Chương : Nhưng đây vẫn chưa phải là quan trọng.
Điều quan trọng là thực lực của những người này đều ở mức Ám kình đỉnh.
Không một ai dưới mức Ám kình đỉnh.
Đây… chính là sức mạnh của nhà họ Vũ sao?
Trong một giây Vũ Hoàng Minh đột nhiên cảm thấy dòng tộc của mình rất mạnh.
Mấy người Trương Như Thủy cũng kinh ngạc đứng đồ người ra.
Nhà họ Vũ đang dốc hết toàn bộ lực lượng của mình ra sao?
Hơn ba mươi cao thủ ám kình đều xuất hiện.
Đến cả chủ nhân của nhà họ Vũ cũng xuất hiện. Nếu thật sự có đánh nhau, bọn họ dùng ba đấu một, không phải sẽ đối phương sẽ thua hoàn toàn sao?
“Thế nào?”
“Đội hình này không biết các ông có coi ra gì không?”
Lúc Vũ Trường An nói chuyện, mấy người Vũ Ngọc Hoa đã ởi vào trong phòng khách.
Mười mấy ẩn vệ đang bao vây Vũ Hoàng Minh và Vũ Cuồng lại bị người của nhà họ Vũ bao vây lại.
Nếu như đánh nhau, bọn họ nhất định là người bị tấn công đầu tiên, thậm chí đến cơ hội đánh trả cũng không có.
“Được lắm, được lắm!”
“Vũ Trường An, ông thật sự được lắm!”
“Vì con trai mà ông dốc hết toàn bộ lực lượng của nhà họ Vũ ra.”
Trương Như Thủy nghiến răng, khuôn mặt vô cùng không cam tâm.
Bây giờ người nhà họ Trương chỉ có thể cắn răng chịu nhục.
Cố đánh nhau với nhà họ Vũ lúc này không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
Trừ khi dòng tộc bằng lòng lấy hết những con át chủ bài của mình ra.
Nhưng rõ ràng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
“Vậy là các ông có đánh nữa không?”
“Tôi cũng không ngại giữ tất cả người của ông ở lại đây.”
Lúc nói chuyện, khuôn mặt Vũ Trường An thoắt cái trở nên lạnh lùng, khí thế đáng sợ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Giây phút đó, Vũ Hoàng Minh cuối cùng cũng cảm nhận được sức mạnh của ba dượng mình.
Chỉ khí thế của ông cũng đủ để đè bẹp anh rồi.
Không cần ra tay, anh cũng biết mình không phải là đối thủ.
Hơn nữa anh cũng biết ba dượng của mình đã tu luyện bí tịch cuồng huyết.
Nhưng đã tu luyện đến giai đoạn nào, anh hoàn toàn không biết.
Đó là ba dượng anh có chưa dùng đến sức mạnh của bí kỹ, nếu thật sự dùng đến bí kỹ có lẽ sức mạnh có thể tăng gấp đôi.
“Coi như ông giỏi! Nhưng chuyện hôm nay chưa xong đâu!”
“Chúng ta đi!”
Trương Như Thủy lạnh mặt, ông ta vẫy tay dẫn người của người họ Trương rời đi.
Những người đứng xung quanh đều sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Đây chính là sức mạnh của nhà họ Vũ, một trong tứ đại dòng tộc kỳ môn độn giáp sao?
Thật sự là vô cùng đáng sợ.
Hơn ba mươi người đó hoàn toàn có thể giết sạch bất cứ dòng tộc nào của những người đứng đó.
Người của nhà họ Trương đi rồi, Vũ Trường An mới quay đầu lại nhìn Vũ Hoàng Minh.
Lúc này, Vũ Hoàng Minh mới nhìn rõ dung mạo của ba dượng mình.
Thật sự hai người rất giống nhau.
Chỉ có điều nếp nhăn trên mặt ông rất rõ, hốc mắt cũng sâu hõm xuống.
“bi thôi, chúng ta về nhà.”
Vũ Trường An không hề nói xin lỗi, ông chỉ nói duy nhất một câu như vậy.
Vũ Hoàng Minh không nói gì, anh chỉ gật đầu.
Chỉ có điều, một người đàn ông đứng bên cạnh bước lên vỗ vai của Vũ Hoàng Minh.
“Chú hai, mấy năm nay ở bên ngoài, vất vả cho chú rồi.”
Người nói chuyện chính là Vũ Phong Phiêu.
Chú hai?
Vũ Hoàng Minh biết, người này có lẽ là anh cả của mình.
Từ chỗ của Vũ Cuồng anh biết được người anh cả này rất quan tâm chăm sóc đến Tô Thanh Trúc và Dâu Tây.
Anh đáp lại một câu: “Em đã gặp anh rồi.”
Vũ Phong Phiêu nhìn anh hơi bất ngờ rồi ha ha cười lớn: “Xem ra em đã biết anh từ trước. Đi thôi, chúng ta về nhà, Thanh Trúc và Dâu Tây rất nhớ em đấy.”
Vũ Hoàng Minh gật đầu, trong lòng anh cũng thấy hơi mong chờ.
Gần nửa năm nay anh không được gặp Tô Thanh Trúc và Dâu Tây.
Không biết Dâu Tây có cao hơn không, không biết nhìn thấy anh con bé có vui không?
Nghĩ đến đây, Vũ Hoàng Minh thật sự khó kìm nén sự kích động và vui mừng trong lòng.