Vân Trinh nhìn thấy Chu Giáng liền nhíu mày: "Sao đang yên đang lành lại muốn đi trấn thủ biên cương?"
Chu Giáng cười rất tùy ý: "Tại ở trong kinh nhàm chán, cha ta cứ bắt ta thành thân, chắc chắn sẽ không cho phép ta đến đại doanh Tây Sơn. Ta cảm thấy phiền, không bằng đi xa một chút để bọn họ không quản được."
Vân Trinh xích lại gần hắn ta: "Thành thân? Là biểu muội của ngươi sao?"
Chu Giáng đỏ mặt lên: "Không phải! Biểu muội ta đã dọn ra ngoài, cũng đã được chọn một cuộc hôn nhân tốt. Lần trước sau khi ngươi tới đã ta bảo mẫu thân đuổi nàng về rồi."
Vân Trinh nhìn kỹ sắc mặt của hắn ta, bỗng nhiên cười một tiếng: "Ta tưởng rằng ngươi đã làm chuyện xấu gì với nàng, nên nhà ngươi mới bắt ngươi cưới nàng chứ."
Hai tai Chu Giáng nóng rát, đành phải chắp tay: "Cát Tường Nhi, tha cho ta đi, thật sự không có quan hệ gì. Là trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện thôi."
Vân Trinh luôn cảm thấy lời này hình như có hai nghĩa, nhưng nhìn mặt hắn ta lại không thấy có vẻ tùy tiện, mới ép hỏi: "Vậy sao đang yên đang lành lại muốn đi trấn thủ biên cương? Ngươi cũng đã biết biên thành trông như thế nào rồi đấy, đừng có mà vừa đi được mấy ngày đã viết thư cho ta khóc muốn trở về. Bình thường ngươi được nuôi trong nhà quen với sơn trân hải vị rồi, không chịu được khổ đâu."
Chu Giáng nói: "Cũng nên chọn một cái tiền đồ chứ. Ta đã chơi chán rồi, ngươi còn không chơi với ta, ta thấy ngươi vừa mở tiêu cục vừa đến đại doanh Tây Sơn, nếu ta còn tiếp tục chơi như vậy, rất nhanh sẽ không còn được ở cạnh ngươi nữa. Cơ Hoài Tố Cơ Hoài Thịnh đều có chí lớn, ngẫm lại ta cũng là con cháu gia đình công huân võ tướng, mỗi ngày đều như hỗn thế ma vương cũng không hay. Nếu không nhờ làn này ra ngoài với các ngươi, làm sao cảm thấy mình thực sự hỗn trướng phế vật, ngoại trừ chơi thì chả biết cái gì hết chứ."
Vân Trinh nhìn khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng của hắn ta, cũng có vẻ thật lòng. Lại nghĩ mình nhìn thấy hắn ta cảm thấy không quen, cho nên mới hơi xa lánh, nhưng hắn ta cũng không phải kẻ ngu, chức nghĩ mình ghét bỏ nên cũng muốn lập chí tiến lên. Ngày đó mình vô duyên vô cớ giận lây sang hắn ta, chắc cũng đã làm hắn ta bị tổn thương rồi.
Chỉ là biên thành thật sự quá xa, hơn nữa...
Người khác không biết, nhưng mình lại biết mấy năm nữa tộc Bắc Tiết sẽ xuôi nam, thế như chẻ tre phá mấy tòa thành liền. Biên thùy báo nguy, lúc này mới có chuyện ngự giá thân chinh.
Tiểu tử ngốc này đi biên thành, chẳng phải là đưa đồ ăn cho đối phương sao.
Hắn không khỏi lo lắng, nói: "Hay là đừng đi nữa, ngươi không muốn thành thân thì chúng ta sẽ tìm biện pháp khác. Ta nghe Hoàng Thượng nói biên thành không yên ổn, ngươi ở trong kinh, chúng ta cùng đến đại doanh Tây Sơn, ta cầu xin Hoàng Thượng là được."
Đây là đang lo lắng cho mình sao? Trong lòng Chu Giáng cảm thấy mềm nhũn, nhưng vẫn cười nói: "Thì cứ để ta đi trước xem đi, cả đời này đều ở trong kinh có gì thú vị? Vài ngày trước ta ra ngoài với các ngươi, mới phát hiện ta thật sự rất thích ở bên ngoài. Ta sớm chơi chán kinh thành rồi, thành thân, sinh con rồi sống một cuộc sống như cha ta thì đúng là chẳng có ý nghĩa. Đừng vì ta mà đi cầu xin Hoàng Thượng, như vậy sẽ rất lãng phí. Hoàng Thượng yêu thương ngươi, nhưng ngươi lại không thể là trẻ con mãi được, tình cảm vinh quang của phụ mẫu kiểu gì cũng sẽ chậm rãi phai nhạt, chúng ta vẫn phải sớm đứng lên mới tốt."
Hắn ta có chút sầu lo, thời gian này tuy biết Hoàng Thượng đúng là rất tốt với Vân Trinh, nhưng hắn ta không biết phía sau lòng tốt này lại liên lụy đến bao nhiêu lợi ích. Bây giờ hắn ta không làm được cái gì cả, Cát Tường Nhi mạnh hơn mình, hắn còn có Chương Diễm ở Quân Cơ Xử để ý, có tông thất quan tâm mà chính hắn cũng có năng lực nữa. Bây giờ Cơ Hoài Thanh bị đào thải sớm hơn kiếp trước, hiển nhiên là Cát Tường Nhi nhúng tay, hắn đã có thể báo thù cho mình, không cần người vô dụng như hắn ta nữa.
Nhất định hắn ta phải nhanh chóng mạnh lên, mấy năm sau có chiến tranh mới là cơ hội để hắn ta ra mặt. Đương nhiên nếu Võ Thành Đế vẫn không có chuyện gì, hẳn cũng có thể bảo đảm Vân Trinh một đời không lo, dù sao còn có tình cảm của Định Tương trưởng công chúa.
Hắn ta trấn an Vân Trinh: "Nếu ta thật sự không chịu được nữa thì nhất định viết thư cho ngươi, được không?"
Vân Trinh suy nghĩ, cảm thấy cũng còn mấy năm nữa, tên nhóc này có thói thiếu kiên nhẫn, không biết chừng sẽ hối hận rất nhanh thôi. Đến lúc đó lại nghĩ biện pháp gọi hắn ta về kinh là được. Chỉ là trước đó phải nghĩ cách thay đổi vận mệnh Hoàng Thượng trúng độc mất tích tr
chiến trường, bây giờ lại có thêm chuyện của Chu Giáng, gánh nặng tr
bờ vai bỗng nhiên lại nặng hơn chút.
Hắn không nhịn được thở dài: "Thế này đi, sau khi ngươi đi, ta sẽ bảo mấy người lão Lan cũng mở một tiêu cục ở chỗ ngươi. Nhưng thế nếu ngươi có chuyện gì cũng tiện giải quyết, có tin gì cũng có thể để tiêu cục mang về cho ta."
Chu Giáng thấy Tiểu Cát Tường Nhi vẫn mềm lòng như trước, đã tha thứ rồi mà còn nhọc lòng dự định cho mình, đột nhiên cảm thấy đôi mắt cay nóng, cười nói: "Quá tốt rồi, vậy ta qua đó lúc nào cũng sẽ viết thư cho ngươi, tìm thứ chơi vui cho ngươi, cứ quyết định như thế đi."
Vân Trinh nhìn hắn ta còn nghĩ đến chơi, trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Chỗ đó thì có gì hay mà chơi chứ, cái gì ta cũng có, không cần ngươi mang về, ngươi cứ chăm sóc mình cho tốt là được - thế mà tổ phụ ngươi lại đồng ý?" Hắn biết phụ thân Chu Giáng không làm chủ được, hắn ta đi biên thành, còn phải xem ý của Định quốc công.
Chu Giáng chẳng hề để ý cười nói: "Con cháu đầy nhà, thiếu một mình ta thì có sao. Lão thái gia nhà ta còn vui mừng cảm thấy ta có chí khí đấy. Ta cũng không dám nói ta không muốn thành thân, muốn đi ra ngoài chơi, đành phải nói muốn làm rạng rỡ tổ tông, đền đáp tổ quốc. Nói đến mức lão gia tử lã chã nước mắt, cảm thấy trong đám heo chỉ biết sống phóng túng ngồi ăn chờ cht lại nuôi ra được một con chó máu chiến, còn cảm động đến mức hận không thể lập tức đuổi ta đi kia."
Vân Trinh bị hắn ta chọc cười: "Nói cái gì vậy! Nào có ai nói mình như vậy."
Chu Giáng nghiêng người lại gần Vân Trinh, giống như vô số lần trước kia, cẩn thận cầm tay hắn: "Về sau không ai chơi với ngươi, ngươi phải chăm sóc mình cho tốt đấy."
Vân Trinh nói: "Cũng không thể chơi cả đời được, không phải ta sắp đến đại doanh Tây Sơn sao."
Chu Giáng chợt nhớ tới một chuyện, không thể không nhắc nhở: "Đúng rồi, ta nghe nói trong quân doanh đều là đàn ông thối, không có nữ nhân, lại còn không đứng đắn, toàn mang thói xấu long dương ở bên ngoài vào trong quân doanh, ngươi nhưng phải cẩn thận! Ngươi da mịn thịt mềm, chớ để người ta chiếm tiện nghi đi."
Vân Trinh bật cười: "Đây chính là kinh doanh, ai dám làm loạn chứ. Hơn nữa ta còn có tước vị hầu tước nhất phẩm, bọn họ muốn hay sao?"
Chu Giáng vẫn thấy lo lắng: "Chỉ sợ ngươi bị bọn họ làm hư... dỗ dành lừa gạt, nói muốn làm huynh đệ gì đó với ngươi, sau đó..." Đang nói, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, lúc trước Cát Tường Nhi cũng bị mình dụ dỗ đi lệch đường còn gì! Không thể giẫm lên vết xe đổ được, Cát Tường Nhi cái gì cũng không hiểu, lúc trước còn thượng tấu vì mình! Đó là chuyện lớn thế nào chứ! Hắn lại dám không quan tâm như thế, nếu lại có người khác lừa gạt Cát Tường Nhi đơn thuần...
Vân Trinh kinh ngạc quay đầu nhìn kỹ hắn ta, cười nói: "Được rồi được rồi, ta thấy mấy hôm nay ngươi có chút không bình thường, bây giờ còn bắt đầu nói mê sảng rồi đấy."
Chu Giáng sợ hắn nhìn ra cái gì, đành phải che lấp: "Không phải nói giỡn sao, cũng thuận tiện nhắc nhở ngươi trước, đám con cháu trong kinh chỉ thích mấy trò phong nguyệt, dụ dỗ đến mức người ta nâng cả tài lẫn tim ra cho. Ngươi còn nhỏ, phải cẩn thận đấy."
Vân Trinh nói: "Quên đi, có Hoàng Thượng nhìn kia kìa, đã vào đại doanh Tây Sơn huấn luyện rồi mà còn phải làm bài tập nữa!" Hắn nghĩ tới chuyện này thì vừa lo vừa sầu: "Sớm biết vậy còn không bằng giống như ngươi, đi trấn thủ biên cương là được!"
Hắn càng nghĩ càng thấy đúng, đều là tòng quân, biên thành không có ai quản thúc, mình cũng tiện làm việc!
Chu Giáng cười nói: "Đừng nghĩ nữa, Hoàng Thượng sẽ không cho ngươi đi đâu."
Vân Trinh nói: "Để mai ta sẽ vào cung thử một chút, như thế ta lại có thể ở cùng với ngươi rồi."
Chu Giáng đầu tiên là vui mừng, nhưng không biết vì sao cảm thấy sau gáy lạnh toát: "Ta cảm thấy Hoàng Thượng sẽ chém bay ta mất, y sẽ nghĩ rằng ta làm hư ngươi."
Vân Trinh nhìn ra bên ngoài: "Đêm đã khuya rồi, ngươi đừng về nữa, đêm nay ở trong phủ đi. Ta bảo người sắp xếp phòng khách cho ngươi, ngày mai lại tiến cung."
Trong lòng Chu Giáng cảm thấy ấm áp, sau khi sống lại Vân Trinh vẫn luôn cự tuyệt mình đến gần, bây giờ lại đồng ý cho mình ngủ lại, đây là đã tha thứ cho mình rồi sao?
Hắn ta kìn nén khát vọng trong lòng, cười nói: "Tổ phụ biết ta tới, còn đang chờ kia, ta vẫn phải trở về bẩm báo một tiếng. Còn về chỗ Hoàng Thượng -" Hắn ta căn dặn: "Ngươi vẫn đừng nên tùy ý, đến lúc đó người khác lại châm ngòi ly gián, gần vua như gần cọp đấy."
Vân Trinh nói: "Biết rồi, vậy ta tiễn ngươi ra ngoài."
Quả nhiên sau khi tiễn Chu Giáng đi, Vân Trinh suy nghĩ trong lòng, càng nghĩ càng thấy mình nên đến biên thành, ở Tây Sơn thì có thể làm được cái gì chứ. Hắn tỉ mỉ chọn ra mấy lí do, lại nghĩ ra vô số lời hay, sáng sớm ngày hôm sau liền vào cung.
Hôm nay không cần lên triều, Cơ Băng Nguyên vừa đứng lên rửa mặt xong đã nghe nói Vân Trinh tới, có chút kinh ngạc: "Sao mới sáng sớm đã đến chắn giường của trẫm vậy?"
Đinh Đại cười nói: "Tiểu nhân thấy hình như Hầu gia có chuyện trong lòng, chắc hẳn là vì Chu ngũ công tử. Hôm qua ta cho người đi nghe ngóng, hóa ra lão phu nhân phủ Định quốc công đã ra mặt, vài ngày trước đó còn lặng lẽ tìm hôn sự cho Chu ngũ công tử. Vốn dĩ đã gần xong xuôi rồi, bây giờ Chu ngũ công tử tự xin trấn thủ biên cương, sợ là hôn sự này sẽ không thành."
Cơ Băng Nguyên thả khăn xuống, như có điều suy nghĩ: "Thành hôn với nhà ai?"
Đinh Đại thận trọng nói: "Đích nữ Thẩm thị ở Giang Nam."
Cơ Băng Nguyên suy nghĩ một chút: "Nhà có đế sư tiền triều? Đúng là một hôn sự tốt."
Đinh Đại cười nói: "Nghe nói tối hôm qua Chu ngũ công tử đã thuyết phục Định quốc công, Chu lão quốc công cảm động với tấm lòng trung tâm đền đáp quốc gia của hắn ta, nên đã đồng ý để hắn ta đi trấn thủ biên cương. Đúng là hôn sự này không thể thành công được rồi, may mà hai nhà cũng không rêu rao, chắc hẳn rất nhanh Binh bộ sẽ có tấu thôi. Nghe nói đêm qua Hầu gia đặc biệt mời Chu ngũ công tử qua phủ, hai người nói tới đêm khuya, Chu Ngũ công tử mới rời đi."
Cơ Băng Nguyên không nói gì, Đinh Đại nhìn y, cẩn thận từng li từng tí lấy khăn lại: "Hầu gia vẫn đang chờ ngài dùng bữa ở bên ngoài."
Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu, đi ra thiện phòng. Vân Trinh nhìn thấy Cơ Băng Nguyên ra thì vội vàng đứng lên, tươi cười nói: "Hoàng Thượng! Hôm qua ta đã nghĩ rồi, ta cũng muốn đi trấn thủ biên cương!"