Ngoài cửa sổ mưa vẫn không ngừng rơi, bầu trời u ám như bị ai đó chọc thủng, nước mưa tuôn xuống xối xả.
Minh Lãng bị Quý Thần Ly ép xông hơi nửa giờ, chân khá hơn rất nhiều, chế độ hút ẩm của điều hòa cuối cùng cũng phát huy điểm tác dụng.
Đầu gối vẫn còn ẩn ẩn đau nhức, nhưng ít nhiều đã trong phạm vi có thể chịu đựng.
Cô đeo kính ra khỏi phòng ngủ.
Quý Thần Ly dựa vào sô pha, đầu gối lên túi chườm nóng, tay phủng chén trà gừng uống lên, Minh Lãng ngửi ngửi, khắp phòng ở đều là mùi gừng.
Minh Lãng hỏi: "Cô......!bị cảm?"
"A?" Quý Thần Ly chính đang thả lỏng đầu óc, quay đầu thấy Minh Lãng ra tới, túi chườm nóng rớt xuống sô pha, "Không có, vừa rồi mắc mưa, tôi sợ cảm mạo, phòng bị trước." Quý Thần Ly ôm đầu hỏi: "Chân cô đỡ hơn không?"
Minh Lãng gật đầu, "Khá hơn nhiều, cảm ơn."
"Trong nồi vẫn còn ít trà gừng, cô muốn sao? Tôi đổ cho ít." Chưa nói xong nàng đã vào bếp đổ cho Minh Lãng một chén, hỏi câu kia chẳng qua là hình thức mà thôi.
Vị gừng cay nồng, nóng hổi, một ngụm vào bụng lục phủ ngũ tạng lập tức ấm áp, vị cay tan đi trong miệng dư lại vị thanh ngọt.
Minh Lãng và Quý Thần Ly mỗi người phủng một chén trà gừng, ngồi ở hai đầu sô pha.
Mắt kính Minh Lãng phủ một tầng hơi nước, trắng xoá một mảnh, nhìn qua như cậu bé bốn mắt trong phim hoạt hình.
Nhìn quả thực rất buồn cười, vì thế Quý Thần Ly liền không khách khí mà cười ra tiếng, "Nói thật, cô đeo kính thật là có chút khí chất phần tử trí thức."
Minh Lãng cũng cười theo Quý Thần Ly "Tôi vốn dĩ chính là phần tử trí thức." Lời này nói được thật không sai.
Minh Lãng ngoài một sư phụ dạy công phu, từ nhỏ đến lớn luôn có hàng tá gia sư vây quanh, tuổi đã lấy bằng MBA.
Cộng thêm mấy chục năm cô sống ở đời trước, còn không phải là phần tử trí thức sao, vẫn là phần tử trí thức cao cấp có thâm niên đâu.
Cô lúc nói lời này tóc dài bên tai mềm mại rũ xuống, có điểm dịu dàng văn tĩnh.
Quý Thần Ly lại cười, "Cô kiếp trước sống lâu hơn tôi năm tôi cũng chưa thấy cô thay đổi bao nhiêu, kiếp này mới bốn năm không gặp, tôi đã suýt nhận không ra."
Minh Lãng phủng chén nói: "Làm người thay đổi chưa bao giờ là thời gian."
Quý Thần Ly gật gật đầu, vô cùng đồng ý.
Ngoài cửa sổ mưa to nặng hạt, Quý Thần Ly cùng Minh Lãng ngồi trong phòng, đều không ai nói câu gì, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi, trong lòng lại cảm thấy thanh thản.
Mưa không ngớt mà ngày càng to hơn, thậm chí không thể ra khỏi cửa, chứ đừng nói đến việc mua đồ ăn.
May thay tủ lạnh còn một ít rau xanh trứng gà, Quý Thần Ly làm một đĩa trứng rán, xào một đĩa rau, cuối cùng làm thêm bát canh trứng, phối thêm bát cơm với những hạt cơm trắng bông, căng tròn, bữa trưa này vẫn rất có tư có vị.
Mưa to đến Quý Thần Ly vô pháp rời đi, nàng ở trên giá sách tìm sách đọc tiêu khiển.
Kệ sách Minh Lãng có không ít tiểu thuyết ngôn tình nàng ngày trước để lại, bìa ngoài sặc sỡ, bên trong gượng buồn, cũng đủ cho nàng giết thời gian.
Trong không khí ngoài tiếng mưa rơi chỉ có tiếng Quý Thần Ly thỉnh thoảng lật sách.
Ánh mắt Minh Lãng mơ hồ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới nhật ký của nàng kiếp trước.
Khi đó, Quý Thần Ly thực thích ngày mưa.
Giờ Minh Lãng cũng thích ngày mưa, mưa giữ nàng ở lại.
Nhưng trong đầu Minh Lãng rõ ràng có giọng nói khuyên cô, Quý Thần Ly không nên lưu lại.
Buổi chiều đơn giản đơn điệu, Quý Thần Ly nhanh như gió đọc lướt xong một quyển truyện ngắn, ngáp một cái, lấy di động ra xem giờ, đôi mắt ở cột ngày tháng dừng một chút, rồi lại liếc nhìn Minh Lãng một cái.
"Cơm tối muốn ăn gì?" Quý Thần Ly khép sách tùy tay đặt sang bên, hỏi.
"Huh?" Cả chiều Minh Lãng trừ bỏ giữa chừng ra ban công đổ thêm nước cho chim, vẫn luôn an tĩnh ngồi ở đầu kia sô pha, lẳng lặng nghe Quý Thần Ly lật sách.
Nàng đột nhiên hỏi, cô có điểm không phản ứng kịp.
"Tôi hỏi cô tối nay muốn ăn gì." Quý Thần Ly lại hỏi một lần.
"Cái gì đều được." Minh Lãng châm chước vài giây, thật cẩn thận hỏi: "Cô không quay về?"
"Mưa to như vậy tôi về được sao?" Quý Thần Ly bật cười, lại ở trên kệ sách tìm kiếm, "Tôi nhớ rõ chỗ này trước đây có quyển sách nấu ăn, sao tìm không ra?"
"Tìm sách nấu ăn làm gì?"
"Dù sao cũng nhàn rỗi, giờ mới ba giờ chiều, dứt khoát làm bánh kem đi, tôi thấy trong tủ lạnh bơ trứng sữa đầy đủ hết." Quý Thần Ly ở trong góc tìm ra quyển sách nấu ăn dính đầy bụi, thuận miệng cười nói, "Hôm nay không phải sinh nhật cô sao?"
"Đúng không?" Minh Lãng rõ ràng sửng sốt.
Cô ở trong đầu tính tính ngày, hình như là thật.
Minh Lãng đã vài thập niên không mừng sinh nhật, đến chính mình còn không nhớ rõ, may mà Quý Thần Ly còn nhớ.
Nội tâm cô một trận kích động, hốc mắt chua xót, nửa ngày nói không ra lời, chỉ nghe Quý Thần Ly cười giải thích, "Tôi cũng là vừa rồi xem giờ mới phát hiện."
Quý Thần Ly trong đầu tự cười nhạo mình một tiếng.
Mọi thứ về Minh Lãng là bản năng nàng tự tay khắc ghi vào trong lòng, chỉ cần một nhắc nhở là có thể nhớ ra toàn bộ, đơn giản chỉ là phản ứng theo bản năng.
Giải thích như vậy hiển nhiên kìm chế không được kích động trong lòng Minh Lãng.
Kế tiếp thời gian cô đứng ngồi không yên, Quý Thần Ly tự tay làm bánh kem, chỉ nghĩ thôi mà Minh Lãng đã gấp không chờ nổi.
Cô đứng ở cửa bếp, quan sát bóng dáng bận rộn của nàng, lần đầu tiên ảo não thị lực mù dở của mình.
Minh Lãng linh cơ vừa động, mở cameras điện thoại, hai mắt dí sát vào trước màn hình, thông qua cameras đi xem nhất cử nhất động của Quý Thần Ly.
Nhưng điện thoại của cô là kiểu cũ vài năm trước, độ phân giải thấp, ánh sáng phòng bếp lại không tốt, video quay ra bị vỡ nét rất nhiều.
Minh Lãng tức giận đến ngứa răng, quyết tâm ngày mai liền đi đổi sang loại phân giải cao nhất hiện nay.
Minh Lãng không nấu cơm, nhưng phòng bếp được trang bị đầy đủ hết.
Có máy nhào bột tự động, chỉ cần dựa theo công thức cho bột mì và sữa vào máy, rồi cho bột đã nhào vào khuôn đưa vào lò nướng, chân chính yêu cầu Quý Thần Ly làm thủ công chỉ có trát bơ trang trí mà thôi.
Bánh làm xong bưng lên bàn.
Rốt cuộc Quý Thần Ly không phải thợ bánh chuyên nghiệp, tay nghề có hạn, chỉ phết bơ thêm chút trái cây điểm xuyết, tất nhiên không tinh xảo như bánh bán trong cửa hàng.
Nhưng Minh Lãng đối bánh gato trái chụp phải chụp, như phủng bảo bối không chịu buông.
Quý Thần Ly xem cô một cái nửa mù dựa vào bàn sột sà sột soạt, cảm thấy rất đáng yêu, cười trêu: "Cô còn chưa đủ?"
Minh Lãng có loại bị người vạch trần xấu hổ, cũng cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng thu hồi di động, chờ Quý Thần Ly tiến vào bếp bận việc, cô lại lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Bữa tối ngoại trừ trứng không còn gì khác.
Quý Thần Ly tìm một nhà hàng gần đây gọi vài món mang đi.
Cơm khách sạn không rẻ, tiểu ca giao cơm tới cửa nàng không tính toán bỏ tiền túi, gọi Minh Lãng ra tính tiền.
Tiểu ca đưa cơm có vẻ quen với Minh Lãng, nhìn Quý Thần Ly, nói đùa với cô: "Minh tiểu thư, mỹ nữ này là ai a? Sao tôi chưa thấy bao giờ."
Quý Thần Ly dựa vào khung cửa, vẫy vẫy tay cười với tiểu ca, "Hi."
"Hi......! Hi......" Tiểu ca vẫy tay chào hai mỹ nữ, nhất là mỹ nữ đằng sau Minh Lãng, gương mặt không quen, nhưng còn cười với hắn.
Hắn không biết nói gì, chỉ biết lắp bắp chào hỏi, ngây ngô cười.
"......!Người nhà." Minh Lãng lạnh lùng đưa tiền cho tiểu ca, đóng sầm cửa lại, không thèm lấy tiền thừa, tính toán lần sau nhất định phải làm giám đốc khách sạn kia đổi nhân viên giao hàng.
Quý Thần Ly ở sau lưng Minh Lãng che miệng cười, "Tiểu ca giao cơm khá đẹp trai a."
"......" Minh Lãng mặt đen hơn phân nửa, quyết tâm nhất định phải đổi nhân viên.
"Còn có, ai là người nhà cô? Nằm mơ đi."
"......"
Quý Thần Ly kiêng rượu nhiều năm, song nhìn mưa to thế này, sợ rằng hôm nay không tạnh được.
Lại là sinh nhật Minh Lãng, vì thế nhân cơ hội này mở chai rượu vang đỏ đắt nhất trong tủ rượu.
Tửu quỷ cai rượu nhiều năm nếm tới rượu, hương vị êm dịu lan tỏa trong miệng, Quý Thần Ly cao hứng đến hai mắt híp lại, thở ra một tiếng thỏa mãn.
Minh Lãng muốn thấy biểu cảm trên khuôn mặt nàng, lại một lần ảo não thị lực mình.
"Rượu này tác dụng chậm, đừng uống nhiều." Minh Lãng nhắc nhở.
Đáng tiếc cô nhắc nhở có điểm muộn, thèm trùng trong bụng Quý Thần Ly bị câu ra, uống liên tiếp vài ly.
Nàng đời này không luyện ra được tửu lượng của đời trước, uống vài ly mặt đã nổi lên một tầng ửng hồng, nhìn Minh Lãng hi hi cười, "Sẽ không, tửu lượng của tôi......!Ngàn ly không say!"
Nghe giọng điệu này, Minh Lãng liền biết nàng uống nhiều.
Quý Thần Ly ôm chai rượu nửa híp mắt, cười hì hì nhìn Minh Lãng ngồi đối diện nàng, ngọng nghịu nói: "Minh......!Minh Lãng......!Như thế nào có hai cái Minh Lãng......"
Minh Lãng gắp một đũa thức ăn cơm hộp lên miệng, nhai mà không có mùi vị gì.
Ăn quen tay nghề Quý Thần Ly mới thấy gì mà khách sạn năm sao, đầu bếp trình độ kém xa nàng, còn không ngon bằng trứng rang nàng làm, buông đũa nhàn nhạt nói: "Cô uống nhiều."
"Tôi không......!Không uống nhiều." Quý Thần Ly đỏ mặt cười ngây ngô, "Chính là đầu......!Có điểm choáng......!Thấy hai......!Minh Lãng......"
Đây mà còn không phải uống nhiều? Minh Lãng tưởng tượng tới Quý Thần Ly ngốc dạng là có thể cười ra tiếng.
Cô kiếp trước bị Quý Thần Ly dọa sợ, sợ nàng uống rượu uống đến chảy máu dạ dày, duỗi tay qua cướp chai rượu, bị say khướt Quý Thần Ly ôm ở trong tay.
Cho dù Quý Thần Ly có ghét Minh Lãng đến đâu, gương mặt này của Minh Lãng cũng vẫn hợp gu nàng nhất, nhất là hiện tại tóc dài phiêu diêu, theo trên mạng nói thì chính là nữ thần.
Trắng trắng gầy gầy một bàn tay duỗi đến trước mặt Quý Thần Ly, chẳng khác nào cào ngứa trái tim nàng, nàng ôm không chịu buông, sờ sờ kéo kéo như lưu manh, cười hi hi: "Chị thật......!đẹp......"
Tay Minh Lãng bị Quý Thần Ly nắm chặt, tim đập có điểm gia tốc.
Cô chưa bao giờ bị người đùa bỡn qua, hoặc là nói trước nay chưa ai dám ăn gan hùm mật gấu đùa giỡn cô như Quý Thần Ly.
Mặt cô nóng lên, rút tay khỏi tay Quý Thần Ly, nhàn nhạt nói: "Quý Thần Ly, cô bình tĩnh một chút."
Tay Quý Thần Ly trống rỗng, trái tim như cũng trống rỗng theo, bất mãn mà bĩu môi, mượn rượu làm càn, đập bàn đứng lên, bắt lấy cổ áo Minh Lãng cúi người.
Bờ môi được rượu tô thêm mọng nước hướng tới đôi môi Minh Lãng, hôn xuống.
Minh Lãng bị động tác đột ngột của Quý Thần Ly làm cho ngỡ ngàng.
Trước mắt là con ngươi mang men say của nàng, nửa nhắm nửa mở nhìn Minh Lãng đầy khiêu khích, thậm chí còn vươn đầu lưỡi miêu tả bờ môi khô ráo của cô.
Mùi vang đỏ êm dịu hòa cùng vị ngọt của Quý Thần Ly, bùng nổ trong môi răng Minh Lãng, bùng nổ khiến đầu Minh Lãng ong một tiếng.
Cô rõ ràng không uống, chỉ vì chút rượu trong miệng nàng mà say, kích động ôm lấy nàng, môi răng hai người theo bản năng triền miên bên nhau.
Quý Thần Ly không biết khi nào đã quỳ nửa chân trên bàn ăn, một mặt cùng Minh Lãng hôn môi, một mặt ha ha cười.
Nàng quàng tay lên cổ Minh Lãng, từ trên cao nhìn xuống cùng Minh Lãng hôn môi, như đang dâng hiến lễ vật.
Chờ khi hai người rốt cuộc tách ra, dựa vào nhau thở hổn hển, người Quý Thần Ly nóng rực lên vì rượu, không xương không cốt dựa vào lòng ngực Minh Lãng, mềm thành một bãi thủy.
"Minh Lãng, em trốn nhiều năm như vậy, tại sao vẫn không tránh được đâu." Hơi thở Quý Thần Ly phả hơi rượu vào tai Minh Lãng, nhuộm tai cô đỏ lên như trái anh đào mới chín.
Quý Thần Ly nóng mắt, nhịn không được thè lưỡi liếm vành tai Minh Lãng, ngây ngô cười, "Tại sao không thể tránh được đâu......"
Làn da nơi Quý Thần Ly thổi qua phảng phất bị phỏng, Minh Lãng dùng hết sức lực đi tự chủ, cứng đờ ôm nàng, không dám có bất kỳ động tác.
Cô sợ mình chỉ cần động một chút, sợi dây cuối cùng trong tâm trí sẽ đứt đoạn.
.
Tiên Hiệp Hay
"Quý Thần Ly, Thần Ly." Minh Lãng dán lỗ tai Quý Thần Ly, thở dài, "Thần Ly của tôi......"
Bởi vì bốn chữ này, Quý Thần Ly say khướt cười khúc khích, cười cười lại bắt đầu khóc, "Minh Lãng, nếu kiếp trước chị yêu em, thật tốt.".