Chiến lược sinh tồn của lãnh chúa tép riu

[lần thứ 9] “ngoại giao quỳ gối” toàn lực xuất kích!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngươi rốt cuộc là tên quái nào…”

Mở mắt trên giường sau khi chết đến lần thứ tám, Klein rên rỉ.

Kể từ khi phát hiện ra mỏ bạc trong rừng, anh đã chết tới năm lần theo cùng một cách - kẻ nào đó đột nhập vào dinh thự và ám sát Klein trong giấc ngủ.

Anh đã thử tăng số lượng lính canh, trốn đến một nơi khác bên ngoài dinh thự, thậm chí đóng nguyên một bộ áo giáp lên giường ngủ - tất cả đều vô hiệu bất kể Klein có làm gì. Tên sát thủ cứ thế lẻn tới sát tận giường mà không biết quỷ không hay, và lấy mạng anh trong chớp mắt. Đôi khi anh kịp tỉnh dậy vào giây phút cuối cùng, nhưng điều ấy cũng chẳng giúp ích được gì hơn.

Cuối cùng thì tất cả những gì Klein nhớ được, là ánh mắt của tên sát thủ phía sau lớp mặt nạ khi anh bị hắn xiên chết ngay tại chỗ.

“Cái quái gì vậy… biểu cảm của hắn cứ như kiểu “ta sẽ giải thoát cho ngươi khỏi thế giới đau khổ này” ấy, loại sát thủ quái quỷ nào lại có cái đôi mắt 100% thiện ý như thế chứ hả?!!”

Nếu như kẻ ám sát nhìn Klein bằng cặp mắt đầy lòng tham và bạo lực, ít ra anh có thể nuôi dưỡng lòng căm thù với hắn như những vòng lặp trước. Nhưng trước một kẻ giết mình tới năm lần trong khi không tỏ ra gì khác ngoài lòng thương hại, Klein chỉ cảm thấy sợ hãi cực kì.

“Không, nghiêm túc đấy, tình huống này thì giải quyết được kiểu gì…”

Tiền tài là vô nghĩa nếu anh bị giết trước cả khi kịp chạm tay vào nó. Lén lén lút lút khai thác từ mỏ bạc mà không báo cho hoàng gia sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn, huống hồ với một động thái quy mô lớn như thế thì giữ bí mật khỏi tai mắt của những quý tộc xung quanh là không thể.

Để bảo vệ bản thân khỏi bị giết, Klein cần tiền và quyền lực. Để có tiền và quyền lực, anh cần khai thác mỏ bạc này. Nhưng rốt cuộc mỏ bạc ngay từ đầu lại chính là lí do khiến anh bị giết.

Chẳng khác nào câu hỏi về quả trứng và con gà. Cái vòng luẩn quẩn mà anh đang phải đối mặt thực sự khiến Klein phát cáu.

“Uuuurrrghhh… không lẽ thực sự phải nhắm mắt bỏ qua cơ hội này sao…”

Cả núi tiền đang nằm ngay trước mắt mà không thể chạm vào.

Thực sự là không cam tâm.

Giữa lúc đó, Marie, như thường lệ, mang theo bình nước và mở cửa vào phòng. Không cần phải nói, cô nàng giật mình đánh thót khi thấy chủ nhân của mình đang ôm đầu rên rỉ, và mất vài giây sau mới có thể lên tiếng với ánh mắt lấm lét: “N-Ngài Klein, có chuyện gì vậy ạ?”

“À, ồ, Maire, chào buổi sáng. Anh gặp ác mộng.”

Việc trả lời Marie thế này đã bắt đầu thành thói quen của Klein sau mỗi lần quay về quá khứ.

Anh cảm thấy có chút may mắn khi Marie không nhớ gì về những vòng lặp trước. Nếu sáng nào vào phòng mà cũng thấy Klein bật dậy la hét, giật tóc bứt tai hoặc ôm đầu trầm cảm thế này, cô nàng sẽ nghĩ anh bị tâm thần mất thôi.

Đúng vậy - cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng vẫn còn may mắn vì có thể thử lại từ đầu.

Nhìn ánh nắng ban mai rọi qua khe rèm cửa sổ, sắc mặt của Klein trầm hẳn xuống.

“...Này, Marie.” Anh bất chợt lên tiếng khi cô hầu gái vừa đặt bình nước lên bàn, “Nếu một tên cướp mang theo vũ khí đột nhiên xuất hiện khi em đang cầm theo rất nhiều tiền bạc, em sẽ làm gì?”

Cảm thấy khó hiểu với câu hỏi từ trên trời rơi xuống này, Marie ngẩn ra, nhưng vì người đặt câu hỏi là lãnh chúa của cô nên Marie vẫn cố gắng tưởng tượng ra tình huống ấy.

“Ưm… Tên cướp chắc là sẽ muốn cả tiền cả người đúng không? Ý em là, dù sao e-em cũng khá dễ thương…”

“Ừ. Em sẽ làm thế nào để tự bảo vệ mình? Nhân tiện, tiền đó là để mua thuốc cho người mẹ đang bệnh nặng sắp chết của em, vậy nên nó cũng quan trọng gần bằng mạng sống vậy.”

“Ư… sao ngài nghĩ ra cái tình huống khó quá vậy nè? Để xem, hmmm…”

Trước ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc, thậm chí còn có phần hơi tuyệt vọng của Klein, Marie rơi vào đăm chiêu.

Cuối cùng, cô nói: “Nếu thế, chắc là em sẽ tìm cách thương lượng với tên cướp. Em sẽ cho hắn một nửa số tiền và hứa không báo quan hay làm gì ầm ĩ cả. Dù sao thì hắn cũng sẽ dính vào nhiều rắc rối nếu phải giết người, mà nếu em còn một nửa tiền thì vẫn có thể mua được thuốc, dù chỉ là một ít… chắc vậy?”

“...Anh hiểu rồi.”

Trong tình huống của Marie, chắc chắn tên cướp sẽ bắt luôn cô nàng cùng toàn bộ số tiền chứ chẳng có thương lượng gì cả.

Nhưng nếu áp vào bài toán mà Klein đang phải đối mặt, nó lại cho anh một tia hi vọng.

Klein gật gù: “Marie quả nhiên là một hầu gái tài năng mà.”

“Uwaaah… Vậy ngài sẽ tăng lương cho em đúng không ạ?”

“Nhân tiện, sáng nay ăn gì nhỉ?”

“Mồ!” Marie bĩu môi, “Vẫn như mọi hôm thôi ạ.”

Việc ăn uống của nhà Asgard vốn không lấy gì làm cao sang cho lắm. Trừ khi có dịp đặc biệt như tiếp khách quý, còn lại thì bữa sáng đều được đầu bếp chuẩn bị giống nhau với tất cả mọi ngày. Ít nhất thì từ khi Klein còn nhỏ, truyền thống đã là như vậy.

Giả vờ không thấy vẻ mặt phụng phịu của Marie, anh vui vẻ đi đến phòng ăn.

“....Chà, nếu mọi việc suôn sẻ, mình có thể cân nhắc tăng lương cho Marie một chút.”

Với suy nghĩ đó, anh bắt đầu suy tính kế hoạch tiếp theo, và cho người chuẩn bị xe ngựa tới tìm Vargas.

Ba tuần sau.

“Klein von Asgard, ngươi được phép diện kiến bệ hạ!”

“Vâng.”

Cầm bản báo cáo kết quả thăm dò khoáng sản trong tay, Klein cúi đầu và bước vào phòng ngai.

Như thường lệ, mất một tuần để Vargas và đội của ông ta tìm ra mỏ bạc. Di chuyển đến Vương Đô bằng xe ngựa hết mười hai ngày, và mất thêm hai ngày nữa trước khi Klein được hoàng đế cho vào yết kiến.

Thường thì trong các buổi họp bàn quan trọng, rất nhiều các đại thần và quý tộc lớn sẽ tề tựu ở phòng ngai, nhưng hôm nay không phải một ngày như vậy. Bên cạnh hoàng đế chỉ có đại hoàng tử, quan thủ hiến[note51232], và một vài cận vệ thân tín khác.

Một bản báo cáo đã được Klein gửi lên ngay từ lúc mới đến Vương Đô, nhưng anh vẫn phải đợi tới hai ngày… Không, kì thực thì một Tử tước vùng quê như anh mà chỉ mất có hai ngày trước khi được diện kiến đã là nhanh rồi. Hoàng đế hẳn là đã có những sự ưu tiên nhất định.

Quỳ dưới chân ngai vàng, Klein cúi đầu hành lễ với hoàng đế theo đúng nghi thức bề tôi.

“Miễn lễ, Klein von Asgard.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Vẫn quỳ gối trên mặt đất, Klein ngẩng lên đối diện với hoàng đế.

Một quý tộc giữ vai trò quan trọng hoặc mang tước vị Bá tước trở lên có thể đứng trong lúc nói chuyện với hoàng đế, nhưng một con cá nhỏ như Klein hiển nhiên không có cái đặc quyền này.

“Theo như báo cáo của ngươi… Một mỏ bạc lớn đã được phát hiện trong lãnh thổ Asgard.”

Cái tin này vốn đã được thông báo cho họ, dù vậy quan thủ hiến vẫn yêu cầu anh trình bày lại theo đúng thủ tục bình thường.

“Vâng. Thưa bệ hạ, chi tiết về cuộc thăm dò đều được ghi lại ở đây.”

Klein dâng bản báo cáo lên, và một người hầu mang nó đến cho hoàng đế. Ông lật những trang giấy ra đọc một cách trầm ngâm, trước khi vẻ mặt cuối cùng cũng thả lỏng.

“Hiểu rồi. Đúng là một bất ngờ thú vị… Ta chưa từng nghĩ khu rừng đó lại ẩn chứa cả một mỏ bạc lớn như thế.”

Mặc dù vẫn giữ thái độ bình thản, nhưng hoàng đế cũng không giấu được sự vui vẻ trong giọng nói của mình.

Nói đúng hơn, là vừa vui vừa khó hiểu. Đề xuất ở cuối bản báo cáo chắc chắn sẽ giúp giải quyết sự thâm hụt trong kho bạc của hoàng gia, và đây chắc chắn là chuyện tốt, nhưng mà… nhìn kiểu gì thì nó cũng nghe không giống đề xuất, mà giống như một người bị cướp đang cầu xin tha mạng vậy.

“...Trong đây nói rằng Asgard sẽ nộp một nửa lượng bạc khai thác được vào ngân khố quốc gia.”

“Vâng.”

“Bên cạnh đó thì ngươi cũng sẽ chịu toàn bộ chi phí xây dựng cơ sở khai thác và trả lương cho thợ mỏ.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

“Ngươi nghiêm túc đấy à?”

Thái độ của hoàng đế là hoàn toàn dễ hiểu.

Phải biết rằng, trong khi đề xuất này trên bề mặt là chia đôi lợi nhuận, những gì mà hai bên nhận được là không hề ngang nhau.

Việc xây dựng và duy trì một khu mỏ lớn như thế yêu cầu khoản phí không hề thấp. Chỉ hưởng một nửa lượng bạc thu được trong khi bỏ ra toàn bộ chi phí nghĩa là nhà Asgard sẽ mất trắng cả núi tiền so với những gì họ đáng lẽ có thể nhận, trong khi hoàng gia thì tự dưng có cả núi tiền từ trên trời rơi xuống mà không phải bỏ ra một xu nào cả. Đó là chưa kể đến chuyện thuế má, và trong trường hợp muốn đem bạc ra đúc tiền thì phía Asgard sẽ tiếp tục phải mất thêm một khoản nữa để xây dựng xưởng.

Việc hoàng gia nắm giữ một nửa sản lượng từ khu mỏ cũng khiến cho cuộc khủng hoảng bạc giảm đi độ nóng, và Asgard sẽ không còn nắm lợi thế độc quyền như trước nữa. Đề xuất của Klein thực sự đã chặt đi phần lớn giá trị từ miếng bánh trời cho này.

Hiển nhiên, anh cũng tiếc đứt ruột khi phải nhả ra nhiều như vậy, nhưng Klein chắc chắn sẽ chết nếu độc chiếm mỏ bạc như những dòng thời gian trước.

Không có gì là quá đắt để mua lấy sự an toàn. Huống hồ anh còn có thứ khác muốn cầu cạnh hoàng đế.

“Thần hoàn toàn nghiêm túc, thưa bệ hạ.”

“Ta muốn nói rằng lòng trung thành của ngươi rất đáng khen ngợi… Nhưng thành thật một chút, chính xác thì ngươi muốn điều gì?”

Một tia tò mò xen lẫn chút cảnh giác ánh lên trong mắt hoàng đế.

Nói gì thì nói, Klein có quyền hợp pháp để độc chiếm mỏ bạc.

Mặc dù toàn bộ khu rừng lớn không thực sự nằm trong lãnh thổ Asgard, nhưng đã có những sắc lệnh qua nhiều thế hệ rằng nhà Asgard có toàn quyền mở rộng lãnh địa xuống phía đông nam nếu họ thành công khai phá khu rừng. Điều này là để khuyến khích việc tổ chức khai hoang của giới quý tộc địa phương, giống như cách mà những gia tộc nhỏ phía bắc Asgard đã có được lãnh địa của mình vậy.

Theo luật pháp, quý tộc tìm ra mỏ khoáng sản sẽ chỉ phải chịu 10% thuế lợi nhuận. 90% còn lại là một món tiền khổng lồ, vậy mà Klein lại không hề ngần ngại mà gần như dâng hết lên cho hoàng gia.

“Asgard chỉ là một lãnh địa nhỏ, thưa bệ hạ.” Klein cúi đầu giải thích, “Một khi tin tức về mỏ bạc được lan truyền ra ngoài, thần tin rằng nó sẽ dẫn tới những xung đột không đáng có.”

“Hừm, đúng là như thế.”

“Nếu đã như vậy, thần nghĩ chi bằng bàn giao nó một cách hoà bình ngay từ đầu, sau đó dựa vào uy thế của bệ hạ để được yên ổn khai thác.”

“...Đúng là nói theo cách nào đó thì đây là lựa chọn khôn ngoan hơn cả.”

Lí lẽ của Klein nhìn chung đã thuyết phục được hoàng đế.

Đúng là những gia tộc nhỏ phía bắc của Asgard có khả năng sẽ gây áp lực lên Klein để đòi được chia miếng bánh này, thậm chí có thể bắt đầu cho người âm thầm gây rối và cướp bóc lãnh địa của anh mà không có lí do. Đó là chưa kể đến các gia tộc lớn.

Nhưng nếu như có người chống lưng thì sẽ ra sao?

Ngay cả khi toàn bộ việc thi công khai thác đều do nhà Asgard thực hiện, sự thật là hơn nửa lợi nhuận thuộc về hoàng gia sẽ nghiễm nhiên biến khu mỏ này thành một dạng tài sản không chính thức của hoàng đế.

“Ta đang khai thác bạc cho bệ hạ, các ngươi dám làm bừa thử xem?”

Các quý tộc nhỏ có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không dám động vào cái ô dù to đến mức này.

Ngay cả đối với các quý tộc lớn như Hầu tước Laguna hay Bá tước Vanagandr, cho dù một lời đe doạ trên danh nghĩa hoàng gia là không thực sự đủ, bọn họ cũng ít nhiều phải dè chừng và hạn chế những hành động có thể hướng mũi dùi về phía bản thân với tất cả những lùm xùm chính trị vừa qua.

Còn về phần chính hoàng đế… Khi mà mỏ bạc gần như đã trở thành đồ nằm trong túi như hiện giờ, việc ám sát Klein và gây ra hỗn loạn ở Asgard chỉ đem đến hại nhiều hơn lợi, chưa kể nó cũng sẽ làm cho uy tín của hoàng gia giảm sút.

Đây là kế hoạch sinh ra từ câu trả lời của Marie - “dù sao tên cướp cũng sẽ gặp ít nhiều rắc rối nếu phải giết người, vậy thì chi bằng ngay từ đầu tình nguyện bỏ tiền ra cho hắn.” Klein không biết chính xác thì chuyện gì đã xảy ra sau khi anh chết, cũng như việc ai là kẻ đã gửi sát thủ đến ám hại mình. Nhưng kế hoạch này đã bao gồm tất cả các khả năng.

“Dù vậy thì… một nửa vẫn là hơi quá. Thông thường trong tình huống này người ta sẽ chỉ nộp lên khoảng 20-30% là cùng.”

“Đúng là thần có một thỉnh cầu, thưa bệ hạ.”

“Ngươi làm ta tò mò đấy.” Hoàng đế xoa cằm nhìn Klein. “Sao, ngươi muốn được thăng tước vị hay gì?”

Quan thủ hiến đứng bên cạnh cố gắng ra hiệu khuyên hoàng đế im lặng, khi mà Klein dù cũng đã đưa ra một thoả thuận có lợi đến vậy rồi. Nhưng hoàng đế phớt lờ ông ta, và tiếp tục vui vẻ gặng hỏi mong muốn của anh.

Đây là tin vui đầu tiên của hoàng đế trong một thời gian dài kể từ sau vụ đầu độc gây chấn động Vương Đô. Cho dù có là người đứng đầu cả vương quốc, việc phải chứng kiến người thân - thậm chí là con ruột của mình - qua đời vẫn đem đến gánh nặng rất lớn lên tâm lý của ông ta.

Tất cả những cuộc đổ máu vì ngai vị đã khiến hoàng đế chán nản. Huống hồ, ông thực sự tò mò với chàng Tử tước trẻ tuổi tới từ vùng quê hẻo lánh này.

Ở phía bên kia, Klein như mở cờ trong bụng khi thấy kế hoạch của mình cuối cùng cũng đi đúng hướng. Cố hết sức để giữ vẻ mặt bình tĩnh như không có gì xảy ra, anh nói tiếp: “Thần muốn Asgard được hỗ trợ đào tạo nhân lực, thưa bệ hạ.”

Truyện Chữ Hay