Vân Trinh cuối cùng cũng có việc làm, vui vẻ ra cung, đang muốn lên xe, lại nhìn thấy một gã sai vặt chạy vội tới, trong tay cầm một cái thiệp mời: "Bái kiến Hầu gia, công tử nhà ta nói cảm ơn ngài hôm nay đã giải vây giúp hắn ta, tối nay cho dù như thế nào cũng phải mời ngài đến Kim Quỳ Viên dùng cơm."
Vân Trinh nhìn quần áo đẹp đẽ quý giá của gã sai vặt kia, thản nhiên hỏi: "Công từ nhà ngươi là Hoài Thịnh công từ nhà Tấn Vương?"
Gã sai vặt khoanh tay trả lời: "Đúng vậy, gia của chúng ta nói cần phải mời được Hầu gia, hắn ta không mời ai cả, chỉ mời mỗi ngài, còn bao toàn bộ Kim Quỳ Viên, nhất định sẽ được thanh tĩnh."
Vân Trinh cười: "Được, nói với công tử nhà ngươi là ta sẽ đến."
Kim Quỳ Viên là quán ăn xa hoa nhất trong kinh, cho dù Vân Trinh có dư dật thì cũng rất ít khi tới chỗ này ăn. Cơ Hoài Thịnh hào phóng bao cả quán ăn đúng là thân thiết vui vẻ, lúc Vân Trinh tới, Cơ Hoài Thịnh đã ra đón, sóng vào đi với hắn, thân thiết nói: "Hôm nay ngươi giải vây cho ta, ta nhận ân tình này, những người đó khinh thường ta, ta còn khinh thường bọn họ kia, toàn bộ Thượng Thư Phòng chẳng có mấy ai có thể vào mắt ta, ta cũng đã sớm muốn kết bạn với Hầu gia, nhưng lại sợ ngươi ghét bỏ ta là con buôn."
Vân Trinh ngạc nhiên nói: "Không thể nào, một bữa tiệc ở Kim Quỳ Viên đã tốn ba ngàn lượng, có đủ loại món chim bay cá nhảy kim quỳnh ngọc dịch quý hiếm, vậy mà còn có người từ chối được? Hoài Thịnh công tử thật sự quá khiêm tốn rồi."
Cơ Hoài Thịnh ngẩn ra, cười ha ha: "Ta tự Tử Bồng, Hầu gia có thể gọi ta Tử Bồng là được, thật ra Kim Quỳ Viên này là nhà ta mở, Hầu gia quả nhiên là một người kì diệu, chả trách ta nghe nói ai nấy cũng đều muốn kết bạn với ngươi."
Vân Trinh nói: "Tử Bồng huynh là người thiết thực, không cần phải nói những cái đó." Cho dù là đời nào, hắn ta đều có thể an toàn rút lui, giã từ sự nghiệp đang tr
đỉnh vinh quang trong xoáy nước đoạt trữ oắt kinh thành, trở lại đất phong tiếp tục kinh doanh tài phú, đúng là một người vi diệu, không thể không kết bạn.
Hắn vươn tay nắm chặt tay Cơ Hoài Thịnh: "Ta đang muốn học hỏi kinh nghiệm buôn bán với Tử Bồng huynh đây."
Cơ Hoài Thịnh càng cười thiệt tình thật lòng: "Việc buôn bán còn con này, các quý nhân đều chướng mắt... Nếu Hầu gia thiếu tiền thì cứ nhập một hai cổ phần danh nghĩa cho các cứ ẩm hàng ở trong kinh, mỗi năm chờ chia hoa hồng là được, hà tất phải lo lắng việc kinh doanh?"
Vân Trinh nói: "Đó là bọn họ giả thanh cao, ta xuất thân nhé thế nào ngươi cũng hiểu rồi đấy, chúng ta không nói những cái đó nữa, đang có chuyện muốn hỏi đây, ta có một ít đá quý muốn bán đi, không biết có con đường nào đáng tin cậy để ta kiếm một chút không."
Cơ Hoài Thịnh nói: "Đá quý? Đã khảm nạm hay là nguyên thạch?"
Vân Trinh từ trong cung ra ngoài, lệnh cho Tư Nghiên cầm tráp lại đây, vừa mở ra liền thấy ánh sáng chói lọi, lấp lánh trong trẻo, Cơ Hoài Thịnh mở to hai mắt, duỗi tay cầm một viên đá quý màu máu bồ câu, khen: "Tỉ lệ này rất hiếm có, đây là của Tây Vực đúng không? Mấy thứ này đều là gia truyền, sao lại muốn bán? Nếu Hầu gia tạm thời cần tiền, ta có thể cho ngươi mượn mấy ngàn lượng dùng, thật sự không cần lãng phí."
Vân Trinh không thèm để ý: "Trong nhà còn có nữa, trước kia thích mấy thứ này nên góp nhặt không ít, bây giờ không thích nữa liền muốn bán đi." Định Tương trưởng công chúa xuất thân dân gian, trong phủ cũng cất giấu không ít, hắn lại thích thu thập, từ nhỏ đến lớn cũng đã tích cóp tràn đầy một bể cá thủy tinh, chỉ là sau khi sống cht hai đời, những thứ yêu thích đều đã tan thành mây khói, bây giờ hắn nhìn mất thứ sáng lấp lánh đó chỉ nhớ rõ hắn có thể đổi thành tiền, đến nỗi gia truyền, hắn là một người thích long dương, dù sao không có con cháu, được chăng hay chớ thôi!
Cơ Hoài Thịnh nói: "Chất lượng như của ngươi thì cửa hàng châu báu nhà ai cũng đồng ý nhận hết, nhưng sẽ không có lời, nếu ngươi không sốt ruột, ta đề nghị ngươi nhận mấy thợ thủ công, khảm nạm một chút, sau đó tự mình mở một cửa hàng bán đồ trang sức, sẽ kiếm được nhiều hơn, nếu có thể bán đến bên Giang Nam thì càng tốt, bên đó có nhiều phú thương, trả tiền nổi."
Vân Trinh nói: "Quá chậm, ngươi có con đường nào khác không? Có thì nhận giúp ta."
Cơ Hoài Thịnh thở dài: "Được rồi, ngày mai ta sẽ phái quản sự đến phủ để định giá từng cái, ta sẽ lấy hết số hàng này của ngươi."
Vân Trinh mừng rỡ: "Vậy thì không còn gì tốt hơn!" Muốn tìm một thương gia đáng tin lại có thực lực quá khó khăn.
Cơ Hoài Thịnh lại nhìn hắn vài lần, rốt cuộc không nhịn được nói: "Có vẻ ngươi không định buôn bán lâu dài, vẫn phải tính toán cho kĩ, chọn một ít người hữu dụng đến kinh doanh thay ngươi mới được."
Vân Trinh nói: "Ta đang muốn hỏi đây, nếu ta muốn làm ăn ở biên cảnh phía bắc thì phải làm gì mới tốt?"
Cơ Hoài Thịnh khẽ giật mình: "Phía bắc? Vậy thì khó thực hiện rồi, tr
đường không yên ổn, đã lạnh mà lúc nào cũng có thể phong toả đường, đơn giản là buôn bán da lông, lá trà, trâu ngựa, dược liệu đều rất nguy hiểm, thuế nhập quan cũng cao, huống chi đã có rất nhiều thương đội của thương gia lớn. Riêng ta đã biết được mười mấy nhà lớn, chứ đừng nói đến còn có rất nhiều thương gia nhỏ đi một mình, hơn nữa những thứ hàng này cũng không dễ vận chuyện, lại quý giá, bình thường đều phải tốn rất nhiều tiền để đặt hàng, nếu ngươi không có con đường xuất hàng an toàn thì sẽ bị thua thiệt, nghe ta nói một câu, nếu muốn chạm vào mấy thứ này thì nên chọn cái ít vốn mà lại hồi vốn nhanh, giống như ngươi rất được đế sủng, ở trong kinh không ai dám trêu chọc ngươi, có thể thử buôn muối, để Phủ Nội Vụ phê duyệt, ngươi lại chuyển tay ra ngoài, rất dễ dàng."
Mẫu phi hắn ta xuất thân nhà giàu, hắn ta cũng cảm thấy hứng thú với việc làm ăn, tuy ra tay hào phóng, chỉ cần mở tiệc chiêu đãi là sẽ có không ít người vui vẻ mà đến, nhưng hắn ta biết trong số những người này không có mấy ai để mắt đến mình.
Chỉ mỗi Chiêu Tín Hầu là có ánh mắt chân thành, thật lòng học hỏi, hơn nữa lại còn tuỳ tiện đưa một túi đá quý cho hắn ta xem, giống như hoàn toàn không lo lắng sẽ bị làm thịt - đương nhiên, người ta có thực lực hùng hậu, có Hoàng Thượng quan tâm, đúng là mìmh không có can đảm làm thịt hắn, nhưng hắn ta biết Chiêu Tín Hầu không phải kẻ dựa thế khinh người, mà là thật sự đang rất cần bán lấy tiền.
Trong nhà Chiêu Tín Hầu không có cha mẹ quản lý đi? Cũng không biết có phải bị người ta lừa muốn tham gia cổ phần gì không, Cơ Hoài Thịnh hơi sầu lo, cho nên mới phân tích tỉ mỉ cho hắn, chỉ sợ hắn bị người ta lừa.
Vân Trinh lại nói thầm: "Tr
đường không yên ổn sao? Có rất nhiều thương đội?"
Cơ Hoài Thịnh ân cần rót rượu cho hắn: "Đúng vậy, ngay cả nhà ta cũng có thương đội đi phía bắc, nhưng chỉ làm chút dược liệu da lông thôi, mà bởi vì nhà chúng ta cũng làm nên ta mới biết được việc này vất vả, lợi nhuận thì ít, chỉ được cái mã thôi. Phía bắc rất loạn, đạo phỉ mọc thành bụi, nếu mà gặp phải cướp đường, có khi còn mất cả lợi nhuận một năm!"
"Theo ta, bây giờ buôn bán tr
biển mới là có lợi nhuận lớn, nhưng đường biển cũng có nhiều hải tặc, không phải thứ mà người bình thường có thể làm được, mà người bình thường cũng không thể có được bản đồ biển, biển cả mênh mông, rất có thể một đi không trở lại..." Hắn ta đột nhiên dừng lại, nhìn thấy Vân Trinh đè tay mình, đôi mắt toả sáng: "Tử Bồng huynh nói rõ hơn đi?"
Hắn vẫy tay gọi Tư Nghiên đến, nhanh chóng mở một tấm bản đồ ra.
Cơ Hoài Thịnh trừng to mắt: "Đây chính là bản đồ quân cơ?!"
Vân Trinh cười tủm tỉm: "Không phải, đây là trước kia mẫu thân ta cho người vẽ ra, nào, ngươi vừa nói có mấy đường buôn bán chính? Có những hiệu buôn nào?"
Cơ Hoài Thịnh:...
Luôn cảm thấy Chiêu Tín Hầu khác hẳn với tiểu hầu gia vừa thu mình lại có chút lỗ m~ng trong học cung ngày thường.
Một đêm này bọn họ chủ và khách đều vui vẻ, Cơ Hoài Thịnh uống đến đỏ cả mặt, đưa Vân Trinh mắt sáng rực rõ lên xe, lại nhìn đám thị vệ cường tráng vây quanh xe của Chiêu Tín Hầu đi xa.
Hộ vệ bên cạnh hắn tacười nói: "Chiêu Tín Hầu phủ quả nhiên có nhiều nhân tài, nhìn những thị vệ kia, cơ thể cường tráng, huyệt thái dương nhô lên, chắc hẳn tất cả đều là người luyện võ, luyện công phu nội lực."
Cơ Hoài Thịnh nói: "Năm đó Định Tương trưởng công chúa nắm chặt quân quyền, hộ vệ để lại cho con trai sao có thể kém được... Huống chi ta thấy đám thị vệ kia rất quen, hình như đã thấy trực trong cung rồi, chắc là ngự tiền thị vệ, khó trách vừa rồi Chiêu Tín Hầu chuyên môn sai người bày một bàn ở bên ngoài phòng cho bọn họ, vừa rồi ta nghe nói tất cả đều không uống rượu, hiển nhiên là vì còn đang làm việc, không thể uống rượu."
Sư gia bên cạnh hắn ta đã giật mình nói: "Ngự tiền thị vệ! Vậy chẳng phải Hoàng Thượng sẽ biết chúng ta kết giao với Chiêu Tín Hầu sao?"
Cơ Hoài Thịnh quay đầu cười: "Cái gì chứ? Ai lại không muốn kết giao với Chiêu Tín Hầu đâu, Cơ Hoài Thanh, Cơ Hoài Tố, ai mà không nóng lòng chứ, hơn nữa ngươi thật sự cho rằng Hoàng Thượng sẽ chọn ta sao?"
Sư gia ngây ra, Cơ Hoài Thịnh nói như ông cụ non: "Phụ vương cũng đã tỏ thái độ cho ta vào kinh vung tiền, về sau ai lên làm Hoàng trữ, chúng ta đều không đắc tội là được, ta không muốn làm Hoàng đế đâu."
Sư gia nói: "Vậy hôm nay tiểu vương gia kết giao Chiêu Tín Hầu..."
Cơ Hoài Thịnh nói: "Đương nhiên là cảm ơn hắn giải vây cho ta trước mặt vua rồi!"
Sư gia:...
Cơ Hoài Thịnh nói: "Chuẩn bị mười vạn lượng bạc, ta muốn xem Hầu gia định buôn bán cái gì, chúng ta nhập cổ phần là được." Hắn ta xoa tay hằm hè, đôi mắt lấp lánh: "Ta có dự cảm đây sẽ là một vụ làm ăn lớn!"
Ngày hôm sau quả nhiên Cơ Hoài Thịnh đã phái quản sự và một chưởng quỹ giỏi về đá quý tới.
Bọn họ nhìn thấy phòng ngủ của Hầu gia có một cái bể cá thuỷ tinh chất đầy đá quý bảy sắc cầu vòng lấp la lấp lánh thì rất khiếp sợ.
Thật ra Vân Trinh cũng cảm thấy sở thích sưu tầm mấy thứ đẹp đẽ này của mình lúc trước rất thiểu năng.
Mấy thư đồng hỗ trợ bê bể cá ra sân, xả hết nước ra để kiểm kê đá quý, mất tận ba ngày mới giám định tính toán xong, có mã não, đá vỏ chai, hổ phách, thạch anh giá rẻ, cũng có kê huyết thạch, hoàng ngọc, bích ngọc, bạch ngọc quý giá, trong đó hồng ngọc, lam bảo thạch, ngọc lục bảo là nhiều nhất. Phần lớn là trong cung thưởng, không có ấn ký, rất dễ bán đi.
Sau khi kiểm kê, quản sự đánh giá số lượng, thấy số lượng quá lớn, khó mà làm chủ được, nên mới sai người về báo với Cơ Hoài Thịnh.
"Ba mươi vạn lượng?" Cơ Hoài Thịnh cũng rất bất ngờ: "Có rất nhiều đá quý sao?"
Quản sự bẩm: "Đúng là rất nhiều, có những loại không đáng tiền, chỉ là đẹp mắt, nhưng cũng có không ít loại chất lượng vô cùng tốt, nếu cho người gia công tỉ mỉ còn lời hơn, đưa về Tấn Thành cũng dễ bán. Vụ làm ăn này rất được. Thiếu chủ tính đúng lắm."
Cơ Hoài Thịnh ngẫm nghĩ: "Lấy ba mươi vạn tiền chung ra, lại thêm mười vạn tiền riêng của ta, định giá bốn mươi vạn cho hắn."
Quản sự không nói hai lời mà cung kính đáp ứng. Cơ Hoài Thịnh suy nghĩ một chút, lại dặn dò người khác: "Chuẩn bị quà, ta đến Định Quốc công phủ thăm bệnh đi."
Vân Trinh không biết Cơ Hoài Thịnh đi thăm Chu Giáng, hắn rất bận rộn, một phương diện là phải đến Long Tương Doanh trình diện, vội vàng giao nhận công văn, kết bạn, huấn luyện với đám thị vệ đồng nghiệp. Một phương diện khác là không thể lơ là việc làm bài tập, lúc nào cũng phải đi huấn luyện với Hoàng Thượng.
Sau khi lấy được bốn mươi vạn ngân phiếu, đêm đó hắn mời mấy lão binh viện Trung Nghĩa như lão Lan, Phương Thanh Tác đến thư phòng nói chuyện mấy canh giờ.
Đám người lão Lan đỏ hồng mắt đi ra khỏi thư phòng, lúc Vân Trinh tiễn bọn họ ra cửa, lão Lan cầm tay Vân Trinh: "Công chúa dưới suối vàng có linh, nhất định sẽ rất vui mừng vì Hầu gia đã trưởng thành rồi."
Trưởng thành? Mất ba đời mới trưởng thành sao? Vân Trinh cầm tay lão Lan, vành mắt đỏ lên: "Là Vân Trinh vô dụng, để các vị thúc thúc bá bá vốn nên được dưỡng lão lại phải vất vả bôn ba."
Phương Thanh Tác ở một bên cả giận nói: "Ai nói chúng ta già? Thất phu chưa già!"
Lão Lan cũng cười: "Yên tâm, nhất định chúng ta sẽ làm thật tốt việc này cho Trinh ca nhi, đã có sẵn cửa hàng mặt tiền rồi, cũng tiện cho mấy tên nhóc kia xuất sư luôn."
Vân Trinh thấp giọng nói: "Làm phiền các lão ca ca."