Mở Đầu
Dịch: Shutra
NHỮNG KÝ ỨC VỀ CUỘC ĐỜI TRƯỚC KIA lướt nhanh qua tâm trí tôi như một vở kịch dưới ánh nến dịu nhẹ. Liệu chúng là thật hay chỉ là tưởng tượng? Dẫu vậy, bản thân tôi chẳng thể níu được chút nào trong số ấy ở lại đầu mình.
Tôi hét lên: “Này thằng gì đó kia! Tuy không biết mày là ai, nhưng chúng ta nên dừng đánh nhau thôi. Tao chán lắm rồi!”
“Đậu má, tao vừa nói cho mày biết tên của tao hai phút trước thôi đấy!”, kẻ lạ mặt trả lời.
“Cứ đợi đến lúc nhìn thấy sức mạnh thật sự của tao đi. Mày không có cửa thắng đâu con ạ!”
Tên này đang cố gắng vắt kiệt tất cả những kỹ năng quý giá nhất của mình để giết tôi. Bằng bộ óc xuất chúng ấy, cậu ta kết hợp mọi thứ lại và tạo ra cái gọi là kỹ năng tối thượng, nhất kích tất sát. Xem chừng không định nương tay rồi nhỉ.
Chúng tôi không phải là nhân vật chính của thế giới này, nhưng cậu ta lại đang cố gắng để đạt được điều đó. Vốn dĩ chỉ là những đứa trẻ bị đưa đến đây với vai trò của nhân vật phụ, để rồi mọi người đã tàn sát lẫn nhau một cách vô nghĩa. Sự tự huyễn rằng bản thân là nhân vật chính là cái tính toán sai lầm đầu tiên-và lớn nhất-của cậu ta.
Tao nghĩ đây không phải mở đầu cho câu chuyện của mày dưới tư cách một anh hùng bất khả chiến bại đâu mà là hồi kết đấy.
“Vĩnh biệt, thằng gì đó.”
Để có thể đạt được sự bất khả chiến bại, tên ấy thậm chí đã giết cả bạn cùng lớp rồi sao chép hết kỹ năng của họ. Cậu ta gầm lên một tiếng giận dữ trong khi đâm kiếm về phía tôi, bắn ra những ma thuật chết người và thi triển mọi kỹ năng theo cách mà tôi có thể tưởng tượng được. Nhưng thằng này không dễ chết thế đâu nhé.
Cuối cùng, cậu ta cảm thấy khó chịu và bắt đầu hét vào mặt tôi.
“Tại sao!? Tại sao mày chưa chết!? Theo tính toán thì đáng ra tao phải giết mày đến năm lần rồi đấy! Chết đi cho bố xem nào!”
Cậu ta tấn công tôi bằng những kỹ năng mạnh mẽ và chuẩn xác-những kỹ năng với hiệu quả 100% mà tôi không thể nào né được. Nhưng giả định ban đầu của cậu ta sai rồi. Không hiểu được những biến cố có thể xảy ra, chỉ trách do tên này quá xui thôi.
“Rốt cuộc thì mấy kỹ năng này có ý nghĩa gì nếu chúng không hoạt động chứ? Tại sao mày lại không chết!?”
Cậu ta tập hợp tất cả những kỹ năng còn lại với tỉ lệ chí tử lên đến 100%. Nếu xác suất là tất cả thì chúng hẳn đã hủy diệt tôi rồi. Làm đi, tung hết ra đây nào, tôi nghĩ thầm. Khi mày dùng nốt số kỹ năng đó cũng chính là thời khắc cái chết cận kề. Chính tay tao sẽ giết mày.
Cậu ta đang cố gắng kiểm soát cơ thể tôi liên tục không biết mệt. Nhưng vì đã chặn tất cả các tín hiệu thần kinh của mình ngay từ đầu nên tôi chẳng còn cảm thấy nó nữa. Tấm thân này giờ đây chỉ là một mớ hỗn độn, kiệt quệ tới nỗi hầu như không thể làm gì hơn. Còn cậu ta thì cứ liên tục tung ma thuật trong vô vọng để giết tôi.
Cái khoảnh khắc tôi vung thanh gỗ vào cậu ta, tôi đã nghĩ về việc trận đấu này bất công đến thế nào. Tên đó sở hữu một chiếc khiên phép mà đến cả những thanh kiếm thần cấp cũng không thể xuyên thủng, lại còn kháng tất cả ma thuật nữa chứ. Rồi tôi nghĩ đến chuyện thật nực cười khi cố gắng để ‘tính toán’ mọi sự trên thế giới này. Không quan trọng mày là ai, tôi nghĩ thầm, ở cái chốn dị thế giới không tuân theo các quy tắc logic thì sự sống và cái chết phụ thuộc vào thủ đoạn hơn là tính toán nhiều.
Lại một lần nữa, cậu ta tập hợp những sát kỹ của mình rồi tung chúng ra sau một tiếng hét và tiếp tục nghiền nát tôi. Tên này thậm chí còn chẳng thèm sao chép những kỹ năng của tôi, mà căn bản là cũng chẳng có cái nào đáng để làm thế cả.
Khi trận chiến tiếp tục kéo dài, cậu ta cứ liên tục đốt đi càng nhiều kỹ năng cheat cướp được từ các nạn nhân nhưng lại không để ý rằng, thời điểm sử dụng hết đống đó chính là lúc cái chết cận kề.
Tay phải của tôi đã hoàn toàn mất cảm giác, và chỗ khuỷu tay thì bị gãy tới mức cánh tay hiện giờ chỉ như treo lủng lẳng ở bên cạnh. Một nửa khuôn mặt của tôi thì cháy ra than và hai chân chỉ có thể đi khập khiễng. Dẫu vậy bằng một cách nào đó, tôi vẫn cố gắng lết về phía trước khiến cậu ta kinh ngạc.
“Thằng quái vật...”
Đây là cách cậu ta nhìn tôi... một con quái vật khó hiểu, bởi ngay cả với những sự tính toán và xác suất thần sầu, cậu ta cũng không tài nào hiểu được tôi. Và hiện giờ, tên này vẫn chẳng biết được bản thân đang trong tình thế nào.
Cậu ta chỉ là một thiên tài toán học tự phong, kẻ chưa hề nhận ra ở thế giới này, một cộng một không nhất thiết phải bằng hai. Dựa dẫm vào tính toán rồi sẽ chỉ đưa cậu ta đến với thất bại mà thôi. Trong thế giới này, một con xúc sắc có thể tung ra những con số không hề tồn tại, vì vậy những điều vốn không thể xảy ra lại xảy ra, và những điều tưởng như không thể tránh khỏi mà lại thoát được. Về căn bản, khái niệm xác suất ở đây đã bị phá vỡ cả rồi.
Đúng, cậu ta là một thiên tài có thể tính toán mọi thứ. Nhưng chiến lược của cậu ta đã có vấn đề ngay từ đầu. Tên này đã coi tất cả số bạn đồng học của mình như những con tốt, chấp nhận rủi ro để đặt bẫy, lừa dối, phản bội mọi người và vượt qua sự hỗn loạn, hướng tới kết cục hoàn hảo. Để rồi ở cái đích đến đó, mọi tính toán đều đã thành công cốc khi cậu ta phải đối mặt với một con quái vật phá vỡ mọi định luật.
Lúc này, điều tất yếu là phải tái thiết lại những khả năng có thể xảy ra. Nhưng vào thời khắc đang cố gắng để làm thế, cậu ta đã chạm tới giới hạn của chính mình. Hệ thống quá tải rồi à. Trong khi tôi dựa vào bản năng được mài dũa kĩ càng, thì tên này lại cố gắng để nhét cả đống công thức vào con xúc sắc mà thậm chí không thể cho ra nổi một mặt số, rồi áp đặt những điều bất biến vào cái thế giới ngoài tầm hiểu biết này. Thế nhưng, tính toán sai thì kết quả đương nhiên cũng chỉ toàn sai sót mà thôi.
Theo sau đòn đánh trước đó, tôi bước nhẹ lên và vung cây gậy của mình. HP của mày sẽ về 0 bất chấp cái khả năng phòng thủ mạnh mẽ và kháng ma thuật ấy, hơn nữa mày thậm chí sẽ không hiểu tại sao nó lại như vậy. Sau cùng thì đây là cái dự đoán duy nhất chính xác trong tất cả các dự đoán.
Kể ra cũng hơi bất công với cậu ta nhỉ?