Sáng sớm Cơ Băng Nguyên mới mông lung tỉnh lại, đã nghe thấy có người đang rầm rì nói chuyện với Đinh Đại ở bên ngoài, khẽ nhíu mày hỏi: "Người nào ồn ào?"
Vừa dứt lời, Vân Trinh đã vui vẻ xốc rèm vào, nhìn thấy Cơ Băng Nguyên thì cười hì hì: "Hoàng Thượng, hôm qua nhận được bội kiếm của ngài, ta tặng lại ngài một món quà được không."
Cơ Băng Nguyên đau đầu: "Quà gì mà mới sáng sớm đã đến chắn giường trẫm vậy."
Vân Trinh xốc vạt áo bào căng phồng lên, lấy ra hai con bồ câu trắng như tuyết, vỗ cánh phành phạch kêu cục cục, đôi mắt đều màu đỏ vàng, vô cùng quý hiếm.
Đây quả thực giống đùa nghịch gánh xiếc làm ảo thuật, Cơ Băng Nguyên lập tức cười: "Ngươi học được ảo thuật từ đâu vậy?"
Vân Trinh cẩn thận từng li từng tí cầm hai con bồ câu đang nhảy nhót tưng bừng, vỗ cánh phành phạch kia: "Một đôi này là Vu Sơn Tích Tuyết, Phương Thanh Tác phối rất lâu mới ra! Ta nói muốn, ông ấy còn không nỡ đâu! Cò kè mặc cả với ta rất lâu, còn phái một đứa nuôi bồ câu đến, sợ ta nuôi không tốt."
"Ngài nhìn đôi cánh này đi, ngài nhìn đôi mắt này đi, ngài nhìn móng vuốt này đi! Mạnh mẽ biết bao, nhẹ nhàng biết bao! Bay vừa nhanh vừa chuẩn, là bồ câu đưa tin hạng nhất! Hoàng Thượng ngài giữ lại một con, ta mang một con đi, đến lúc đó ta viết những chuyện tr
đường cho ngài, giải buồn cho ngài có được hay không?"
Cơ Băng Nguyên: "..." Có mỗi chuyện như vậy mà khiến hắn vui mừng hớn hở không có quy củ đến chắn giường trẫm? Y nhìn Đinh Đại đứng bên cạnh giả cht, hiển nhiên Đinh Đại cũng không nghiêm túc cản, rốt cuộc ai mới là chủ tử của ông ta chứ?
Y vén chăn lên xuống giường, giang hai cánh tay ra cho đám người mặc áo: "Ngươi ra ngoài làm việc trị thủy hay là ra ngoài chơi mà còn rảnh rỗi viết thư cho trẫm?"
Đinh Đại đang định ra hiệu cho các cung nữ cầm áo tiến lên hầu hạ, đã bị Vân Trinh nhanh tay nhét đôi bồ câu cho, sau đó tiến lên cướp việc cài dây lưng cho Cơ Băng Nguyên, cười đùa tí tửng nói: "Làm việc cũng phải có lúc rảnh rỗi chứ, ta đi ra ngoài xem một chút, cũng giống như ngài tự đi ra xem thiên hạ này, tốt bao nhiêu."
Cơ Băng Nguyên cúi đầu nhìn hắn tay chân vụng về: "Được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, người ta đang mặc tốt, ngươi lại thắt thành sai."
Vân Trinh cười hì hì, cởi dây lưng làm sai ra rồi thắt lại, còn phủ một cái đai lưng ngọc cát tường lên cho Cơ Băng Nguyên: "Không phải Hoàng Thượng sắp về kinh rồi sao, trong kinh có nhiều chuyện như vậy."
Cơ Băng Nguyên nói: "Ừ."
Vân Trinh có chút phiền muộn: "Có khi mấy tháng nữa ta mới trở về, năm nay không thể đi săn ở Tây Sơn với Hoàng Thượng được rồi."
Cơ Băng Nguyên hơi cong khóe miệng: "Không sao, vẫn kịp lần săn mùa thu."
Vân Trinh há to miệng, không nói chuyện.
Cơ Băng Nguyên nhìn vẻ mặt hắn, dường như lại có tâm sự, trong lòng mềm nhũn nói: "Muốn viết thư cho trẫm cũng được thôi, nhưng trẫm muốn mỗi ngày đều thấy một tờ chữ."
Vân Trinh ỉu xìu: "Hoàng Thượng!" Sao lại như thế chứ! Ra ngoài làm việc mà còn bố trí bài tập! Đây là địa ngục nhân gian gì vậy!
Cơ Băng Nguyên quay đầu lại nhìn Đinh Đại đang ôm một đôi bồ câu cười trộm, nói: "Vậy cứ để Đinh Đại nuôi bồ câu này đi, nếu rơi mất một cọng lông, cứ bảo Phương Thanh Tác đến đòi."
Lần này Đinh Đại cũng ỉu xìu: "Phương hầu tử kia vẫn luôn ngứa mắt tiểu nhân, cho dù ta nuôi tốt, ông ta cũng không nhận đâu!"
Cơ Băng Nguyên nói: "Đó là chuyện của ngươi, tự ngươi chuốc lấy."
Vân Trinh cười ha ha: "Không có việc gì đâu Đinh tổng quản, ta sẽ biện hộ cho ngài."
Cơ Băng Nguyên rửa mặt xong ra sảnh ăn sáng, cuối cùng hai con bồ câu được bỏ vào lồng treo lên, Cơ Băng Nguyên hỏi: "Khó trách cả ngày ngươi đều thiếu tiền, Phương Thanh Tác nuôi bồ câu cho quân hay là nuôi bồ câu chơi vậy."
Vân Trinh cười hì hì: "Đều như nhau cả, đều như nhau cả, dù sao cũng là so nhanh so bền bỉ thôi."
Cơ Băng Nguyên nói: "Bồ câu trong quân không quan tâm đến chủng loại, con này mang ra thị trường bán có thể so với chim cắt bắc cực, lấy ra để đưa tin thì tiếc quá."
Vân Trinh nói: "Hì hì, vậy mới phải đưa cho Hoàng Thượng thứ tôt nhất chứ, Hoàng Thượng còn thưởng cho ta Thiên Tử Kiếm, chút ấy không tính là gì."
Cơ Băng Nguyên nhìn Vân Trinh, khẽ gật đầu: "Khó trách mọi người đều nói Chiêu Tín Hầu ăn chơi không thể tưởng tượng nổi, để trẫm nhìn xem, ngựa đẹp, bồ câu đẹp, còn nuôi cả hoa đẹp, gà chọi cũng có không ít, trẫm thấy hai năm nữa ngươi nên chơi ưng luôn đi."
Vân Trinh sáng mắt: "Bệ hạ có sao?"
Cơ Băng Nguyên buồn cười: "Đúng là biết nhân cơ hội, thuần ưng quá tàn nhẫn, ngươi lại mềm lòng, quên đi thôi, chơi cái khác vậy." Tính chơi bời này nổi tiếng đên mức có ai trong kinh thành lại không biết hắn tiêu một lần hết bốn mươi vạn để xây tiêu chứ? Đương nhiên mở một tiêu cục đã oanh liệt lắm rồi, ai ngờ bọn họ còn đến Hoài Nam diệt đạo phỉ, ngay cả Cao Tín cũng phải líu lưỡi không thôi, mỗi ngày một phong mật tấu, quét dọn kết thúc thay bọn họ khổ không thể tả. Nhưng nghĩ hắn chi tiêu lớn, kiếm được cũng không ít, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, bởi vậy y mới nỡ để hắn đi trị sông.
Vân Trinh ngồi xuống, cầm sữa ngọt lên uống: "Tim ta sắt đá lắm đấy nhé."
Cơ Băng Nguyên cúi đầu dùng bữa, không để ý đến hắn mạnh miệng, đứa nhỏ này vừa mềm lòng vừa nặng tình, làm chuyện gì cũng không để lại đường lui, vững tâm cai gì chứ.
Bồ câu kêu ục ục, hai người ăn sáng. Cơ Băng Nguyên cầm bản đồ đến, tay nắm tay dặn dò hắn tr
đường nên chú ý cái gì, lại cầm thông tin của mấy quan viên đến giới thiệu cho hắn.
Vân Trinh cúi rạp đầu xuống đất: "Hoàng Thượng, sao ngay cả lý lịch và tính tình của mỗi quan viên mà ngài cũng biết vậy."
Cơ Băng Nguyên cũng không thèm ngẩng lên: "Hàng năm trẫm đều gặp tuần thú các nơi, quan viên thay Thiên tử quản lý thiên hạ, đương nhiên trẫm phải dùng người thích hợp nhât rồi, nếu không để tham quan làm hại một phương, chẳng phải là có lỗi với bách tính sao."
Vân Trinh nói thầm: "Ngài chỉ có một mình mà còn quan tâm đến cả việc này nữa, chẳng phải làm mệt lắm sao."
Cơ Băng Nguyên bỗng nhiên cười một tiếng: "Trẫm chờ tiểu Cát Tường Nhi của mình trưởng thành phân ưu thay trẫm, nhìn xem thiên hạ này."
Lời này vừa giống trêu ghẹo vừa giống hứa hẹn, chẳng biết tại sao Vân Trinh bỗng nhiên nóng cả mặt, thấp giọng nói: "Ta... Ta cũng không có bản lĩnh gì... không thể giúp Hoàng Thượng..."
Cơ Băng Nguyên vuốt vuốt tóc hắn: "Tâm ý là được."
Sau khi dặn dò xong, Vân Trinh mới mang một con bồ câu trở về phòng. Đinh Đại đưa hắn trở về, nhìn chằm chằm Thanh Tùng thu dọn xong hành lý, lại tự mình kiểm tra, sai người viết phương pháp nuôi bồ câu nhét vào trong lòng mình, mới chậm rãi trở về nhận lệnh.
Mới đi ra ngoài liền gặp Cơ Hoài Tố đi tới, Đinh Đại cười tủm tỉm hành lễ: "Hoài Tố công tử."
Cơ Hoài Tố nhìn thấy Đinh Đại mỉm cười, lại giống như nhìn thấy ác ma gì đó, sắc mặt biến hóa, con ngươi thít chặt lại. Gã cố nén xúc động muốn quỳ xuống, miễn cưỡng cười đáp lễ: "Không dám nhận, Đinh công công là tới truyền chỉ sao?"
Đinh Đại cười nói: "Là Vân hầu gia sắp đi, Hoàng Thượng không yên lòng, phân phó tiểu nhân tới canh chừng nhìn xem có thiếu cái gì không. Dọc đường này còn phải làm phiền Hoài Tố công tử quan tâm đến Hầu gia."
Một lúc lâu sau Cơ Hoài Tố mới trả lời: "Không dám nhận, hẳn phải thế, tạm biệt công công."
Đinh Đại hơi lướt qua mặt Cơ Hoài Tố, càng cười ngọt hơn: "Vậy tiểu nhân đi trước, Hoàng Thượng còn đang chờ tiểu nhân về đáp lời."
Trở lại chủ điện, vẫn là lãnh hương nặng nề, một mảnh vắng vẻ, hoàn toàn khác hẳn vơi sự náo nhiệt luc có Vân hầu gia vừa rồi. Đinh Đại thở dài, đi vào bẩm báo Cơ Băng Nguyên: "Tất cả đều đầy đủ, nghe nói ngày mai sẽ rời kinh, Hoàng Thượng thật sự không giữ lại sao?"
Cơ Băng Nguyên giương mắt nhìn ông ta một cái: "Thích Vân hầu gia như vậy sao? Ngay cả giường của trẫm cũng dám chặn, trẫm thấy ngươi cũng phải học quy củ cho tử tế rồi."
Nếu là người bình thường nghe Hoàng đế nói vậy thì đã sớm quỳ xuống rồi, Đinh Đại lại không hề sợ hãi: "Lần này đi, không biết lúc nào mới về kinh nữa! Hầu gia vui vẻ đến tặng quà, đây chính là lòng hiếu thảo của chất nhi, sao lại phải cản chứ? Lúc có Vân hầu gia, Hoàng Thượng thoải mái biết bao, sinh hoạt náo nhiệt không tốt sao. Nô tỳ thấy tặng bồ câu rất hay! Mỗi ngày đọc tin của Vân hầu gia, chúng tiểu nhân cũng được mở mang tầm mắt."
Cơ Băng Nguyên biết Đinh Đại đi theo mình nhiều năm, đã sớm nhìn thấu mình, mỉm cười nói: "Được rồi được rồi, khỉ con đi thì trẫm có thể được yên tĩnh mấy ngày."
Quả nhiên sáng sớm hôm sau mấy người Vân Trinh liền rời khỏi hành cung Tây Sơn, đi về hướng Ký Châu.
Người vừa đi một ngày, bồ câu đã bay về.
Tr
thư viết rất náo nhiệt, tất cả đều là tiếng phổ thông, nhưng lại chẳng có một tờ chữ nào. Vân hầu gia còn tùy tiện khất nợ"Hoàng Thượng, mới đến dịch trạm, còn chưa viết chữ được, cứ nợ trước rồi sẽ bổ sung cho ngài sau, thần nói cho ngài về một vài chuyện tr
đường trước nhé."
Vẻ mặt đắc ý sống động kia cứ như đang ở trước mắt, Cơ Băng Nguyên hơi cong khóe miệng lên.
Đinh Đại ở một bên nhìn trộm, trong lòng lại nở hoa, vẫn là Vân hầu gia của chúng ta biết dỗ Hoàng Thượng.