấm, ồ, một con goblin.”

Tôi đã quá quen mặt lũ goblin tới nỗi bỗng nhiên lo lắng rằng mình sẽ bắt đầu thích chúng mất thôi. Tôi không muốn điều đó cản trở việc chúng chết để lấy kinh nghiệm đâu.

Bọn này cực kì ngu và hầu như chẳng chú ý gì khi bị tôi tiếp cận bằng Che Giấu Hiện Diện và Ẩn Mật. Hơn nữa còn không thể phản ứng trước những đòn đánh bất ngờ của tôi nữa chứ. Chúng nó chỉ biết cầm cái dùi cui như mấy tên đần thôi.

Tấn công bất ngờ, tàn bạo, hết mục tiêu này đến mục tiêu khác. Tôi không thể ngừng di chuyển, bằng không sẽ bị cuốn vào cuộc chiến trao đổi đòn kéo dài. Tôi tiếp tục lặp lại chiến lược tấn công nhanh gọn của mình, thi thoảng lại nhặt thêm nấm và các loại thảo mộc. Ờ, mình chắc chắn chẳng cần phải dính vào bọn cá biệt kia làm gì, tôi nghĩ thầm. Gần hang động không có nhiều goblin lắm, song những con tôi tìm thấy ở đó lại cực kì mạnh với cấp độ vào khoảng 10 đến 15. Tôi không thể hạ được những con cấp 15 trừ khi dồn hết sức vào cú đánh của mình.

Ở trong rừng thì lại có rất nhiều goblin, nhưng toàn những con yếu nhách và hầu hết dưới cấp 10. Ồ, và cũng có nhiều nấm hơn nữa. Yay.

Thi thoảng tôi có nghe thấy tiếng chim hót ở phía trên đầu. Mình thực sự có thể cố kiếm mấy xiên thịt nướng. Tuy nhiên tôi lại chẳng có cách nào để bắt được chúng cả. Trong khi nhìn những miếng thịt bay một cách thèm thuồng, lần đầu tiên tôi chợt nhận ra rằng mấy cái cây trong rừng đang đơm hoa kết trái. Trái cây là những thứ có thể ăn được. Cuối cùng thì mình cũng thoát khỏi cái lời nguyền nấm rồi!

Cảm tạ thần linh vì cặp kính này, tôi nghĩ thầm. Ngay cả trong bóng tối dưới những tán cây, tôi vẫn có thể nhìn được những vật thể nhỏ bé. Sở hữu tầm nhìn tốt đúng là may mắn mà. Nếu họ bán những cặp kính như này ở thế giới thực thì tôi chắc chắn sẽ đeo ngay. Chúng sẽ không khiến mặt tôi trông khác đi, cơ mà sao chả được.

Tôi trèo lên trên cây, hái một quả và nếm thử. Là vị ngọt. Có chút hơi chua, song nó chính là thứ có vị ngọt đầu tiên mà tôi được nếm sau chả biết bao nhiêu lâu rồi. Cũng chẳng phải là tôi thích ăn ngọt hay gì, nhưng ở cái thế giới hạn chế về thực phẩm thế này thì nó thực sự rất ngon. Thấy hoài niệm quá, tôi nghĩ thầm. Loại quả này nhỏ và không chiếm quá nhiều diện tích nên tôi quyết định sẽ hái nhiều nhất có thể. Chắc chúng sẽ không làm mình mất vóc dáng mảnh khảnh đâu nhể?

Nhân tiện, tôi lại gặp thêm nấm và goblin, goblin và nấm, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng là nấm và nấm và cả goblin nữa. Đủ lắm rồi! Cứ nghĩ về những nỗi thống khổ mà chúng nó mang tới thế giới này mà xem—là nỗi khổ của tôi đấy!

Tôi chẳng còn tìm thấy bất kì con goblin nào mạnh hơn nữa, và trong túi cũng chứa quá nhiều dùi cui rồi. Tôi có nên bán chúng ở trong thị trấn không nhỉ? Mà thể loại thị trấn nào sẽ có hứng thú với việc mua cả tấn dùi cui của goblin đây?

Mình đang dần mất tập trung. Cứ cái đà này thì tôi sẽ mắc sai lầm mất thôi. Chỉ cần dính một cú đánh trực diện là cầm chắc cái chết. Tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều trong việc sử dụng Di Chuyển, song nếu không tập trung vào nó thì đơn giản là sẽ bay luôn ấy. Đập thẳng mặt vào dùi cui của goblin sẽ là một cách hay để chết đấy nhể.

“Được rồi, đến lúc về nhà thôi.” Tôi nói to. “Đợi đã, giờ mình coi cái hang đấy là nhà rồi à?”

Chẳng để tâm tới điều đó nữa, tôi quay bước trở về hang động. Lại có thêm một đống goblin và nấm, nấm và goblin. Mà thôi, phải biết tận hưởng những gì cuộc sống trao cho chứ, mình sẽ làm nên món nấm ngon nhất thế giới mới được! Nhưng vấn đề lớn nhất là nguyên liệu khác của tôi chỉ có mỗi muối.

Ngay khi về đến nhà, mọi căng thẳng tích tụ trong cơ thể tôi cứ thế bay đi hết. Chắc là hiệu ứng phụ của Hikikomori nhể? Cứ thế này thì mình sẽ không còn ra khỏi hang được mất thôi.

Trong hầu hết những cuốn light novel, nếu sử dụng hết ma lực thì điểm MP và cấp độ kỹ năng sẽ tăng lên. Đó chính là lý do mà tôi sử dụng ma pháp để nấu bữa tối.

“Giờ thì đống nấm khô còn nhiều hơn cả mức cần thiết luôn rồi. Tiếp theo mình nên dùng Thổ Ma Pháp để làm một cái lò nướng bằng đá vậy.”

Tôi tiếp tục sửa sang lại hang động và luyện tập ma pháp cho tới khi cơn buồn ngủ ập đến vì mệt mỏi. Tôi lúc nào cũng chìm vào giấc ngủ sau khi dùng cạn MP nên việc ngủ ở thế giới này ngon không tưởng luôn. Mà tại sao mình lại bị đem tới một thế giới không có giường cơ chứ?

Tôi đã được triệu hồi đến một khu rừng chả có gì ngoài nấm và goblin. Chẳng lẽ thằng này phải bảo vệ thế giới khỏi mối nguy từ nấm và goblin à? Thế giới này chỉ có mỗi thế thôi sao? Nấm, goblin, và thế là game over?

Chẳng phải rừng được coi là nơi tìm ra kho tàng nguyên liệu sao? Thế đếch nào mà nó chỉ có mỗi nấm thôi vậy hả? Thật chẳng biết là do thảm thực vật khác thường hay do khu rừng này kì lạ nữa. Sống ở đây đúng là thoải mái thật, nhưng chắc những nơi khác sẽ đa dạng về thức ăn hơn. Tôi chợt rùng mình một cái khi nhận ra rằng nếu còn ở lại đây thì sẽ phải dành cả phần đời còn lại với những cây nấm mất thôi.

Phải làm sao đây? Ngay cả khi không vào trong rừng nữa thì số nấm còn lại cũng đủ để tôi dùng đến chết. Mà nếu đi vào đó thì chỉ tổ rước thêm nhiều nấm hơn thôi. Tôi đang trên con đường trở thành một tên cực kì hikikomori mất rồi, cứ thế này thì sẽ được định sẵn để trở thành kẻ siêu cấp cô độc quá.

Truyện Chữ Hay