Ngày hôm sau vừa lên thuyền không bao lâu, hai huynh đệ Đàm Văn Úy, Đàm Văn Bảo đã dẫn Đàm Trăn đến đây. Đàm Trăn mặc đồ mới, đi tr
thuyền giống như thần tiên phi tử, Vân Trinh vừa nhìn liền biết vì sao lại nói nàng ta có phần giống Thái hậu, chắc trước kia mẫu hậu của Cơ Băng Nguyên cũng có phong thái như vậy.
Khó trách Thừa Ân Bá co đầu rút cổ nhiều năm như vậy mà đột nhiên lại có dã tâm. Chắc nghĩ đứa cháu gái này nhất định sẽ giống đến mức khiến Hoàng Thượng vừa thấy được sẽ nhớ tới mẹ đẻ đã qua đời.
Vừa nghĩ như thế, Vân Trinh càng thêm bực bội, nhìn Đàm Trăn kia tiến lên khom người: "Đêm đó tiểu nữ bởi vì bị giam trong biệt viện kia mấy ngày, trong lòng dày vò thê lương, về sau lại giật mình nên chưa thể cảm ơn cứu giúp của Hầu gia và Cao thống lĩnh được. Sau khi trở về lại hai vị huynh trưởng bởi vì sốt ruột lo lắng cho ta mà nhiều lần mạo phạm Hầu gia, tiểu nữ tử cảm thấy bất an, liền cùng hai vị huynh trưởng tới đây. Một là muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Hầu gia, hai là thay hai vị huynh trưởng thỉnh tội, hy vọng Hầu gia rộng lòng tha thứ cho hai vị huynh trưởng mạo phạm lỗ m~ng. Bọn họ cũng không có ý đồ gì, chỉ là quá mức sốt ruột tiểu nữ..."
Vân Trinh nghe nàng ta nói chuyện, nhưng hồn vía lại bay đi nơi khác. Cũng không biết bây giờ Hoàng Thượng ở trong cung đang làm gì? Lần này trở về, chắc chắn y sẽ vui vẻ khen thưởng mình, dù sao lấy lại được danh dự của Thừa Ân Bá phủ mà. Nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn không có tâm trạng háo hức đợi thưởng - bỏ thân phận của Định Tương trưởng công chúa qua một bên, bây giờ hắn là thần, thần tử cống hiến sức lực vì quân thượng là chuyện quá bình thường. Hắn cũng đã tuổi, không thích hợp giả vờ nũng nịu trước mặt Hoàng Thượng nữa.
Hắn không nỡ, hắn phiền muộn nghĩ trong lòng, Hoàng Thượng tốt quá đi mất.
Hôm nay hắn không mặc quan phục, chỉ mặc một bộ áo bào màu xanh nhạt, khoác thêm một cái áo choàng trông vô cùng trẻ trung. Nhưng vẻ mặt lại rất buồn bực, lúc không nói lời nào có vẻ rất lạnh lùng xa cách.
Ở trong mắt huynh muội Đàm thị lại chính là cực kỳ ngạo mạn. Bọn họ ở Giang Nam gặp quan lớn triều đình, cho dù là nhất phẩm Tuần án, Bố chính ti Giang Nam đều phải khiêm tốn nhiệt tình, xu nịnh lấy lòng bọn họ.
Cao Tín ở bên cạnh cười nói: "Xin tiểu thư đứng lên, có gì mà phải thỉnh tội chứ? Chúng ta không nhận nổi, chúng ta chỉ nghe lệnh của Hoàng Thượng tới đây thôi..." Hắn ta ăn nói khéo léo, vẫn chu đáo như lúc trước, rất nhanh đã đuổi được mấy huynh muội kia đi.
Cao Tín quay đầu nhìn Vân Trinh từ đầu tới cuối vẫn không nói gì, dường như đang mất tập trung, liền thở dài một tiếng. Không biết mấy ngày nay vị này bị làm sao mà cứ phải trở mặt với mẫu tộc của Hoàng Thượng? Trở về vẫn nên hỏi lão hồ ly Đinh Đại kia xem có cách gì cứu vãn không, nếu vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến thánh tâm thì không tốt lắm.
Hắn ta cười hỏi Vân Trinh: "Lần này tiểu thư Đàm gia bị tai bay vạ gió cũng rất đáng thương. Hoàng Thượng thương tiếc, chắc hẳn sẽ thưởng vài thứ để an ủi. Chỉ là không biết lần này ai sẽ phải gánh trách nhiệm đây, Hầu gia đoán ra không?"
Vân Trinh suy nghĩ một chút, lười biếng nói: "Tuy nói dù sao cũng là mấy nhà kia, nhưng thật sự là ai thì cũng khó nói, chỉ có thể qua loa kết án thôi. Vương tôn họ Cơ đều có vẻ lương thiện quân tử, nhưng ai biết phiên vương phía sau bọn họ nghĩ gì chứ? Có lẽ là Cơ Hoài Thanh, có lẽ là Cơ Hoài Thịnh, cũng có thể là Cơ Hoài Tố. Dù sao ai nấy đều biết gã đang dưỡng thương ở kinh thành, nếu thật sự xảy ra vụ án nào thì người ta cũng sẽ không ngờ vực gã, nhìn giống như rất trong sạch."
Người khác không biết chứ hắn lại biết Cơ Hoài Tố đang từ chối vụ hôn nhân này với Hoàng Thượng. Mặc dù hắn không biết tại sao gã lại muốn thoái thác hôn sự tốt như vậy, nhưng Cơ Hoài Tố vẫn luôn lắm mưu nhiều kế, chuyện lần này cũng không thể loại trừ gã được. Biết đâu gã cố muốn mượn chuyện này để đổ tội cho Cơ Hoài Thanh, để gã ta không xoay người được thì sao.
Chuyện này quá phức tạp, vẫn nên nghĩ về Hoàng Thượng thì hơn, cũng không biết Hoàng Thượng đang làm gì trong cung nữa?
Thể Nhân Cung.
Hoàng Thượng đang tiếp kiến Khuất lão thái phó đã về hưu trong điện: "Bây giờ nhìn Thái phó có vẻ rất khỏe mạnh, có chuyện gì thì cứ dâng sổ lên là được, trẫm tuyệt đối sẽ không từ chối, sao lại phải tự mình tiến cung?"
Khuất thái phó vuốt râu cười nói: "Đúng là có một chuyện muốn nhờ Hoàng Thượng giúp đỡ, người khác nói ra thì có vẻ không được coi trọng, phải để ta tự nói mới tốt."
Cơ Băng Nguyên nhìn vẻ mặt ông ta vẫn nhẹ nhõm, nghĩ chắc không phải việc khó gì, liền cười nói: "Lão thái phó cứ việc nói, nếu trẫm có thể làm thì sẽ làm."
Khuất thái phó cười nói: "Ta có một tôn nữ năm nay mới cập kê, ta nhìn nó lớn lên, coi như con gái ruột. Nó thông minh lanh lợi, ngọc tuyết đáng yêu, ba tuổi đã được ta dạy biết mấy trăm chữ, năm tuổi có thể đọc trôi chảy trăm bài kinh thi, tính tình cũng rất ổn thỏa, giỏi thêu thùa may vá, lại am sách sử. Đáng tiếc chính là lão thần nuông chiều quá mức, thực sự lo lắng sau này bị gả đến gia đình hà khắc sẽ làm mất linh tính."
Cơ Băng Nguyên mới nghe lời đầu đã biết rõ ý: "Không biết tài tuấn nhà ai lọt vào mắt lão thái phó vậy? Đến mức muốn trẫm làm mai mối?"
Khuất thái phó lại cười nói: "Chuyện này Hoàng Thượng không làm mai mối được, nhưng Hoàng Thượng có thể được coi là trưởng bối của tài tuấn đó, lão thần đang đến để cầu thân đây."
Trong lòng Cơ Băng Nguyên trầm xuống, quả nhiên nghe thấy Khuất thái phó cười nói: "Lão thần coi trọng Chiêu Tín Hầu Vân hầu gia, Vân hầu gia tuổi trẻ tài cao, anh tuấn hiệp nghĩa, tiền đồ rộng lớn, lão thần quả thực rất yêu thích. Ta biết Hoàng Thượng sẽ không để Chiêu Tín Hầu phải chịu ủy khuất, nhưng đứa cháu gái này của ta thật sự là do một tay ta dạy dỗ nuôi nấng, công dung ngôn hạnh không gì là không tốt, tính tình lại hoạt bát, rất thích hợp với Vân hầu gia, nhất định có thể trở thành một đôi giai ngẫu. Bởi vậy mới mặt dạn mày dày tiến cung cầu Hoàng Thượng, chỉ mong Hoàng Thượng thành toàn."
Cơ Băng Nguyên nhìn vẻ mặt Khuất thái phó, nghĩ rằng chắc ông ta nghĩ mình sẽ không từ chối. Trong lòng lại trầm xuống, không sai, đây đúng là một mối nhân duyên rất tốt đẹp. Mặc dù Vân Trinh có tên tuổi hoàng thân, nhưng tr
thực tế lại không được vào gia phả, chỉ được mình coi chừng bảo vệ thôi. Đợi đến khi tân đế thượng vị, chưa chắc sẽ còn đối xử tốt với hắn. Khuất thái phó lại khác, đó là sĩ lâm đại nho chân chính, Khuất thị là gia tộc lớn, cho dù thay đổi triều đại thì vẫn phải cung phụng bọn họ.
Vân thị vốn đã tàn lụi, sinh ra được mỗi một Thám hoa, Công chúa lại càng không có dòng dõi. Nhưng nếu Vân Trinh cưới nữ nhi nhà họ Khuất, ắt sẽ có dòng dõi hưng thịnh. Nữ nhi nhà họ Khuất kia đương nhiên cũng rất tốt, biết lo liệu chuyện công, dạy dỗ con cái, nhất định sẽ là nội trợ hiền. Từ đây phu xướng phụ tùy, con cháu có phúc, đều là điều cực tốt.
Đứa cháu gái được Khuất thái phó tự mình dạy dỗ chắc chắn sẽ không tầm thường. Vốn dĩ ông ta đã rất yêu thích Vân Trinh, chắc mấy năm nay cũng có thể để ý được, không phải chỉ có mỗi mình biết đứa nhỏ Vân Trinh này tốt, mà Khuất thái phó còn rất thông minh, đương nhiên cũng đã nhìn ra nếu gả cháu gái cho Vân Trinh sẽ có chỗ tốt gì.
Thứ nhất là được mình quan tâm, Vân Trinh đã được sủng ái, bây giờ lại được rèn luyện mấy năm rất có tiến bộ, nhất định sau này sẽ nắm chắc quân quyền, tiền đồ xán lạn. Hai là tuổi trẻ tuấn lãng, nhân phẩm xuất chúng. Ba là bên tr
không cha mẹ chồng quản thúc, chỉ có trưởng bối tr
danh nghĩa là mình, sẽ không xen vào chuyện trong phủ hay sinh hoạt phu thê... Nhìn thế nào cũng đều là một đôi giai ngẫu, nhân duyên tốt nhất. Hơn nữa còn là thầy của mình tự đến xin thì càng không nên từ chối.
Khuất thái phó nhìn vẻ mặt y: "Hoàng Thượng cảm thấy lão thần trèo cao sao?"
Cơ Băng Nguyên cười nói: "Sao lại nghĩ như vậy? Khuất thị đứng đầu sĩ lâm, cháu gái cho thầy dạy bảo thì càng không cần nói, đương nhiên là rất tốt. Cát Tường Nhi có thể vào được mắt xanh của thầy, trong lòng trẫm cũng vô cùng mừng rỡ. Chỉ là bây giờ Cát Tường Nhi còn chưa ổn định, thầy cũng biết vài ngày trước đó hắn mới đá Hà Gian quận vương bị thương, có vô số tấu chương vạch tội. Trong lòng trẫm rất buồn phiền, không biết nên dạy hắn như thế nào. Hắn ngang bướng như vậy, năm nay tôn nữ của Thái phó cũng còn nhỏ, nếu hai đứa trẻ thành hôn, Cát Tường Nhi cũng không biết nhường nhịn, ngày nào tiểu phu thê cũng xích mích sao được? Không phải là khiến Khuất tiểu nương tử chịu oan ức sao? Đến lúc đó trẫm còn mặt mũi nào gặp lão thái phó nữa."
Khuất thái phó cười nói: "Hóa ra là như vậy, Vân hầu gia trẻ tuổi nóng tính, đương nhiên là bị người khác ghen ghét, Hoàng Thượng không cần để ý. Lão thần thấy mấy năm nay hắn làm việc vô cùng ổn thỏa, chắc chuyện làm Quận vương bị thương cũng có nguyên nhân gì đó, không phải là hắn sai. Còn chuyển tuổi nhỏ thì không cần vội, lão thần cũng muốn giữ tôn nữ ở lại bên người mấy năm, tất cả mọi người cứ quyết định trước rồi lại thành hôn cũng không muộn. Chỉ là muốn sớm báo với Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng nắm chắc tâm lý, có thể quyết định được tốt nhất. Lão thần thấy chắc chắn mấy năm nay sẽ có người có con gái đến cầu Hoàng Thượng, chỉ mong đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ nghĩ tới lão thần, đừng để Vân hầu gia cho nhà người khác."
Trong lòng Cơ Băng Nguyên như có một tảng đá lớn nặng nề, chỉ nghe Khuất thái phó còn đang cười: "Mấy năm nay đứa nhỏ này càng ngày càng xuất chúng, làm việc ổn thỏa, nghe nói lần này đi Hoàng Châu phá án cũng làm rất tốt. Lão thần chỉ thích thái độ sát phạt quyết đoán này, nói một câu hổ thẹn chứ mấy đứa cháu thế hệ này của Khuất gia không có một ai quyết đoán được như Vân hầu gia. Không hổ Hoàng Thượng dốc lòng dạy bảo, đến lúc đó chắc chắn sẽ có không ít người đến trước mặt Hoàng Thượng xin tứ hôn. Lão thần vì cháu gái nhà mình nên mới không biết thẹn một lần, đương nhiên lão thần cũng không dám lừa dối Hoàng Thượng, ta sẽ yêu thương đứa nhỏ đó như con cháu nhà mình, tuyệt đối sẽ không để hắn phải chịu thiệt thòi."
Cơ Băng Nguyên đành phải khiêm tốn vài câu, chỉ nói mình sẽ xem xét dạy bảo, lấp lim cho qua chuyện này. Đang muốn giữ Thái phó lại trong cung dùng bữa, Khuất thái phó lại xin miễn, đứng lên cáo từ: "Thần tuổi già sức yếu, ở trong cung lâu sợ sẽ khoe ra cái xấu, vẫn nên về phủ trước thôi. Hoàng Thượng một ngày trăm công ngàn việc, cũng cần phải chú ý đến sức khỏe, nếu có thể tìm được một thị thiếp tri kỷ ở bên cạnh chăm sóc mới tốt."
Cơ Băng Nguyên đứng lên, dắt tay đưa lão thái phó ra ngoài, lại bảo Đinh Đại gọi kiệu đến đưa lão sư đến cửa cung, mới yên lặng trở về trong điện.
Đinh Đại đưa tiễn Khuất lão thái phó xong thì nơm nớp lo sợ trở về điện, Cơ Băng Nguyên vẫn đang cầm sổ con lên đọc, nhìn thấy ông ta vào liền hỏi: "Hôm nay Cát Tường Nhi trở về phải không?"
Đinh Đại nói: "Vâng, Cao thống lĩnh vừa tấu buổi chiều đã trở lại, vào cung bàn giao. Hai vị công tử và tiểu thư Thừa Ân Bá cũng muốn diện thánh để cảm ơn ân điển của Hoàng Thượng. Vốn dĩ đã làm theo khẩu dụ của ngài, mời hai vị công tử và tiểu thư vào căn nhà ban thưởng trong kinh để ở, ban thưởng một bữa tiệc để bọn họ tiện dùng ở nhà."
Cơ Băng Nguyên cầm mật báo lên xem: "Lần này Cát Tường Nhi xử lý rất đúng, nhưng lại giết hết đám tặc tử, xem ra ngài mai lại có tấu chương vạch tội Đại Lý Tự thiếu khanh phá án không tuân thoe quy củ, bạo ngược lạm sát rồi. Vẫn là lão sư hiểu rõ, liếc mắt một cái liền nhìn ra ắt có ẩn ý gì, khó trách lại coi trọng Cát Tường Nhi như vậy. Cháu gái mới có mười lăm mà đã vội vã muốn để trẫm tứ hôn rồi."
Đinh Đại không dám nói một câu nào, Cơ Băng Nguyên nói: "Tr
triều đình chỉ toàn người mượn gió bẻ măng, lần này Cát Tường Nhi phá án tốt, trẫm không thể không cho hắn mặt mũi được. Đêm nay mở tiêc đón tiếp ở Thái Hòa Điện, thưởng hắn lần này làm việc ổn thỏa, cũng mời hai vị công tử và tiểu thư Thừa Ân Bá phủ đến dùng bữa luôn đi."