Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

chương 87: thả hổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Vân Trinh tiến cung trời đã đen nhánh, Đinh Đại chạy đến cửa cung hỏi Vân Trinh: "Sao Hầu gia lại đột nhiên tiến cung?"

Vân Trinh có chút kỳ quái, hôm nay Hoàng Thượng còn hỏi mình có vào cung hay không, làm sao mình vừa đến Đinh Đại lại tỏ ra kỳ lạ như thế, hắn cười nói: "Đinh gia gia không cần để ý đến ta đâu, thật ra là ta tìm Cao đại ca có chút việc. Đi xem Hoàng Thượng một chút trước, Hoàng Thượng có rảnh không?"

Đinh Đại nói: "Hoàng Thượng còn đang nghị sự, hôm nay có khá nhiều chuyện, Hoàng Thượng nói sợ ngài một mình buồn bực, nếu không có chuyện gì thì ngài cứ về phủ trước, chờ Hoàng Thượng rảnh sẽ lại gọi ngài vào cung."

Vân Trinh nói: "Được rồi, vậy ta đi tìm Cao đại ca rồi sẽ trở về."

Đinh Đại cười nói: "Cao Tín cũng đang làm việc, nếu ngài có chuyện gì gấp thì cứ nói với tiểu nhân, tiểu nhân sẽ cho người đi làm."

Vân Trinh nói: "Thật ra ta muốn để Vân Giang Ninh về phủ ta một chuyến, có chút việc."

Đinh Đại tươi cười: "Việc nhỏ này sao Hầu gia ngài phải tự mình đến chứ, ta sẽ để Vân Giang Ninh xuất cung đến phủ ngài. Đêm đã khuya, cửa cung cũng sắp khóa, để ta đưa ngài ra ngoài."

Quả nhiên rất nhanh đã có người nâng kiệu đi đến, không bao lâu sau cũng thấy Vân Giang Ninh nhanh nhẹn đi tới. Vân Trinh vốn còn muốn xem có cơ hội nhìn Hoàng Thượng một chút hay không, nhưng thấy Vân Giang Ninh, trong lòng đều bị tin tức đêm nay Cơ Hoài Tố nói tới chiếm hết, cho nên đành lên kiệu.

Lúc xuất cung còn nhìn thấy Mặc Cúc dẫn Thái y đang trực ở Thái y viện đi đến, nghĩ chắc là cung nhân ở đâu đó muốn xem bệnh, hắn ngồi tr

kiệu thăm dò hỏi một câu: "Mặc Cúc? Muộn như vậy rồi mà còn làm việc à?"

Sau lưng Mặc Cúc đều là mồ hôi, nhìn thấy hắn liền cười nói: "Bái kiến Hầu gia, là xem mạch bình an cho Hoàng Thượng, Hầu gia xuất cung sao? Hầu gia đi thong thả."

Vân Trinh cười chào hỏi với hắn ta rồi vội vàng xuất cung về phủ.

Trở về thư phòng trong phủ, Vân Trinh cho lui người bên ngoài, chỉ để lại mỗi Vân Giang Ninh, sau đó giương mắt nhìn hắn ta từ đầu đến chân. Một lúc lâu sau hắn ta vẫn luôn lặng im đứng sau lưng hắn, lạnh nhạt, phục tùng, giống như một thanh đao sắc bén rất hữu dụng.

Hắn có quá nhiều chuyện cần quan tâm, cũng luôn bận rộn chạy vọt về phía trước chạy, gần như không có thời gian để ý đến tử sĩ ưu tú nhất được mình chọn lựa, tử sĩ đi cht thay Cơ Băng Nguyên.

Hắn ta vẫn giống như trước đó, cao lớn, lưng dài vai rộng, đôi mắt màu lam sáng ngời, tóc quăn mũi cao, quả nhiên khí thế không giống người phàm.

Nếu như hắn ta biết hắn ta là con trai duy nhất của Trường Quảng Vương, trở lại Bắc Tiết sẽ trở thành Thế tử Nhiếp Chính Vương được nhiều người ủng hộ, trở thành nam tử quyền lực đỉnh cao, hắn ta sẽ làm thế nào?

Hai đời trước, Thế tử của Trường Quảng Vương đều dẫn đầu bộ tộc xuất chinh. Theo cách nói của Cơ Hoài Tố, hắn ta tàn nhẫn, lãnh khốc, vô tình, căm hận người Đại Ung, đồng thời cũng rất có tài hoa tướng lĩnh, nếu không sẽ không đến nỗi ngay cả Cơ Băng Nguyên cũng cảm thấy khó giải quyết.

Mặc dù Cơ Hoài Tố có ác ý, nhưng lời này hẳn là thật.

Hắn không nghĩ tới một đời này hắn mua quân nô, sẽ đánh bậy đánh bạ mua phải con trai ruột lưu lạc bên ngoài của Trường Quảng Vương.

Như vậy nếu không có hắn mua lại, Vân Giang Ninh sẽ như thế nào?

Trước khi gặp hắn, hắn ta bị bán cùng mẫu thân, trở thành tù binh quân nô sống sót sau lao dịch tàn khốc.

Lúc hắn mua hắn ta thật ra cũng hơi chê hắn ta lớn tuổi, lúc ấy là lão Lan coi trọng hắn ta, nói bên trong ánh mắt hắn ta có tính sói, quả nhiên về sau mỗi một cửa hắn ta đều lấy được hạng nhất.

Vân Trinh nhìn chăm chú Vân Giang Ninh thật lâu, trong lòng bắt đầu dao động.

Hoàng thượng đương nhiên là quan trọng nhất, còn quan trọng hơn cả mình, vì Hoàng Thượng mình có thể chết.

Cho nên nên xử lý Vân Giang Ninh có khả năng trở thành tai hoạ lớn nhất sau này như thế nào đây? Một bát rượu độc đương nhiên là cách làm ổn thỏa nhất bảo đảm nhất - nếu không một khi tộc Bắc Tiết liên lạc với hắn ta, hắn cũng không nắm chắc có thể khống chế hắn ta được nữa.

Thành thạo cung ngựa, võ nghệ siêu quần, tinh thông thao lược, mình đã tự tay bồi dưỡng một lưỡi dao như vậy cho tộc Bắc Tiết. Hắn ta sẽ đáng sợ hơn, sắc bén hơn hai đời trước, càng không có gì là không phá được. Hắn phải chờ đến khi hắn ta gây tai họa cho quốc gia của mình, gây họa cho Hoàng Thượng của mình sao?

Nhưng bây giờ hắn ta còn chưa làm gì cả. Từ lúc ở trong bụng mẫu thân nữ nô hắn ta đã bị bán ra, làm con riêng của nữ nô lớn lên thê thảm, trở thành nô lệ rồi lại bị bắt làm tù binh sau một trận chiến, trở thành chiến lợi phẩm mới bị bán ra lần nữa. Sau đó bị mình mua lại, tỉ mỉ huấn luyện, lại chỉ vì để hắn ta đi làm tử sĩ, dùng tước vị Chiêu Tín Hầu treo trước mắt hắn ta để dụ dỗ hắn ta cam tâm chịu cht một cách không có tiếng tăm gì.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến hắn cũng sẽ có lúc không có chút tâm can nào mà coi người ta như công cụ thế này.

Cho nên mình quyết định như thế có gì khác với Cơ Hoài Tố đâu?

Lúc này hắn còn nghĩ hẳn nến git cht người này vì Hoàng Thượng, vĩnh viễn trừ hậu hoạn, có gì khác với Cơ Hoài Tố đâu?

Vân Trinh nhìn Vân Giang Ninh rất lâu, nhưng Vân Giang Ninh vẫn đứng im trước mặt hắn không nói một lời, giống như một thanh đao trầm mặc lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ.

Hắn biết hắn ta ưu tú đến cỡ nào, hắn đang nuôi hổ gây họa, nhưng Vân Trinh vẫn thở dài ra một hơi, thấp giọng nói: "Vân Giang Ninh... Ngươi có biết cha mẹ ruột của ngươi không?"

Vân Giang Ninh nói: "Giang Ninh chỉ biết mẹ, không biết cha."

Vân Trinh thấp giọng nói: "Trường Quảng Vương, ngươi biết không? Ông ta là Nhiếp Chính Vương của tộc Bắc Tiết, có một thiếp thân mang thai lại bị người ta ám toán bán đi, ông ta vẫn luôn đi tìm. Trước đó vài ngày, sứ giả tộc Bắc Tiết vào kinh triều cống chúc thánh thọ Hoàng Thượng, tr

đường vô ý nhìn thấy ngươi liền sợ hãi vì ngươi và Nhiếp Chính Vương kia giống nhau như đúc. Chúng ta đã tra hồ sơ bán mình của ngươi rồi, chắc hẳn ngươi là con trai ruột lưu lạc bên ngoài của ông ta."

Vân Giang Ninh nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh tiến về phía trước một bước, quỳ một chân xuống hỏi hắn: "Hầu gia muốn ta làm cái gì đây?"

Vân Trinh nhìn về phía hắn ta, không nhịn được đưa tay ra chạm vào trán của hắn, đôi mắt hắn ta xanh thẳm giống như bảo thạch lưu ly đẹp nhất lớn nhất mà hắn từng có lúc trước, sạch sẽ bằng phẳng.

Vân Giang Ninh chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, hoàn toàn chăm chú như trước đây.

Vân Trinh thấp giọng nói: "Ta hy vọng ngươi trở về, thu hồi tôn vinh ngươi vốn nên có."

Vân Giang Ninh hỏi: "Không bảo vệ Hoàng Thượng sao?"

Vân Trinh nhắm hai mắt lại: "Là trước đó ta nghĩ sai, ngươi là chính ngươi, ngoại trừ ngươi tự nguyện, không ai có thể bắt ngươi cht vì người khác."

Vân Giang Ninh nói: "Ta tự nguyện quên mình phục vụ vì Hầu gia, Hầu gia chỉ vào chỗ nào, Giang Ninh sẽ cht ngay tại chỗ đó."

Vân Trinh cười: "Chờ đến khi ngươi nếm được mùi vị quyền lực, hưởng thụ được cuộc sống muốn làm gì thì làm, có lẽ ngươi sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa. Vân Giang Ninh, ta trả lại tự do cho ngươi, ngày sau ngươi sẽ chĩa mũi đao vào ta, vào Đại Ung sao?"

Vân Giang Ninh nói: "Vĩnh viễn không."

Vân Trinh nhìn hắn ta chằm chằm: "Ta luôn luôn rất dễ tin người kjasc, sau đó lại luôn luôn bị người tín nhiệm gây thương tích - ta hy vọng Giang Ninh không phải người thứ ba. Nếu như bởi vì thả ngươi đi mà khiến Hoàng Thượng mà ta để ý nhất bị tổn thương, ta sẽ tuẫn táng vì y, đi bồi tội cho y."

Vân Giang Ninh giương mắt nhìn về phía hắn: "Ta nhớ rõ, Hoàng Thượng cht, ngươi tuẫn táng."

Vân Trinh thấp giọng nói: "Đúng, quyết định này quá nặng nề, thế nhưng ta không ra tay được, ngươi đi đi, về Bắc Tiết đi, đi nhận cha ruột của ngươi, đi cướp đoạt trái cây tr

đỉnh quyền lực hoa mỹ nhất kia đi."

Vân Giang Ninh nói: "Cẩn tuân theo quân lệnh của Hầu gia."

Vân Trinh phun ra một hơi thật dài, thấp giọng nói: "Ta không biết vì sao Bắc Tiết lại hỗn loạn, vì sao lại xâm phạm Đại Ung - ta chỉ hy vọng đến lúc đó ngươi có thể chi phối cục diện chính trị, có thể ngăn cản Bắc Tiết xâm phạm Đại Ung, đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta."

Hắn nhìn Vân Giang Ninh, chân thành nói: "Không phải mệnh lệnh, là thỉnh cầu."

Vân Giang Ninh im lặng quỳ hai đầu gối xuống, dập đầu lạy ba cái với hắn, lại nói: "Sắp chia tay rồi, Hầu gia có thể cho Giang Ninh một vật không."

Vân Trinh hỏi: "Cái gì?"

Vân Giang Ninh nói: "Giang Ninh muốn đoản kiếm thường đeo bên hông ngài."

Vân Trinh đưa tay cởi xuống dưới ném cho hắn ta: "Cầm đi."

Vân Giang Ninh cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận bằng hai tay, Vân Trinh lại lấy một chồng ngân phiếu từ trong ng.ực đưa cho hắn ta: "Cầm đi, nghe nói Trường Quảng Vương và Hồ thái hậu có gian, Hồ thái hậu chính là người lúc trước ghen ghét và bán mẫu thân ngươi đi. Ngươi vừa trở về, tình cảnh cũng sẽ rất gian nan, cầm lấy mà chuẩn bị. Việc khác ta không lo lắng, ngươi đi theo bên cạnh ta lâu rồi, cũng đã hiểu nhiều về chuyện quân sự."

Hắn lại trầm mặc trong chốc lát, khó nhọc nói: "Ta không muốn một ngày kia, ngươi lấy những thứ học được ở bên ta để đối phó với Đại Ung."

"Đi Tứ Di Quán tìm sứ giả Bắc Tiết tộc, mau chóng đi đi."

Trong lòng Vân Trinh vô cùng đắn đo, cắn răng nói: "Ngươi đi mau, nếu không ta sẽ hối hận."

"Giang Ninh... Đừng khiến một ngày nào đó ta phải hối hận vì đã không giết ngươi."

Vân Giang Ninh dập đầu lần nữa, trầm mặc lui ra khỏi thư phòng, hiệu suất cao như mỗi lần phục tùng mệnh lệnh lúc trước.

Rất nhanh hắn ta đã rời khỏi Chiêu Tín Hầu phủ, mới ra khỏi phủ không bao lâu liền có mấy nam tử cao lớn ăn mặc bình thường tỉnh táo đi theo hắn ta, bước chân nhanh nhẹn, thân thủ mạnh mẽ, thái độ lại hết sức kính cẩn: "Thiếu chủ, Chiêu Tín Hầu có cản trở không? Có cần phân phó chúng tiểu nhân làm cái gì không?"

Vân Giang Ninh quay đầu hờ hững nhìn bọn họ một chút: "Lập tức lên đường."

Mấy nam tử nghiêm nghị cùng nhau khom người: "Vâng."

Chân trời hơi lóe sáng, các tướng lĩnh thủ vệ cửa thành ngáp dài, lạnh đến mức phải rụt bả vai lại, quân bào tr

bờ vai cũng đã bị sương thu làm cho ướt nhẹp.

Một nhóm nam tử cao lớn dũng mãnh cưỡi ngựa đi từ trong thành ra bên ngoài, thủ thành đi lên trước kiểm tra, sau đó nhìn thấy nam tử cầm đầu lấy ra một lệnh bài Kỳ Lân đồng thau viền đen vàng, biết là Long Tương Doanh đi làm việc liền trầm mặc cho phép thông hành.

Một đám người cưỡi ngựa phi nhanh, không bao lâu đã chạy hơn mười dặm đến cột mốc biên giới, rời khỏi địa giới kinh thành. Nắng sớm hơi mỏng manh, con ngựa hí vang, Vân Giang Ninh ghìm dây cương quay lại nhìn, tro bụi tung bay, khói liễu xa xa, đã không thể nhìn thấy đường đi nữa.

Hắn ta lấy đoản kiếm trong ng.ực ra, ngón tay khớp xương rõ ràng vuốt nhẹ tr

vỏ kiếm một hồi, lại đưa kiếm đến bên môi hôn lên bảo thạch màu lam khảm ở đầu rồi mớii bỏ vào trong ng.ực.

Nếu ngươi có một ngày hối hận, ta sẽ dùng thanh kiếm này tự sát, như thế cũng coi như ngươi giết ta, dù sao không phụ ngươi là được.

Hắn ta hờ hững quay đầu, vung dây cương một cái, khoái mã phi nhanh như tiễn chạy về phương xa.

Truyện Chữ Hay