“...Tốt, như vậy là có thể bắt đầu tiến hành bước tiếp theo rồi.”
Asgard chỉ là một vùng quê nghèo và không có bất cứ sản vật gì đặc biệt.
Trên lý thuyết, vị trí của nó có chút thuận lợi về mặt vận tải, bởi Asgard nằm ở khoảng giữa vùng trung tâm vương quốc với các lãnh địa phía đông. Điều này đồng nghĩa với quyền lợi thu phí từ các thương nhân hay du khách.
Có điều, lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết mà thôi, còn lợi nhuận thực tế thu được từ cách thức này hàng năm chẳng thấm tháp vào đâu cả. Lương thực và các nông sản khác chủ yếu được xuất ra từ vùng Jotunn phía nam, trong khi khu vực phía đông có trị an rất không ổn định do hàng loạt cuộc chiến nhỏ với dị tộc ngoài biên giới. Nghĩa là các thương nhân thường không việc gì phải đưa hàng qua lãnh thổ Asgard, và cũng gần như chẳng có du khách nào muốn đi qua đây để tới phương đông.
Nhưng ngay lúc này, Klein có một kế hoạch để biến cái lợi thế ảo đó thành lợi thế thực.
Dù sao thì tiền vẫn là thứ không thể thiếu để đặt nền móng cho việc chuẩn bị chống lại cuộc xâm lược của nhà Laguna.
“Đây… đúng là một canh bạc, ngài Klein.” Norbert xoa cằm, “Tôi chưa từng nghĩ việc đầu tiên ngài làm sau khi đính hôn lại là thuê ruộng đất.”
“Nói sao thì nói, vẫn là do người ta gấp rút đòi cưới sớm mà. Ta cũng nhanh tay một chút thì có làm sao.”
Đúng vậy, thứ mà Klein muốn chạm tay vào đầu tiên sau khi móc nối được quan hệ——chính là những mảnh đất màu mỡ của gia tộc Jotunn, vựa nông sản lớn nhất trên toàn vương quốc. Với địa hình đồng bằng và khí hậu ôn hoà, bất kể trồng trọt hay chăn nuôi ở Jotunn đều cho ra sản lượng lớn gấp nhiều lần vùng khác.
Nội việc thuê ruộng ở nơi đó làm nông nghiệp đã đủ để kiếm một khoản kha khá, nhưng những gì anh dự trù không chỉ có vậy.
“Tôi không phản đối việc thuê ruộng của Jotunn… nhưng tại sao lại phải thu mua hạt giống từ tận phương bắc?”
“Mấu chốt ở đó đấy Norbert.” Klein cười, “Một đợt khí lạnh bất thường sẽ đến vào mùa hè năm nay. Nếu có thể trồng ngũ cốc xứ lạnh, chúng ta sẽ nắm trong tay nguồn cung lương thực đặc biệt quan trọng và bán lại cho các lãnh địa xung quanh với lợi nhuận lớn hơn nhiều.”
Anh đã nói với Norbert rằng mình được cha truyền lại cho một số kinh nghiệm quan sát khí tượng, và đã nhận thấy nhiều dấu hiệu rằng mùa hè này sẽ lạnh hơn mọi năm.
Tất nhiên, mấy lời đó chỉ là xạo sự.
Klein vẫn còn nhớ rõ trong kiếp trước, đợt khí lạnh đột ngột vào mùa hè năm 500 đã dẫn tới một vụ mùa thất bát và nạn đói kéo dài. Vùng Jotunn có trữ lượng lương thực lớn nên không chịu quá nhiều khó khăn, nhưng khả năng cung ứng cho những vùng khác của họ cũng đã giảm đi trông thấy.
Lãnh thổ nhiều đồi núi của Asgard không thể gieo trồng lương thực số lượng lớn được. Nhưng nếu anh có trong tay ruộng đất ở Jotunn thì lại là chuyện khác. Hạt giống sử dụng cũng là loại vốn có thể được gieo trông ở phương nam vào mùa đông, vậy nên không có vấn đề gì về thổ nhưỡng. Cho dù Klein không thực sự hiểu biết về kinh doanh, anh vẫn là một lãnh chúa vùng nông thôn với kinh nghiệm về nông nghiệp đủ dùng.
Và trong bối cảnh giá lương thực tăng cao, thì ngay cả một tay mơ về buôn bán như Klein cũng có thể kiếm bộn.
Tận dụng vị trí địa lý then chốt cùng cái danh con rể nhà Jotunn, anh sẽ có cơ hội thu lợi không chỉ từ tiền bán ngũ cốc, mà còn cả phí đường xá với những chuyến hàng vận chuyển khi mà lương thực đều được nhập về kho ở Asgard.
Klein thậm chí còn có thể cố ý bán giá thấp hơn để thu về món nợ ân tình từ các lãnh thổ nhỏ xung quanh. Như vậy không chỉ có kinh tế được tăng cường, mà quan hệ đồng minh của nhà Asgard cũng sẽ được củng cố thêm một chút.
“Ta đã nghĩ rằng chuyện cầu hôn lẫn thuê ruộng đất đều phải thuyết phục vất vả lắm, ai mà ngờ lại xuôi chèo mát mái thế này.”
“Nhưng mà, ngài Klein… Hương vị của ngũ cốc xứ lạnh không được ưa chuộng bằng các loại khác, nếu như mùa hè năm nay không trở lạnh như ngài nói, chúng ta sẽ bị thua lỗ nặng nề.”
“Ổn thôi mà, tin tưởng ở ta đi. Thậm chí ngay lúc này trời đã có vẻ lạnh hơn cùng thời điểm năm ngoái, đúng không?”
Những vấn đề về con người có khả năng xảy ra biến số, nhưng thời tiết chắc chắn sẽ không thay đổi.
“Ta đã giao cho Tom và thương đoàn của anh ta mua hạt giống từ tận tháng tư. Mừng là nó không bị lãng phí. Chắc tầm này mọi thứ cũng đã thu xếp xong xuôi rồi chứ nhỉ?”
“Vâng, thưa ngài.”
Để kịp cho vụ gieo hạt mùa hè, anh đã cho người lên phía bắc thu mua hạt giống từ trước cả khi lời cầu hôn được chấp thuận. Anh cũng đã ký kết hợp đồng để thuê nông dân canh tác cho mình, và trả lương cho họ để đổi lấy việc sở hữu toàn bộ ngũ cốc thu được.
Norbert đã đúng khi nói rằng đây là một canh bạc, nhưng không phải ở vấn đề thời tiết, mà là ở chỗ chuyện hôn nhân giữa hai nhà có thành công hay không. Nếu cầu hôn thất bại, Klein thực sự sẽ phải nhận một khoản lỗ cực lớn.
Và rốt cuộc thì mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Quản gia Norbert gần đây rõ ràng ít căng thẳng hơn nhiều khi thấy cậu chủ trẻ của mình sắp xếp ổn thoả cả chuyện trị vì lẫn việc hôn nhân. Về phần Klein, anh có cảm giác đã bắt đầu thoáng thấy được một tương lai tươi sáng.
Tắm mình trong cái nắng dịu cuối xuân, cả hai người họ đều đang ở trong tâm trạng cực kì vui vẻ.
Đáng buồn thay, khoảnh khắc ấy bị phá vỡ bởi một tiếng hét kinh hoàng.
“——CẤP BÁOOOOOO!!!!!”
Hans, chỉ huy hộ vệ quân, từ ngoài dinh thự hộc tốc lao vào.
Ông thậm chí không kịp dừng lại, mà trực tiếp trượt tới và quỳ gối trước mặt Klein
“Ng-Ngài Klein, nguy, nguy rồi! Có chuyện khẩn cấp!”
“Hans, ông hành xử vô lễ quá đó, có gì cũng từ từ một chút——”
Vị quản gia trọng phép tắc ngay lập tức cau mày răn dạy Hans, nhưng ông ta trực tiếp phớt lờ những lời này mà lấy ra một lá thư từ trong túi: “B-Bá tước Phương Đông vừa gửi chiến thư, nhà Vanagandr chính thức tuyên chiến với chúng ta thưa ngài!”
“Ơ—Hả, khoan… Từ từ—c-cái gì…? Bá tước Vanagandr?”
Trong thoáng chốc, mặt Klein tái mét không còn giọt máu.
Nhà Vanagandr cai quản vùng lãnh thổ rộng lớn phía đông vương quốc, trấn giữ vùng biên ải bị quấy nhiều thường xuyên bởi dị tộc sống du cư. Người đứng đầu gia tộc, Bá tước Phương Đông Vanagandr, là một trong những mãnh tướng nổi tiếng nhất của đất nước này.
Không cần phải nói cũng đoán được, trong tứ đại gia tộc cai quản bốn đầu vương quốc——quân đội Vanagandr được mệnh danh là đệ nhất hùng binh.
“Ch-Ch-Chờ một chút, có nhầm lẫn gì không vậy?! Sao tự dưng lão sói già đó lại muốn đánh chúng ta?!”
Giống như Hầu tước Laguna, Bá tước Vanagandr là sự tồn tại cách xa một gã Tử tước quèn như Klein tới không thể xa hơn được. Nhân vật lớn cỡ này, dĩ nhiên anh chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc.
Ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy.
Vốn dĩ tưởng rằng sẽ có ba năm chuẩn bị để chống lại kẻ địch tới từ phương Bắc, đùng một cái mới có hơn hai tháng đã sắp sửa đụng độ kẻ địch khác tới từ phương Đông.
Cái diễn biến quái gở gì thế này?!
Giật lấy lá thư từ tay Hans, Klein nghiến răng xé toạc bì thư rồi lấy mảnh giấy bên trong ra đọc.
Và, những dòng đầu tiên viết…
“Klein von Asgard, ngươi dám trắng trợn cướp đi người con gái mà ta đang theo đuổi, đây là một sự sỉ nhục lên danh dự của ta. Nhà Vanagandr chính thức tuyên chiến với ngươi. Món nợ ô nhục này, ta sẽ bắt ngươi phải trả bằng máu!”
Lá thư đúng là có con dấu của nhà Vanagandr.
Hơn nữa nó còn được viết tay bởi chính Bá tước Phương Đông.
Và nhìn kiểu gì cũng thấy người viết thư đang cực kì phẫn nộ.
“...Thực sự không có gì nhầm lẫn à?”
“Vâng, không nhầm đâu ạ.”
Klein toát mồ hôi. Anh đã đọc lại bức thư ba lần, nhưng nội dung bên trong vẫn là thứ gì đó… cực kì khó nuốt.
Người viết thư nói rằng mình đã si mê và tìm mọi cách để cầu hôn tiểu thư nhà Jotunn từ cách đây ba năm, chỉ để rồi đột ngột nhận được tin nàng sắp làm đám cưới. Từng từ từng chữ đều thấm đẫm hận thù, lời lẽ như nước từ một con đập bị vỡ phun ra, đem theo không biết bao nhiêu là chửi rủa.
Nhưng mà… Bá tước Vanagandr năm nay đã ngoài bốn mươi.
Còn ba năm trước thì Astri mới chỉ vừa lên tám.
“....Ê ê ê, thật luôn đấy à?’”
Cho dù mọi thứ đang sờ sờ ngay trước mắt, nhưng Klein vẫn phải mất tới cả phút đồng hồ để xử lý thông tin này.
Tóm lại, kẻ địch lần này là một lão Bá tước ấu dâm đang phát rồ vì cô bé mà lão mê mẩn bị anh hớt tay trên, rất tình cờ cũng là kẻ sở hữu quân lực mạnh nhất toàn vương quốc.
Và cái tên điên này bị ám ảnh bởi Astri tới mức sẵn sàng đem quân gây chiến.
Lí do cho cuộc hôn nhân chớp nhoáng hoá ra là nỗ lực của Bá tước Jotunn để bảo vệ đứa con gái yêu dấu của ông ta. Klein nằm trong khoảng chênh lệch tuổi tác cho phép được, và có lẽ cũng nằm trong số ít những quý tộc nhà quê không biết sự tình về vị Bá tước ấu dâm này. Những chàng rể còn lại… e là đều đã bị cơn giận của lão doạ cho chạy hết.
Bá tước Jotunn hẳn là đã nghĩ nếu đẩy nhanh chuyện cưới hỏi, đến lúc gạo đã nấu thành cơm rồi thì nhà Vanagandr cũng không còn làm gì được nữa. Nhưng ông ta rốt cuộc vẫn đánh giá thấp mức độ điên rồ của đối phương.
Và kết quả là cơn thịnh nộ của Bá tước Phương Đông đã giáng xuống đầu Klein von Asgard - tên Tử tước nhãi ranh không biết chui ra từ xó nào dám nẫng mất nàng thơ của lão.
Sau khi đã hiểu rõ ngọn ngành…
“LÀM THẾ QUÁI NÀO MÀ DỰ ĐOÁN ĐƯỢC CÁI CHUYỆN NHƯ NÀY CHỨ HẢAAAA??!!!”
…Klein cuối cùng cũng hiểu thế nào là khóc không ra nước mắt.
Vài ngày sau khi thư tuyên chiến được gửi đi.
Bất chấp khoảng cách địa lý xa xôi, thiết kị của nhà Vanagandr ầm ầm nhằm hướng tây mà thẳng tiến, đem theo khí thế long trời lở đất. Mọi nỗ lực gửi thư cầu hoà đều bị thẳng thừng từ chối. Nhà Asgard không đủ thời gian kêu cứu Vương Đô, và quân tiếp viện từ Jotunn cũng chẳng rõ là không đến hay không đến kịp.
Một trận chiến đã là điều không thể nào tránh khỏi. Bất đắc dĩ, phía Asgard phải trưng binh dàn trận bên bờ sông phía đông lãnh địa.
Lực lượng của phe Bá tước là hai vạn kị binh.
Tất cả đều là quân chủ lực của nhà Vanagandr, những binh sĩ dạn dày kinh nghiệm ăn đất nằm cát ở chiến trường, từng kinh qua hàng trăm cuộc chiến với dị tộc ở nơi biên ải. Bọn họ đã quá quen với việc làm theo quân lệnh, vậy nên không một ai có bất cứ thắc mắc gì về lí do đằng sau cuộc chiến bất ngờ này.
Phía bên kia chiến tuyến, lực lượng của phe Tử tước có vỏn vẹn ba ngàn bộ binh.
Chín phần trong số đó là lính không chuyên được gọi ra từ nông dân trong lãnh địa. Đây đã là con số lớn nhất mà phía Asgard chiêu mộ được.
Và kết quả…
Đội kị binh tinh nhuệ dưới quyền Bá tước Phương Đông, những kẻ được mệnh danh là đệ nhất hùng binh của vương quốc sau vô số chiến công dẹp loạn dị tộc——trực tiếp xông thẳng vào trận doanh của đối phương như chốn không người.
Phe phòng ngự với ba ngàn lính nghiệp dư bị nghiền nát dưới vó ngựa trong một đợt tấn công duy nhất, và Asgard thất thủ ngay ngày hôm đó.
_______________________________________
Ngày 5 tháng 6, năm 500 Vương Lịch.
Lãnh địa Asgard bị huỷ diệt trong cơn thịnh nộ của Bá tước Vangandr.