Quý Thần Ly nói được tình chân ý thiết, Minh Lãng lại chỉ cảm thấy bóng người mơ hồ trước mắt đang buông những lời châm chọc.
Dù có chân thành đến đâu, vào tai cô cũng thành thương hại, đồng tình, áy náy.
Minh Lãng theo bản năng tưởng cự tuyệt, cái chữ "Không" kia lại kẹt trong cổ họng, suýt thì nói ra.
Suýt thì.
Cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
Minh Lãng nói không được câu cự tuyệt Quý Thần Ly, nhất là khi lời nàng nói có cực đại dụ hoặc lực, cho dù trong đầu Minh Lãng tất cả đều là ánh mắt mang theo đồng tình thương hại của nàng, cô cũng vô pháp chối từ.
Quý Thần Ly nói xong nàng muốn nói, rồi lặng yên nhìn Minh Lãng.
Minh Lãng nhìn không thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng.
Tay cô còn đang bị Quý Thần Ly nắm, chạm đến đầu ngón tay khô ráo thanh tú của Quý Thần Ly, tay cô giật giật, bên miệng kéo ra một nụ cười, hạ quyết tâm nói: "Được."
Quý Thần Ly nắm tay Minh Lãng chặt hơn, vui vẻ hỏi: "Thật không?"
"Thật."
Minh Lãng rất để ý đến đôi mắt, nhưng cũng lại không quá để ý đôi mắt.
Nếu năm đó cô tiến hành phẫu thuật, xác suất thành công rất cao, tất cả mọi người không thể hiểu nổi tại sao Minh Lãng lại từ chối giải phẫu.
Cô sợ hãi.
Xác suất % không tính thấp, nhưng nếu thất bại thì sao? Thất bại chính là %, Minh Lãng sợ hãi.
Cô không thể không nhìn thấy, cô còn phải dùng đôi mắt này đi xem Quý Thần Ly.
Nửa mù sinh hoạt bốn năm, Minh Lãng đối chuyện hoàn toàn mù đã không phải không thể tiếp nhận.
Hơn nữa cô cuối cùng thấy được bốn năm sau tung tăng nhảy nhót Quý Thần Ly, dù cho cuộc sống sau này chỉ còn bóng tối, bởi vì nàng hứa hẹn, cô thậm chí còn có vài chờ mong mình hoàn toàn mù.
Quý Thần Ly hiển nhiên không nghĩ như vậy.
% hy vọng cũng là hy vọng, nàng hy vọng Minh Lãng có thể tốt lên, có thể sử dụng đôi mắt đen bóng có thần xem nàng.
Uể oải sa sút không thích hợp Minh Lãng.
Quý Thần Ly đã từng hy vọng Minh Lãng biến thành người bình thường, hiện tại cô rốt cuộc giống người bình thường, Quý Thần Ly lại lòng tham mà hy vọng Minh Lãng có thể khôi phục thần thái tốt đẹp lúc trước.
Quý Thần Ly gấp không chờ nổi nói tin Minh Lãng sẵn sàng phẫu thuật cho Hứa Lộ Dương nghe.
Trên đường trở về phấn khích không thể giữ lại, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, thậm chí còn ngâm nga ca hát.
Minh Lãng ngồi trên ghế phụ, nghe Quý Thần Ly ngâm nga, không khỏi bật cười, "Tôi sắp mù thật mà em vui vậy sao?"
Tâm trạng tốt của nàng bị câu đùa của Minh Lãng dội tắt một nửa, liếc cô một cái, hậm hực: "Chưa phẫu thuật đã biết sẽ mù? Làm sao, chị còn kiêm chức thầy bói?"
"Tôi chỉ là nhắc nhở em, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
Quý Thần Ly xì một tiếng khinh miệt, "Ai hối hận người đấy là tôn tử!"
Nàng đang hảo hảo lái xe, đột nhiên một chiếc xe con từ đằng sau vượt lên trước nàng.
Nàng bấm còi, hung tợn mắng: "Chạy nhanh như vậy vội vàng đi đầu thai đúng không?"
Minh Lãng ngồi trên ghế phụ, không nhanh không chậm nhắc nhở: "Lái xe kỵ nhất nôn nóng, em giận tôi, không cần xả giận lên người khác."
"Em không giận chị." Quý Thần Ly đè lại hỏa khí, dẫm mạnh chân ga, xe cua rẽ vào một ngã ba trên đường.
Quý Thần Ly thở dài, giảm tốc độ xuống, mới nói: "Được rồi, em xác thật giận chị."
"Minh Lãng, em muốn nhìn chị tốt lên."
Minh Lãng nhướng mày, "Sau đó liền không cần thực hiện lời hứa chiếu cố tôi cả đời?"
Thấy Minh Lãng rõ ràng đang ở trạng thái phản kháng tiêu cực, Quý Thần Ly không buồn giải thích với cô, "Bỏ đi, em đưa chị về."
Quý Thần Ly bởi vì thái độ Minh Lãng mà bực mình, đưa cô về xong không ở lại lâu, lái xe về cô nhi viện.
Về đến nơi đã qua giờ cơm trưa, Đào Nguyên không biết Quý Thần Ly về, ăn cơm không lưu phần cho nàng.
Quý Thần Ly tự giác làm bát mì ăn, ăn xong mới đi văn phòng Đào Nguyên.
Đứng trước cửa văn phòng do dự nửa ngày, chột dạ gõ cửa ba lần, mới nghe Đào Nguyên nói: "Mời vào."
Quý Thần Ly thấp thỏm, cắn răng đẩy cửa đi vào, cười nịnh nọt, "Tỷ, em đã về."
Đào Nguyên ngẩng đầu liếc nàng một cái, lên tiếng, lại cúi đầu, "Ăn cơm sao?"
"Ăn." Quý Thần Ly cười gượng, lướt nhìn thấy Ngốc Điểu nằm sau tấm rèm đang phơi nắng, bước tới ngồm xổm xuống bên cạnh, đưa tay sờ lông nó, "Ngốc Điểu, nhớ mẹ không?"
Ngốc Điểu lười nhác quay đầu lại, meo một tiếng với Quý Thần Ly, tiếp tục phơi nắng, hoàn toàn không nghĩ phản ứng nàng.
Đào Nguyên nói: "Nó ăn no muốn ngủ trưa, em đừng nháo nó."
Quý Thần Ly ngồi xổm bên cạnh mắt dữ dội trừng nó một cái.
Ngốc Điểu, uổng công mẹ thương con! Nàng đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của Đào Nguyên, cười hì hì: "Tỷ, chị còn giận em sao?"
Đào Nguyên cười lạnh, "Em hiện tại đủ lông đủ cánh, chị nào dám giận em?"
Quý Thần Ly nằm xuống bàn làm việc, hai tay chống cằm, lông mày ủy ủy khuất khuất gục xuống, "Tỷ, em sai rồi em thật sự sai rồi, chị đại nhân đừng so lòng tiểu nhân, đừng nóng giận, nhé?"
"Em sai chỗ nào?"
"Em không nên đêm không về ngủ."
"Còn có đâu?"
"Không nên uống rượu."
"Còn có đâu?"
"Còn có?" Quý Thần Ly kinh hãi, chẳng lẽ Đào Nguyên biết nàng cùng Minh Lãng tửu hậu loạn tính hư hư thực thực? Nàng sắc mặt biến đổi, thử nói: "Không nên ở chỗ Minh Lãng uống rượu cộng với đêm không về ngủ?"
Nàng hồi hộp chờ Đào Nguyên phản ứng, Đào Nguyên buông bút, hỏi: "Mắt Minh Lãng làm sao vậy?"
Quý Thần Ly nhược nhược mà cười, "Tỷ, thì ra chị biết a."
"Một thời gian trước tình cờ đụng phải, chị đang do dự muốn nói cho em hay không, không nghĩ tới chính em biết trước."
Quý Thần Ly thu cười, đôi mắt tối sầm, "Mắt trái mù hẳn, mắt phải nhược thị cực nặng.
Minh Lãng đồng ý phẫu thuật, nhưng tỷ lệ thành công chỉ có %."
Đào Nguyên trầm mặc.
Quý Thần Ly lại nói: "Tỷ, em đã nói với Minh Lãng, nếu chị ấy mù, em sẽ chiếu cố chị ấy cả đời."
"Nếu cô ta không mù thì sao?"
Quý Thần Ly dừng vài giây, mỉm cười cam chịu, "Thì em đây trói chị ấy về Nam Thành, cùng em bán bánh rán."
"Quyết định?"
"Quyết định." Quý Thần Ly cười khổ, "Tỷ, nhiều năm vậy em vẫn còn yêu Minh Lãng, nhìn thấy chị ấy vẫn sẽ động tâm, nhìn thấy chị ấy sống không tốt vẫn sẽ đau lòng.
Dù sao em cũng yêu không được người khác, đời này không cùng Minh Lãng thì sẽ sống một mình, có Minh Lãng....!vậy hai người cùng nhau sống thôi."
Đào Nguyên xoay bút máy trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm cây bút uốn lượn linh hoạt giữa các ngón, không nói gì, nhưng Quý Thần Ly biết, nàng nói Đào Nguyên đều nghe lọt được.
Đào Nguyên có lẽ đang mắng mình ngốc đi.
Quý Thần Ly cười, tự giễu nói: "Em biết, em không nhớ lâu, sẹo lành là quên đau.
Nhưng từ nhỏ tính em đã vậy, cũng không chỉ lần này." Vết sẹo có thể khép lại, còn tốt hơn lúc nào cũng luôn rỉ máu.
Đào Nguyên dừng xoay bút, nhẹ nhàng đập xuống bàn, "Cũng đúng, cái tính cách đáng chết của em từ nhỏ đã như vậy.
Em năm nay , người ta nói bảy tuổi xem lão, tính tình từ trong bụng mẹ mang ra, đừng nói , đến cũng không thay đổi được."
"Tỷ......"
"Nghĩ lại thời gian trôi thật mau.
Mới hôm nào em còn mới bị gửi đến cô nhi viện, thấm thoắt, em đã ." Đào Nguyên thở dài, " tuổi, cũng đã đến tuổi già đi."
"Tỷ......"
"Vậy đi thôi." Đào Nguyên ngừng trong chốc lát, đột nhiên không đầu không đuôi nói như vậy một câu.
Quý Thần Ly sửng sốt một lúc, không nghe hiểu.
"Chờ Minh Lãng phẫu thuật xong, em mang theo cô ta, còn có con Ngốc Điểu này, về Nam Thành đi.
Cuộc sống của em ở Nam Thành, không ở nơi đây."
Quý Thần Ly chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi: "Nói vậy, chị không giận em?"
"Chị căn bản không giận em." Đào Nguyên tức giận cười khổ, thở dài nói: "Em tuổi.
mà đứng, Thần Thần, chị tin em có chừng mực.
Cũng ủng hộ quyết định của em."
"Chị còn không thích Minh Lãng, cứ việc cô ta đã cứu mạng chị.
Chính là," Đào Nguyên dừng một chút, nhìn vào mắt Quý Thần Ly, "Chị ủng hộ quyết định của em."
Vành mắt Quý Thần Ly thoắt đỏ lên, nghẹn ngào kêu một tiếng "Tỷ", không biết nên nói gì, đành phải chạy đến bên kia bàn, gắt gao ôm Đào Nguyên, "Tỷ......"
Từ nhỏ đến lớn, từ đời trước đến đời này, bất luận Quý Thần Ly làm gì, Đào Nguyên đều là người đứng đằng sau âm thầm ủng hộ nàng.
Thành công, Đào Nguyên vì Quý Thần Ly reo hò, thất bại, vòng tay Đào Nguyên vĩnh viễn vì Quý Thần Ly rộng mở.
Quý Thần Ly nghĩ, có thể gặp được Đào Nguyên, thực sự là chuyện may mắn nhất cuộc đời nàng.
"Tỷ, cảm ơn chị."
"Người một nhà không nói cái này."
Quý Thần Ly ôm chặt Đào Nguyên, liều mạng gật đầu.
......!
Chỉ cần Minh Lãng mở miệng đồng ý giải phẫu, mọi chuyện dễ dàng rất nhiều.
Một ngày trước phẫu thuật, Minh Lãng cùng người nhà dùng chung bữa cơm.
Ôn Ngọc Tú lo lắng xác suất thành công, Minh Quang Văn ngược lại thực bình tĩnh.
Từ trước đến nay trước mặt hai cô con gái ông luôn tỏ ra nghiêm túc, nhưng hôm nay lại phá lệ nói vài câu động viên Minh Lãng, "Yên tâm, vạn sự có ba và mẹ con ở." Song ông nhớ tới từ nhỏ rất hiếm khi đại nữ nhi dựa vào mình, vì thế lại có điểm không đủ tự tin.
Quả nhiên, Minh Lãng chỉ cười, gật đầu nói: "Cảm ơn ba." Thoạt nhìn so Ôn Ngọc Tú còn trấn định.
Minh Quang Văn thở dài, thầm ngẫm lại bản thân.
Đều là cùng nhau nuôi lớn, rốt cuộc chỗ nào ra sai sót, mà tính cách hai tỷ muội Minh Lãng Minh Diễm lại khác nhau nhiều đến vậy.
Minh Quang Văn từng rất tự hào vì có đứa con hiểu chuyện như Minh Lãng.
Quả cảm quyết đoán, trời sinh mang tố chất người thừa kế, hoàn toàn không cần ông bận tâm đi quản giáo.
Nhưng càng có tuổi, ông càng cảm thấy thà rằng Minh Lãng cùng Minh Diễm tính tình giống nhau, sống cũng nhẹ nhàng hơn một ít.
Nhưng giờ nói gì cũng đã quá muộn, xa cách với con gái tới trình độ này, trừ bỏ thở dài, Minh Quang Văn không biết mình có thể làm gì.
Phẫu thuật ngày đó, Minh Quang Văn Ôn Ngọc Tú cùng Minh Diễm đều ở ngoài phòng giải phẫu bồi Minh Lãng, cả Hàn Hân Viễn cũng bỏ tất cả mọi công chuyện sang một bên tới bệnh viện.
Quý Thần Ly ban đầu cũng đến, xa xa nhìn thấy những gương mặt đó, thay đổi bước chân ra khỏi bệnh viện, vẫn là Hàn Hân Viễn mắt sắc phát hiện nàng, đuổi theo.
"Quý Thần Ly!" Hàn Hân Viễn ở sau lưng nàng hô lên một tiếng.
Quý Thần Ly dừng lại, xoay người.
Hàn Hân Viễn đuổi theo, Quý Thần Ly mỉm cười, "Chào Hàn tổng."
Quý Thần Ly tuy ở thị trấn nhỏ hẻo lánh, nhưng nhàn rỗi không có việc gì thích lên mạng xem tin tức bát quái, cho nên đối Hàn Hân Viễn mấy năm nay có biết đôi điều.
Hàn Hân Viễn hiện là CEO Minh Hàn Điện ảnh, Hàn gia lão thái thái hai năm trước qua đời, cô chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ Hàn gia, càng ngày càng có phong phạm tao nhã thong dong của kẻ thượng vị, rốt cuộc cùng Hàn Hân Viễn trong ký ức kiếp trước của nàng chồng vào nhau.
"Gọi tên tôi là được." Hàn Hân Viễn bắt tay Quý Thần Ly, "Em tới xem A Lãng?"
Quý Thần Ly nhớ tới mấy năm trước bởi vì nàng nhúng tay, Hàn Hân Viễn và Minh Lãng nháo thành kẻ địch.
Sau lại nàng rời đi, Hàn Hân Viễn mấy năm nay thành thục không ít, Minh Lãng lại thành như vậy.
Cảm tình nhiều năm, có lẽ đã dần hòa hảo, cho nên Hàn Hân Viễn câu này "A Lãng" gọi đến tự nhiên, Quý Thần Ly cũng không kỳ quái.
Quý Thần Ly gật đầu, thú nhận không hề kiêng kỵ, "Đúng vậy."
"Sao không đi vào."
Quý Thần Ly nhẹ giọng cười: "Thôi bỏ đi, lại không phải tôi phẫu thuật cho chị ấy, vào hay không vào đâu có gì khác nhau, cứ làm như nếu tôi không vào thì chị ấy nhất định sẽ mù không bằng." Chỉ có chính nàng biết, khi nói điều này lòng bàn tay nàng đều đang đổ mồ hôi.
"Cũng đúng." Hàn Hân Viễn cười nhẹ theo.
Quý Thần Ly vài năm gần đây ngày càng thủy linh, cười lên đặc biệt diễm lệ, Hàn Hân Viễn tựa hồ lại nhìn thấy dáng vẻ nàng khiến cô động tâm, nói giỡn: "Tìm một chỗ ngồi đi? Đã nhiều năm không gặp, rất nhớ em."
"Thôi bỏ đi." Quý Thần Ly xua xua tay, nghiêm túc nói: "Có một số việc đi qua là đi qua, không cần nhắc lại.
Hàn tổng, tôi cô giao thoa đều là vì Minh Lãng dựng lên, giả chung quy là giả, tôi cho rằng ngài rõ ràng hơn tôi."
"Tôi hiểu." Hàn Hân Viễn trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, làm bộ hối hận mà thở dài, "Thần Ly, có đôi khi tôi nghĩ, nếu năm đó tôi kiên trì thêm chút nữa, nói không chừng em sẽ yêu tôi."
"Sẽ không." Quý Thần Ly lắc đầu kiên định, "Hàn Hân Viễn, cô yêu không phải tôi, tôi cũng vĩnh viễn sẽ không yêu cô."
"Chắc chắn như vậy?" Hàn Hân Viễn tươi cười nghiền ngẫm, "Không thể nào? Tôi kém A Lãng chỗ nào?"
Quý Thần Ly suy nghĩ một lát, nhún vai cười nói: "Cô không xinh đẹp bằng."
"......! Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng xem ra là vậy." Hàn Hân Viễn bật cười, điểm tiếc nuối cuối cùng trong lòng theo cô tới tôi đi vui đùa tan biến.
Cô không hỏi Quý Thần Ly tương lai định làm gì với Minh Lãng, đó là chuyện của hai người, cùng Hàn Hân Viễn không liên quan.
Hai người không nói chuyện, Quý Thần Ly chần chờ nói: "Vậy thì......!Tạm biệt?"
Hàn Hân Viễn cũng nói: "Tạm biệt."
......!
Ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, nhưng mắt có thể tốt lên hay không phải xem tình huống hồi phục sau khi tháo băng.
Trong lúc Minh Lãng nằm viện bởi vì có người nhà chăm sóc nên Quý Thần Ly chưa một lần tới thăm.
Ngay cả Hứa Lộ Dương còn có điểm sốt ruột, Minh Lãng lại thật đạm nhiên.
Ôn Ngọc Tú ở thì nói chuyện phiếm với mẹ, bà không ở thì mở TV nghe giết thời gian.
Hứa Lộ Dương lấy điều khiển từ xa tắt tiếng TV, hỏi: "Minh Lãng, em một chút cũng không nóng nảy sao? Lỡ như Quý Thần Ly lại bỏ chạy thì làm sao bây giờ?"
"Hứa Lộ Dương, thời gian này chị hẳn là đi thử váy cưới với Cao Ý đi." Minh Lãng bất đắc dĩ nói, "Chị lại cho Cao Ý leo cây?"
"Em thế này chị nào có tâm trạng thử váy cưới, đừng đổi chủ đề! Em không lo lần này Quý Thần Ly lại bỏ em mà đi? Một chút đều không lo lắng?"
"Người bỏ ta đi, ngày hôm qua không thể giữ lại."() Minh Lãng cảm thấy mình rất hài hước, bị chính mình chọc cười, thu cười mới nói: "Em lại hy vọng Thần Ly bỏ em mà đi." Minh Lãng lắc lắc đầu, "Nhưng em ấy lại là cô gái ngốc nghếch trung hậu." Trong giọng cô có bất đắc dĩ có cao hứng, còn có điểm cam chịu phó thác cho số phận.
Hứa Lộ Dương biết Minh Lãng trong lòng rối rắm, chuyện cảm tình không thể nào khuyên, đành phải cũng bất lực lắc đầu theo.
Nguyên văn lấy từ hai câu thơ đầu bài thơ Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư Thúc Vân của Lý Bạch.
"Thôi được, chị đi thử váy cưới với Cao Ý đây, em với Quý Thần Ly thích làm gì thì làm đi." Cảm tình chung quy là chuyện hai người, Hứa Lộ Dương lo lắng suông cũng vô dụng, "Đúng rồi, chị và Cao Ý tháng sau kết hôn, hôn lễ không tổ chức, nhưng em phải cho chị cái đại hồng bao.
Tình cảm thâm hay không liền xem lần này a, tự em ước lượng."
"Thật không? Chúc mừng." Minh Lãng cười nói, "Nhất định đưa cái đại bao lì xì, chị yên tâm."
Minh Lãng tháo băng ngày đó, Minh gia ba người tính cả Hàn Hân Viễn còn có Hứa Lộ Dương đều tới.
Trong lúc chờ Ôn Ngọc Tú vẫn luôn nắm chặt tay Minh Quang Văn, tim đập nhanh như sắp bệnh.
Minh Quang Văn cũng thực khẩn trương, Minh Diễm càng là căng thẳng đến độ đi qua đi lại, Hứa Lộ Dương nhìn mà chóng mặt, "Minh tổng, cô dừng lại được không? Tôi hoa hết cả mắt."
Phải đến khi cởi băng vải, Minh Lãng mở mắt ra, Minh Diễm mới nhào tới trước mặt Minh Lãng vươn năm ngón tay quơ quơ trước mắt cô, "Thế nào? Tỷ chị có thấy không?"
Hai mắt Minh Lãng chua xót, chớp chớp mắt, mắt phải dần dần rõ lên, cười nói: "A Diễm, sao tuổi rồi mà còn nổi mụn đâu?"
"Tỷ chị thấy được?" Minh Diễm kích động đến hai mắt đỏ hoe, "Quá tuyệt! Em biết là phẫu thuật nhất định sẽ thành công!"
Ôn Ngọc Tú cao hứng đến nói không nên lời, "A......!A Lãng......"
Minh Lãng nhìn Ôn Ngọc Tú cười ôn hòa, "Mẹ, làm mẹ lo lắng."
"Có thể nhìn thấy là tốt rồi, có thể nhìn thấy là tốt rồi......" Ôn Ngọc Tú nói nói lại kìm không được nước mắt dựa vào lòng ngực Minh Quang Văn khóc.
Minh Quang Văn cũng thực kích động, nhưng ông không quen ở trước mặt Minh Lãng để lộ cảm xúc ra ngoài, quay đầu đi lặng lẽ lau một chút nước mắt.
Minh Lãng có thể nhìn thấy, đây là thiên đại hỉ sự.
Ôn Ngọc Tú sớm phân phó đầu bếp làm thật nhiều đồ ăn, chờ Minh Lãng về nhà ăn cơm.
Ai ngờ Minh Lãng thừa dịp bọn họ không chú ý, lặng lẽ lẻn ra khỏi bệnh viện.
Chờ khi bà phát hiện chỉ có một chiếc giường trống trải còn dư hơi ấm, cùng một tờ giấy viết tay, nét chữ tinh tế hữu lực.
[ Mẹ, con có việc, mọi người trở về đi.
]
Ôn Ngọc Tú nóng nảy, "Đứa nhỏ này còn có chuyện gì? Lộ Dương, giúp cô, mau đưa A Lãng trở về."
Hứa Lộ Dương cười, "A di, cô đừng gấp.
Minh Lãng thật sự có việc." Trong lòng thầm nghĩ, giỏi lắm Minh Lãng, có việc chuyên hố bằng hữu, tươi cười trên mặt lại càng lúc càng lớn.
Thời tiết thật tốt a.
Hứa Lộ Dương hít sâu một hơi, ngay cả mùi thuốc sát trùng trong không khí cũng thật thơm.
......!
Minh Lãng chuồn ra bệnh viện, dọc theo đường đi nhịn không được ngó trái ngó phải, một lần nữa nhìn đến thế giới, từ một góc nhìn hoàn toàn xa lạ.
Cô kìm chế không được hưng phấn, chỉ hận taxi không thể mọc thêm cánh bay lên, bay nhanh tới bên Quý Thần Ly.
"Tiên sinh, phiền toái ngài chạy nhanh lên." Minh Lãng thúc giục.
"Chạy nhanh là muốn ra chuyện, mỹ nữ vội vã đi đâu vậy?"
"Đi tìm người yêu, muộn là có thể không kịp mất."
"Nha, quả nhiên là đại sự!" Bác tài xế cười cười, tăng tốc hướng về cô nhi viện.
Quý Thần Ly biết Minh Lãng hôm nay tháo băng, cả buổi sáng trong phòng đứng ngồi không yên.
Nàng lo Minh Lãng thật sự mù thì làm sao bây giờ, lại an ủi mình sẽ không sẽ không, Minh Lãng nhất định sẽ khá lên, lại ảo não mình đến bệnh viện thì tốt rồi, không nên giả bộ rụt rè, lại oán trách cái cô Hứa Lộ Dương sao đã muộn thế này còn chưa báo cho nàng kết quả.
"Ngốc Điểu, mẹ kế con nếu thật mù thì làm sao bây giờ?" Quý Thần Ly ôm mèo lẩm bẩm, "Nếu chị ấy thật mù, con phải chiếu cố mẹ kế thật tốt, không thể bắt nạt chị ấy, biết hay không?"
"Meo." Ngốc Điểu liếm liếm miệng ngáp một cái.
"Đúng rồi, mẹ kế còn mang cho con một đứa em trai, có điểm ồn ào, con nếu không thích tên kia thì cào nó!"
"Meo." Ngốc Điểu liếm liếm lông ngực.
"Có thể bắt nạt em trai, nhưng là không thể bắt nạt mẹ kế, biết hay không?"
Đúng lúc này, từ cửa sổ truyền đến một giọng nói mang cười, "Ai dám bắt nạt tôi?"
Quý Thần Ly chấn động.
Nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy Minh Lãng còn đang mặc áo bệnh nhân, một chân đạp lên bệ cửa sổ, lưu loát nhảy vào phòng, đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, gần như tham lam mà nhìn nàng cười: "Thần Ly, em thật xinh đẹp."
"Chị......" Quý Thần Ly chỉ kịp nói ra một chữ, Minh Lãng đã cúi người tiến lại đây, trước mắt nàng bị bóng đen khổng lồ bao phủ, sau đó môi bị Minh Lãng chiếm lấy.
Khuôn mặt Minh Lãng gần trong gang tấc, đôi mắt đen nhánh sáng ngời cũng gần trong gang tấc.
Quý Thần Ly xem đến si mê, không biết lúc nào nàng đã nằm trên sàn, Minh Lãng chống sàn nhà cúi người đè trên thân nàng, còn đang không ngừng sâu thêm nụ hôn bất thình lình này, mà tay nàng cũng không biết tự khi nào đã quàng qua cổ Minh Lãng.
"Minh Lãng......!Đủ rồi......!Đủ rồi......" Môi hai người tách ra lấy hơi, Quý Thần Ly nhỏ giọng xin khoan dung, Minh Lãng chặn môi nàng trầm trầm cười một tiếng, lại chưa thỏa mãn mà liếm liếm rồi mới buông ra, đè trên người nàng, vùi đầu sau lỗ tai nàng, cười khẽ: "Thần Ly, tôi thấy được."
"Ừ." Quý Thần Ly nằm ngửa trên sàn, choáng váng nhìn trần nhà, cũng ngây ngô cười theo.
"Tôi nhìn thấy, em nói ngày đó còn tính hay không?"
"Nói cái gì?"
"Cả đời làm đôi mắt cho tôi."
"Giữ lời." Quý Thần Ly gật đầu, nội tâm sắp bị thật nhiều vui sướng làm cho nổ tung, toét miệng cười ra tiếng, "Minh Lãng."
"Sao?"
"Chị đồng ý cùng em đi bán bánh rán sao?"
Minh Lãng hôn lên cổ Quý Thần Ly, cũng cười ra tiếng, "Cầu mà không được.".