Chương : Dọa sợ mất hồn
“Thắng rồi!”
Khi đám người Liễu Quân nhìn thấy đám người Vũ Hoàng Minh xuất hiện ở đại lộ đằng xa mới thờ dài một hơi nhẹ nhõm.
Năm mươi nghìn đấu với hai trăm nghìn đấy!
Đại thắng!
Đây chắc hoàn là kỳ lục hoàn toàn mới chỉ có trong lịch sử.
“Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, theo tôi ra khỏi thành, nghênh đón Minh Vương, Dương Vương!”
Liễu Quân hướng về phía những tướng sĩ còn lại trong thành, hét lớn một tiếng, sau đó thả người nhảy xuống dưới tường thành.
Vũ Cuồng và Lư Thuy Lâm theo sát sau đó, trong lòng hai người cũng tràn đầy khiếp sợ.
Năm mươi nghìn tướng sĩ phóng tầm mắt nhìn xung quanh, ít nhất có khoảng bốn mưới lăm nghìn người trờ về, chuyện này quà thực không thể tin được.
“Vất và rồi”
Liễu Quân nhìn Vũ Hoàng Minh có chút mệt mỏi, vỗ vỗ thật mạnh vào vai của anh ta.
Giọng điệu Vũ Hoàng Minh có hơi yếu ớt, nói: “Đừng vỗ nữa, còn vỗ nữa thì tôi lăn đùng ngất xìu mất, tôi về tắm rửa đánh một giấc trước, không có chuyện gì thì đừng gọi tôi nhé, tôi mệt quá rồi.”
Lời vừa nói xong, Vũ Cuồng liền chủ động tiến lên đỡ Vũ Hoàng Minh đi nghỉ ngơi.
Ông ta cũng nhìn ra được rằng tối hôm qua Vũ Hoàng Minh khẳng định đã sử dụng quá nhiều kỹ năng bí mật, nếu không anh sẽ không yếu đuối như bây giờ.
Liễu Quân cũng không hề ngăn cản, gật đầu một cách nặng nề.
Sắc mặt Dương Cửu cũng không tốt chút nào, một đêm chiến đấu, quả thật khiến cho anh.
ta có hơi mệt mời, nhưng mà so với Vũ Hoàng Minh mà nói thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
“Đi, về nhà thôi!”
Trong bộ chỉ huy, ngoài Vũ Hoàng Minh không có mặt ra, đám ngưỡi Liễu Quân đều đã đến rồi Ngay cả Vũ Cuồng cũng ở đây.
“Anh Cửu, để tôi đoán xem nào, trong trận chiến đêm qua anh đã quét sạch một trăm nghìn quân của đối phương có phải hay không?”
Lư Thụy Lâm không nhịn được mà mỡ miệng trước, trong lòng tràn đầy kích động, cực kỳ hối hận tối hôm qua không tham gia chiến đấu.
Dương Cửu lắc lắc đầu, mìm cười: “Anh như vậy thật là xem thường tôi và Hoàng Minh quá đấy nhỉ?”
“Một trăm năm mươi nghìn chỉ cao hơn không thấp hơn.”
Vũ Cuồng hơi hơi châm một điếu thuốc và bắt đầu hút.
Trước kia ông ta cũng đã từng hút thuốc, nhưng lúc đó ông ta cảm thấy thứ này chỉ là đồ chơi, thật vô dụng Hiện tại, bỗng nhiên cảm thấy cũng khá được đấy chứ.
“Anh Cuồng thật đúng là, liếc mắt một cái đã nhìn thấu rồi.”
“Tối hôm qua giết hơn một trăm sáu mươi nghìn quân địch, hơn ba mưới nghìn tên còn lại bị dọa đến mức sợ tè ra quần, chạy về trại căn cứ trốn rồi”“
Dương Cửu cưỡi rộ lên một tiếng, trận chiến tối hôm qua thật sự khiến anh ta vô cùng thoải mái.
Hơn nữa, anh ta có thề cảm nhận rõ ràng sức mạnh và khí chất của mình đã được cải thiện phần nào.
So với hôm trước, ít nhất đã mạnh hơn nửa phần.
Liễu Quân cũng mìm cười: “Không ngờ chiến sĩ hai châu này chỉ được cái đẹp mã thôi nhỉ.”
Ông ta vốn nghĩ rằng lần này Vũ Hoàng Minh bọn họ có thề đánh bại nhiều nhất cũng còn lưu lại % số người của đối phương, như vậy đã là tốt lắm rồi.
Không ngờ rằng kết quả còn vô cùng bất ngỡ.
“Điểm chết người chính là, cái tên Hoàng Minh này quá độc ác”
Dương Cửu bỗng nhiên mờ miệng, khiến ánh mắt ba người đồng loạt nhìn về phía anh ta.
“Vậy là có ý gì?”
Lư Thụy Lâm mang theo nghỉ ngờ mà nhìn anh ta.
Dương Cừu quét mắt liếc nhìn ba, trong giọng nói của anh ta mang theo ý kinh ngạc: “Tên này một mình xử lý sạch mười nghìn người của đối phương, thậm chí là còn hơn thị “Các người không nhìn thấy đấy, trong phạm vi mét của tên này, toàn bộ đều là thi thể, không một ngưỡi sống sót.”
“Thi thể dưới chân anh ta chất cao xấp xì bày, tám mét đấy”
Lời này vừa nói ra, Liễu Quân ngây cả người, Lư Thụy Lâm trợn tròn mắt, Vũ Cuồng cũng sợ ngây người, điếu thuốc lá trong tay đã sắp cháy tới ngón tay cũng không ném đi.
“Anh Cửu, anh…không nói đùa đấy chứ?”
“Mười nghìn người, còn hơn cả thế.”
Lư Thụy Lâm nói chuyện có hơi lắp bắp, không phải không tin, mà là khó mà tin được.
Mưỡi nghìn người đứng xếp thành hàng để các anh ta giết thì còn có thể làm được.
Nhưng kẻ thù đâu phải đồ ngốc, sao có thể sẽ đứng yên cho anh ta giết như vậy chứ?
“Lừa các người làm gï?”
“Tôi lúc ấy cũng bị dọa sợ mất hồn.”