“Hai chú đó mới là người tốt!” Thiếp Mộc Nhĩ nhìn Lê Văn Vân, nước mắt chảy dài mà nói: “Vừa rồi các chú ấy phát hiện con, sau đó các chú ấy đã đứng trước mặt chúng con đánh quái vật."
"Chú thật sự không phải người xấu.
Chú tới đây để giết lũ quái vật phá hủy nơi ở của con.
Xin lỗi, chú đến muộn." Lê Văn Vân đỏ hoe mắt nói.
Họ là Người Gác Đêm, người bình thường phải chịu những tổn thương thê thảm như vậy, thì tự nhiên họ sẽ nghĩ rằng đó là lỗi của chính mình.
“Anh ơi, em… đói rồi!” Cô bé lại nhỏ giọng nói.
"Mau đi thôi, chú đưa các con đến nơi an toàn.
Chỗ chú có thức ăn, chú sẽ bảo vệ con." Lê Văn Vân cố gắng hết sức để nhẹ giọng nói.
Thiếp Mộc Nhĩ nhìn Lê Văn Vân, có vẻ tin lời Lê Văn Vân, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Lúc này cậu bé như cảm thấy an toàn, thần kinh căng thẳng nháy mắt cũng được giải tỏa, mọi cảm xúc bi thương thống khổ hoàn toàn dâng trào, cậu bắt đầu khóc.
"Chú...!bố...!bố mẹ, chết rồi, vì bảo vệ chúng con, họ đã chết trên người chúng con.
Thi thể của họ...!thi thể của họ cũng...!Tại sao các chú không đến sớm hơn..." Đến nỗi chuyện cậu cũng không thể nói rõ, chỉ không ngừng khóc nức nở, không ngừng lớn tiếng khóc.
“Mẹ nó!” Lý Thu lau khóe mắt mình, sau đó xoay người, bế cô bé từ trong hầm lên, che mắt cô bé lại.
Anh ta không muốn một cô bé như vậy nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trước mặt, khắp mọi nơi đều có máu tươi.
Lê Văn Vân nhìn Thiếp Mộc Nhĩ đang gào khóc mà tim anh đau nhói.
Cậu cũng là một đứa trẻ, nỗi sợ hãi lớn hơn mọi cảm xúc, nhưng dù vậy, cậu vẫn bảo vệ em gái mình trong vòng tay.
Cậu bé...!cũng là một anh hùng!
Lê Văn Vân trực tiếp ôm cậu vào lòng, lẩm bẩm: "Thực sự xin lỗi, là chú đến muộn, mọi thứ...!đều sẽ trở nên tốt hơn, chú dẫn các con đi trước nhé?"
Thiếp Mộc Nhĩ hoàn toàn không kiềm chế được cảm xúc, cậu khóc to đến khản cả cổ.
"Bố mẹ...!Bố mẹ..."
Trong miệng cậu chỉ hét lên hai chữ này.
Lê Văn Vân ôm cậu, muốn cho cậu cảm giác an toàn.
Cậu bé khóc rống lên, giọng nói cũng dần dần nhỏ xuống, sau đó tựa vào trên vai Lê Văn Vân, như đang ngủ say.
Cậu mệt, thật sự rất mệt!
Về thể chất và tinh thần, đều cực kỳ mệt mỏi.
Thấy cậu ngủ say, Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm, một tay ôm Thiếp Mộc Nhĩ, nhìn về phía Phó Hâm rồi hỏi: "Vịn vào tôi có thể đi bộ không?"
“Có!” Phó Hâm gật đầu.
Lê Văn Vân lại bế cô bé lên, nói: "Cậu cõng anh ta đi!"
Lý Thu gật đầu, rồi cả hai đưa hai đứa trẻ và hai người bị thương bước ra khỏi đống đổ nát.
Đi được khoảng mười phút, bọn họ phát hiện dưới chân núi có một cái động, bên trong vẫn còn khô ráo, Lê Văn Vân bỏ người vào, sau đó lấy trong ba lô ra một ít đồ ăn cho cô bé.
Cô bé dường như không hiểu gì cả, hoàn toàn không biết mọi chuyện bây giờ rốt cuộc có ý nghĩa gì, nỗi sợ hãi của cô bé dường như đang dần biến mất.
Cơn đói đã chiếm cứ hết thảy của cô bé, cô bé cứ thế ôm đồ ăn và bắt đầu ăn.
Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm nói: "Phiền cậu trông mấy đứa bé, chúng tôi đi kiếm chút củi đốt lửa!"
Phó Hâm gật đầu và nói: "Được!"
Anh ta nhìn Lê Văn Vân mà có chút co quắp, cả người cũng hơi căng thẳng.
Sau tất cả, Lê Văn Vân tuyệt đối là một huyền thoại đối với Người Gác Đêm.
Chẳng mấy chốc, một đám lửa bốc lên trong sơn động.
Lê Văn Vân nhìn về phía Lý Thu rồi nói: "Thu Thu, cậu canh chừng bọn họ đi, tôi đến thôn vừa rồi xem còn có người nào may mắn sống sót không."
"Đừng, vẫn nên để tôi đi cho.
Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, một mình tôi không bảo vệ được bọn họ.
Dù sao cũng không xa lắm, nếu bên chỗ tôi có quỷ xanh, chỉ cần không bị nó tiếp cận thì tôi vẫn có thể giết trong giây lát.” Lý Thu nói.
Lê Văn Vân ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được!"
Khi Lý Thu đi rồi, Lê Văn Vân ngồi xuống lại trong động.
Phó Hâm nắm tay của Hàn Khiếu đang nằm trên mặt đất, nước mắt chảy tí tách.
Đúng rồi, tất cả các thành viên của một tiểu đội đều chết trong trận chiến, Lê Văn Vân có thể cảm nhận được nỗi buồn này.
Bên cạnh, cậu bé đang ngủ, Tháp Na đang ăn miếng bánh mì mà Lê Văn Vân đưa cho từng miếng nhỏ.
“Hãy kể cho tôi nghe về trận chiến của các cậu đi!” Lê Văn Vân nhìn Phó Hâm, chủ động bắt chuyện, cố gắng chuyển dời nỗi buồn này.
Phó Hâm ngẩng đầu lên, anh ta nhìn Lê Văn Vân, sau đó thở hắt một hơi: "Đêm qua, tiêm quỷ giáng xuống một vùng rộng lớn, bởi vì số lượng có quá nhiều, chúng tôi đã tập hợp để chuẩn bị tiếp viện bất cứ lúc nào.
Nhưng chúng tôi không ngờ rằng, không ít tiêm quỷ đã rơi xuống cạnh chúng tôi, đội trưởng lập tức dẫn chúng tôi đi giết chúng!"
"Không lâu sau khi chúng tôi bước vào, chúng tôi gặp phải ba con tiêm quỷ đang tấn công một bộ tộc.
Chúng tôi...!lao lên và dẫn ba con tiêm quỷ ra ngoài." Phó Hâm nói: "Nhưng tiểu đội của chúng tôi không phải là tiểu đội mũi nhọn, dù có là tiểu đội mũi nhọn thì khi đối mặt với ba tiêm quỷ màu xanh lam cũng rất quá sức, huống chi là chúng tôi chứ!"
Anh ta vừa nói, nước mắt lại chảy dài: "Sau đó anh em chúng tôi bắt đầu mở Tần Tử Cuồng Dũng và muốn chiến đấu đến chết.
Nhưng chúng tôi vẫn không phải là đối thủ của chúng.
Tôi nhìn anh em của mình lần lượt ngã xuống vũng máu, hết người này đến người khác đều chết đi."
"Sau đó, đội trưởng ra lệnh rút lui.
Chúng tôi dẫn những con tiêm quỷ này về phía Bắc.
Hai trong số chúng đuổi theo chúng tôi, một con còn lại tiếp tục đi về phía khu ." Phó Hâm nói: "Sau đó, chúng tôi chạy trốn suốt chặng đường, cuối cùng chỉ còn lại có hai người chúng tôi, tiếp đó chuẩn bị đi thì gặp hai đứa nhỏ này.
Chúng tôi chỉ có thể ở lại tiếp tục đối mặt với hai con tiêm quỷ kia!"
Lê Văn Vân thở một hơi, rồi mới hỏi: "Cậu sợ chết không?"
“Sợ!” Phó Hâm gật đầu.
“Vậy tại sao cậu lại ở lại thay vì bỏ trốn?” Lê Văn Vân hỏi.
"Bởi vì hai đứa nhỏ ở đây, tôi sợ đứa nhỏ này sẽ bị tiêm quỷ phát hiện.
Nếu như giữa tôi và bọn chúng phải chọn một bên chết đi, thì...!người đó phải là tôi!" Phó Hâm nói đến đây, giọng điệu trở nên rất vang dội, nói: "Bởi vì tôi là Người Gác Đêm!"
Lê Văn Vân nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Nói hay lắm! Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện, kể cả đám người bây giờ đang co đầu rụt cổ trên dãy núi Aspen.
Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến những con tiêm quỷ này không dám tới chỗ của chúng ta nữa."
“Tôi tin anh!” Phó Hâm nhìn Lê Văn Vân và gật đầu.
“Mẹ… mẹ… con muốn mẹ!” Lúc này, một tràng tiếng khóc vang lên.
Lê Văn Vân quay đầu lại và nhìn thấy Tháp Na đang cầm chiếc bánh mì, đột nhiên bật khóc.
Cô bé là một đứa trẻ, vừa rồi đói chỉ muốn ăn, ăn xong một chút liền nghĩ đến mẹ mình, tiếp theo bắt đầu bật khóc.
Lê Văn Vân thở dài trong lòng, vội vàng ôm cô bé mà nói: "Cô bé đừng khóc nữa, sau này chú dẫn con đi tìm mẹ được không?"
Anh đã cố gắng hết sức để an ủi, nhưng Lê Văn Vân rõ ràng là không giỏi chăm sóc trẻ con cho lắm, Tháp Na vẫn đang khóc rất to.
Thiếp Mộc Nhĩ cũng bị đánh thức bởi tiếng khóc của cô bé, cậu bé ngồi dậy, ôm đầu gối và bắt đầu nức nở.
Lúc này, Lý Thu đã quay trở lại nơi có hang động.
Trở về cùng anh ta còn có Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ.
Bởi vì tìm kiếm cùng khu vực, khoảng cách giữa bọn họ cũng không quá xa, nửa tiếng đồng hồ cũng đủ để hai người tới nơi.
“Không tìm thấy người sống!” Lý Thu thở dài.
Lê Văn Vân ôm Tháp Na, nhìn Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đầy bất lực.
Phạm Nhược Tuyết không lên tiếng, cô đi đến bên cạnh Hàn Khiếu.
Sau khi kiểm tra một lát, cô đặt ba lô xuống, bình tĩnh nói: "Thu Thu, đến giúp đỡ.
Các anh đưa đứa nhỏ ra ngoài đi, tôi phải trực tiếp phẫu thuật cho anh ta rồi."
Lê Văn Vân đang sững sờ thì Hoàng Thi Kỳ đã chủ động đến đón Tháp Na.
"Tút tút tút..."
Đúng lúc này, điện thoại của Lê Văn Vân rung lên.
Anh nhanh chóng kết nối, giọng nói của Trần Tiêu vang lên: "Chỗ tôi có dấu vết hoạt động của quỷ đỏ!".