Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là ai, anh không cần biết, về phần lí do vì sao ta bắt anh tới nơi này, chắc hẳn trong lòng anh rõ.”
Tên râu mép lắc đầu không ngừng: “Không, tôi không rõ, anh có biết rằng anh hạn chế quyền tự do cá nhân là bát hợp pháp?”
Trần Ninh cười cười: “Vậy anh có biết anh lừa gạt người già cũng là phạm pháp, hơn nữa anh lừa người già bức thư pháp, vô giá trị, nếu nghiêm túc so đo só tiền liên quan đến vụ án, tôi dự đoán nửa đời sau anh phải vượt qua ở trong tù.”
Tên râu mép sắc mặt kịch biến: “Tôi không biết anh đang nói gì?” “
Trần Ninh cười khẽ: “Tôi có thể tìm được anh, cũng đủ để chứng minh thực lực của tôi.”
“Nếu như người đủ thông minh, hiện tại thành thật đem bức thư pháp đó giao ra.”
“Như vậy anh có thể tránh được đau khổ da thịt, thậm chí tôi còn có thể cho anh một cơ hội, đối với anh mở ra một con đường, để cho anh tránh tai họa lao ngục.”
Ánh mắt tên râu mép đã hoảng hốt.
Nhưng hắn vẫn đang chống cự.
Hắn kiên trì nói: “Tiểu tử, tôi không biết những gì anh đang nói.”
“Anh đừng nghĩ dọa tôi, lão Dương tôi không phải dọa lớn.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Xem ra tôi cho anh cơ hội, anh không có ý quý trọng.”
“Điển Chử!”
Điển Chử nghe vậy hiểu ý, trầm mặt đi tới.
Tên râu mép nhìn thấy Điển Chử đi về phía hắn, ý thức được không tốt, nghiêm mặt nặng lời nói: “Anh muốn làm gì?”
Hắn trong cơn giận dữ, nổi dậy phản kháng, đoạt trước một quyền vung về phía Điển Chử.
Điển Chử giơ tay trái lên, dễ dàng nắm chặt cổ tay đối phương.
Ách Tên râu mép bị cầm chặt cổ tay, kêu rên một tiếng.
Tay phải Điển Chử nắm lấy một ngón tay của tên râu mép, trong ánh mắt hoảng sợ của tên râu mép, nhẹ nhàng bẻ gãy.
Răng rắc!
Một tiếng xương gãy xương làm cho tê cả da đầu vang lên.
Điển Chử liền đem một ngón tay tên râu mép cắt đứt.
“AI”
Tên râu mép kêu thảm thiết.
Điển Chử lạnh lùng hỏi: “Thiếu gia chúng ta hỏi anh, bức thư pháp kia hiện tại ở đâu?”
Tên râu mép đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau đớn, nhưng vẫn lại miệng cứng: “Tôi thậm chí không biết thư pháp của anh là gì?”
Điển Chử nghe vậy bừng bừng giận dữ.
Răng rắc hai tiếng, lại gãy hai ngón tay tên râu mép.
Tên râu mép đã đau đến chết đi sống, nhưng vẫn không muốn nói rõ.
Trần Ninh khẽ nhíu mày!
Điển Chử ngày thường thẩm vấn tù nhân kẻ địch, đều không có gì bắt lợi, hôm nay một kẻ lừa đảo nhỏ, lại dám ngoan cố chống cự trước mặt anh ta.
Điều đó có thể làm anh ta tức giận.
Anh ta lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không tin anh không mở: miệng.”
Nói xong, anh ta cầm lấy một cái bình rượu rỗng trên mặt bàn, ba một tiêng đập vào đâu tên râu mép..