Chiến Lang Ở Rể

chương 501: 501: chờ vài ngày nữa tao sẽ chém chết mày

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên đỉnh chính của núi Aspen, có một dụng cụ khổng lồ, như thể nó là một chiếc máy bay, đang đậu phía trên.

Trên đầu máy bay có một con tiêm quỷ màu vàng với kích thước khổng lồ, nó đứng phía trên máy bay như thể đang nhìn con kiến.

Bên dưới, tuyết lở cuồn cuộn, ánh sáng xanh đỏ lóe lên trong tuyết lở, trước sức mạnh của thiên nhiên, những bóng tiêm quỷ này dường như không bị ảnh hưởng, chúng lao xuống theo tuyết lở.

Người Gác Đêm mênh mông cũng bắt đầu sử dụng tiểu đội làm đơn vị cơ bản, bắt đầu lao về phía triền núi.

Siêu cấp ở phía trước, tiểu đội tinh nhuệ của các hệ Người Gác Đêm ở phía sau, bọn họ nối tiếp nhau phóng về phía triền núi.

Tuy nhiên, khi họ đi được nửa đường, một tiếng gầm mạnh đột ngột vang lên trên đỉnh núi.

Sau đó những con tiêm quỷ màu đỏ và tiêm quỷ màu lam đang lao xuống đều dừng bước, nhanh chóng bắt đầu lùi dần lên phía trên.

Điều này khiến Người Gác Đêm bên dưới phải đón trận tuyết lở.

Nhưng may mắn thay, dưới sự bùng nổ chân khí, cộng thêm đã tương đối gần phía dưới, cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhóm siêu cấp nhìn thấy tiêm quỷ lui về phía sau cũng nhanh chóng thối lui.

Trác Nhất Minh và Vương Hồng nhìn thấy rõ ràng cảnh này, Trác Nhất Minh nhíu mày.

Vương Hồng thở dài nói: "Bọn chúng...!dường như đang kéo chúng ta tới đây."

Trác Nhất Minh gật đầu nói: "Hiện tại tình huống ở khu cũng không biết đã như thế nào, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính bọn họ thôi."

"Hồng Nguyệt bây giờ không còn nhiều sức chiến đấu, chỉ sợ mấy lão già kia ra tay mà thôi.

Lê Văn Vân cộng với bốn tên thuộc hạ siêu cấp của cậu ta chắc là đủ rồi.

Hiện tại Lê Văn Vân cũng rất mạnh, phải dựa vào chính họ thôi." Trác Nhất Minh thở dài và nói: "Đây coi như là bài kiểm tra cuối cùng của cậu ta đi!"

Nói xong, ông ta nhìn về phía tiêm quỷ màu vàng trên đỉnh núi, trên tay chạm vào Trảm Hồng Đao: "Đáng tiếc, tôi còn cần một khoảng thời gian nhất định."

“Cần vài ngày sao?” Vương Hồng hỏi.

"Ừ, ông biết tình trạng thể chất của tôi mà.

Mấy năm nay tôi luôn trong trạng thái suy yếu, nhưng bây giờ tôi cảm thấy...!thời kỳ suy yếu sắp qua rồi." Trác Nhất Minh chậm rãi thở ra, nói: "Ông đây chướng mắt đám tiêm quỷ trên sườn núi này lắm.

Mẹ nó chứ, chờ ông đây khôi phục xong, một đao đánh chết toàn bộ bọn chúng!"

Nói xong, trong ánh mắt ông ta có chút lo lắng nói: “Khi tôi chết rồi, hãy rải tro cốt của tôi ở quê nhà, không cần xây mộ, Người Gác Đêm và cả thế giới này phải giao lại cho thằng nhóc kia rồi.

Ông nhất định phải giúp nó đấy."

"Tôi cũng chỉ có bộ xương già, có lẽ cũng không sống được bao nhiêu năm nữa." Vương Hồng vỗ bụng nói: "Tôi rất thích Khương Vĩ mà Lê Văn Vân mang tới.

Có hơi nhát gan, nhưng cái đầu vẫn khá thông minh."

"Đã đến lúc phải thoái vị rồi.

Sau bao nhiêu năm, cứ luôn canh giữ ở đây cũng khá mệt mỏi." Trác Nhất Minh ngẩng đầu mỉm cười.

Con tiêm quỷ màu vàng dường như có chút cảm ứng, tuy rằng cách xa nhau rất xa, nhưng nó vẫn nhìn về phía Trác Nhất Minh.

“Ừ, thằng nhóc đó, có thể hấp thụ xương rồng!” Vương Hồng vỗ vỗ vai Trác Nhất Minh nói: “Đáng tiếc, nếu ông cũng có thể hấp thu xương cốt thì tình hình có thể khác.”

"Không hấp thụ được cũng là chuyện không còn cách nào khác.

Thân thể của tôi thật sự là một lời khó nói hết." Trác Nhất Minh lắc đầu nói: "Chờ mấy ngày nữa, ông đây sẽ chém chết mày!"

Ông ta nhìn con tiêm quỷ màu vàng phía trên, bĩu môi nói.

Ở phía bên kia, trong khe nứt to lớn của hẻm núi, Lê Văn Vân đã bị quỷ đỏ và ngài Mặc bức bách ép vào ngõ cụt.

Sau lưng có núi, con đường phía trước đã bị toàn bộ người của Hồng Nguyệt chặn lại.

Sau khi Lê Văn Vân bị chặn ở bên trong, vẻ mặt của ngài Mặc và con tiêm quỷ đỏ khẽ thay đổi, sau đó nhanh chóng lui về, kéo dài khoảng cách,

Áp lực trên người anh bỗng nhẹ hơn, Lê Văn Vân cầm đao Vô Danh, vân vê Phá Không trong tay.

Anh nhìn chằm chằm vào con tiêm quỷ màu đỏ và ngài Mặc đã lui ra ngoài.

“Nhóc con, chúng tôi từ từ chơi với cậu!” Ngài Mặc liếm môi, sau đó hướng thanh trường kiếm trong tay về phía Lê Văn Vân, thản nhiên nói: “Người của Hồng Nguyệt nghe lệnh, bao vây giết chết Lê Văn Vân!"

Lê Văn Vân nhướng mày nhìn về phía ngài Mặc, sau đó anh khẽ cười một tiếng: "Sao vậy, ông biết rõ những người của Hồng Nguyệt đối mặt với tôi hoàn toàn là bia đỡ đạn, ông dự định để bọn họ đi tìm cái chết sao? Hay là người của Hồng Nguyệt các ông vốn dĩ đã không bằng heo chó, mạng sống chỉ là rơm rạ!"

Ngài Mặc hừ lạnh một tiếng: "Lê Văn Vân, đừng châm ngòi, chiêu này cũng vô dụng đối với chúng tôi thôi.

Chúng tôi đều là tín đồ của Chủ.

Hôm nay, cậu ắt phải bỏ mạng ở nơi này."

Lê Văn Vân chửi thầm trong lòng.

Ngài Mặc này hoàn toàn là một con chó.

Dưới cuộc tấn công kéo dài, ông ta phát hiện mình vậy mà lại không thể nào làm gì Lê Văn Vân.

Thậm chí Lê Văn Vân thỉnh thoảng có cơ hội còn có thể phản kích ông ta.

Vì vậy bọn họ lựa chọn phong tỏa Lê Văn Vân ở nơi này, đồng thời để những người khác của Hồng Nguyệt làm tiêu hao chân khí của Lê Văn Vân trước.

Dù là dùng mạng để lấp đầy, nhưng nhiều cao thủ Hồng Nguyệt này, mặc dù Lê Văn Vân một đao chém chết một người thì cũng phải chém hơn hai trăm đao, chân khí tiêu hao tất nhiên cũng sẽ rất lớn.

Đến lúc đó bọn họ lại ra tay, chỉ cần Lê Văn Vân chết ở đây, bọn họ cảm thấy thế cũng là có lời.

Về phần những người khác của Hồng Nguyệt thì cứ phát triển thêm là được rồi.

Hơn nữa ở khu Tội Ác, dưới tay Hodges vẫn còn có rất nhiều người.

Cái chết của hai trăm người này cũng không là gì cả.

Vẻ mặt của Bùi Nghênh Tùng hơi thay đổi khi nghe những lời của ngài Mặc, hầu hết những người này đều là cấp dưới của ông ta, là ông ta đã tự phát triển và trau dồi họ.

Nhưng giờ này khắc này, ông ta vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Mọi người, lên cho tôi!"

"Giết!"

Những người đó hét lớn một tiếng, mặc dù cảm thấy mình không phải đối thủ của Lê Văn Vân, nhưng vào lúc này, bọn họ vẫn lao về phía Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân chậm rãi thở ra thở ra một hơi, đao Phá Không bay ra, đao Vô Danh không ngừng vùng vẫy.

"Keng!"

"Keng!"

"Keng!"

Hàng trăm người từ phía đối phương như một đám đông dồn về phía Lê Văn Vân.

Nơi này không thông thoáng, trong hoàn cảnh như vậy, cho dù thực lực của Lê Văn Vân dẫn đầu hơn rất nhiều nhưng cũng không có lợi cho anh phát huy.

"Má nó!"

Lê Văn Vân mắng đồ vô liêm sỉ này một tiếng, mặt khác bắt đầu vung đao liên tục.

Anh không có chút đồng tình với người của Hồng Nguyệt.

Theo anh thấy, những kẻ đâm sau lưng nên chết nhanh đi cho rồi.

Nhưng sau khi có nhiều người không sợ chết lao về phía anh, cho dù Lê Văn Vân chắn trên chắn dưới, nhưng trên người anh cũng từ từ xuất hiện một số vết thương.

Ánh mắt Lê Văn Vân tối sầm, anh lại vung con đao trong tay lên!

Sát thủ từ thẻ đỏ trở lên của Hồng Nguyệt lần lượt gục xuống trước mặt anh, máu không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết.

Mà chân khí của Lê Văn Vân liên tục bị tiêu hao trong những lần vung đao.

“Các người...!phải nhanh lên!” Lê Văn Vân nói thầm trong lòng: “Nếu muộn thêm một chút, tôi sẽ không còn chút chân khí nào để đối phó với hai người kia nữa."

Như nghe thấy tiếng triệu hồi của anh, ở phía xa trong hẻm núi đột nhiên xuất hiện bốn bóng đen, đồng thời vang lên một tiếng rống to: "Quỷ đỏ, nạp mạng đi!"

Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác

Không thể phát nội dung đa phương tiện.

Truyện Chữ Hay