Chiến Lang Ở Rể

chương 488: 488: sứ mệnh của người gác đêm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Máy bay đang cất cánh, biên giới phía Bắc là sa mạc hoang vu, hoàn cảnh sinh tồn ở nơi này khá khó khăn, nhưng lại tập trung một lượng lớn Người Gác Đêm các hệ, phần lớn người cũng tập hợp ở đây.

Nơi này rất rộng lớn, cũng rất hoang vu, hoàn cảnh sinh tồn và nguồn nước cũng rất hiếm hoi.

Sau khi Lê Văn Vân gia nhập vào Người Gác Đêm, ngoài việc chấp hành nhiệm vụ ở khắp thế giới, thì đa số thời gian đều sống ở đây.

Không ai biết tiêm quỷ xuất hiện khi nào, mục tiêu của bọn họ là gì, kể cả Lê Văn Vân và Người Gác Đêm cũng thế, không ai có thể đưa ra lời giải thích hoàn hảo.

Mấy người Lê Văn Vân chỉ biết, bọn họ đến từ bầu trời, cưỡi một chiếc máy bay kỳ lạ, hơi giống trực thăng, nhưng lại không có cánh.

Trông bọn họ giống như cục sắt vụn, ngoại hình rất quái dị, đầu cũng rất to, vì thế Người Gác Đêm hệ Hoa đã gọi bọn họ là tiêm quỷ.

Tiêm quỷ đáp xuống rất tùy lúc, không biết khi nào sẽ rơi xuống, nhưng bây giờ điểm đáp xuống duy nhất của bọn họ chính là biên giới phía Bắc, do đó Người Gác Đêm đã tập trung ở đây để tiêu diệt toàn bộ mấy thứ này, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để tiến vào nơi khác.

Bởi vì một khi bọn họ bước vào thế giới bình thường sẽ hoàn toàn xem mạng người như cỏ rác.

Người Gác Đêm gánh vác mọi trọng trách để bảo vệ thế giới này.

Thời gian hoạt động của tiêm quỷ cũng rất khác thường, bọn họ luôn đáp xuống vào ban đêm, vì thế mới có tên gọi Người Gác Đêm.

Bọn họ bảo vệ thế giới này trong bóng tối nên mới gọi là Gác Đêm.

Tất nhiên, sự xuất hiện của bọn họ cũng không hẳn là không tác dụng gì, sau khi giành chiến thắng, bọn họ sẽ mang đến một nguồn năng lượng mới cho việc nghiên cứu, giúp khoa học kỹ thuật của loài người phát triển một cách nhanh chóng.

Cơ thể của bọn họ rất kỳ lạ, vũ khí nóng không thể đả thương được, chỉ có vũ khí tiêu chuẩn của Người Gác Đêm mới có thể chém đứt bọn họ.

Trong quãng thời gian dài làm việc cho Người Gác Đêm, Lê Văn Vân đã tiếp xúc với mấy thứ này.

Trong trận chiến khiến anh thành danh, có rất nhiều tiêm quỷ đáp xuống, phá vỡ hàng phòng thủ của biên giới phía Bắc, tiến đến dãy núi Himalaya, rồi tập trung trên đỉnh núi Hỉ Lãng.

Trong trận chiến đó, Người Gác Đêm đã huy động toàn bộ lực lượng, điều động hết siêu cấp.

Trong vô số siêu cấp đó, Lê Văn Vân là người duy nhất lấy được đầu lâu của tiêm quỷ đỏ, thành danh trong một trận chiến.

Lần này quy mô xâm lược của bọn họ còn lớn hơn lần trước.

Lúc này, chín người đang ở trên máy bay, Cố Bạch cười hì hì nói: "Mụ nội nó, e rằng lần này phải chơi thật rồi, cấp bậc...!màu vàng đáp xuống, lần trước, cấp bậc màu vàng đáp xuống đã khiến lão già Trác Nhất Minh kia biến thành bộ dạng như bây giờ."

Lý Thu khẽ cười nói: "Súng của tôi đã nóng lòng lắm rồi."

Anh ta vuốt ve khẩu súng bắn tỉa ở trong tay.

Khẩu súng này được chế tạo đặc biệt, vũ khí nóng không có tác dụng, vì thế bọn họ đã dựa vào vật liệu của đám tiêm quỷ này, để chế tạo ra tổng cộng ba khẩu súng bắn tỉa đặc biệt, trong số đó có một khẩu ở trên người Lý Thu, bởi vì anh ta là thần bắn lén của Người Gác Đêm hệ Hoa.

Trên thực tế, rất ít Người Gác Đêm sử dụng súng.

Bởi vì đối tượng chiến đấu chủ yếu của bọn họ không phải là người bình thường.

Khẩu súng của Lý Thu có tên là "Tiếng gào thét của sa mạc", đây là tên do Lý Thu tự đặt, bởi vì anh ta cảm thấy nó rất thơ mộng, cho dù mấy người Lê Văn Vân đều cảm thấy cái tên này thật sự rất ngu ngốc, nhưng anh ta vẫn thích nó.

"Bây giờ vẫn chưa biết số lượng cụ thể là bao nhiêu, nhưng dựa vào mưa sao băng ban nãy, e rằng số lượng lần này sẽ cực kỳ lớn, hơn nữa Hồng Nguyệt cũng đang tập hợp ở biên giới phía Bắc.

Không biết lần này có phòng thủ được hay không, nếu không phòng thủ được, để đám tiêm quỷ đó tiến vào thành phố bình thường thì sẽ rất rắc rối.” Hoàng Thi Kỳ thở dài.

"Mấy thứ này còn đỡ." Lê Văn Vân trầm mặc nói: "Theo tôi biết, e rằng trên màu vàng vẫn còn cấp bậc cao hơn.

Màu vàng đã khiến Trác Nhất Minh phải trả giá đắt như thế, e rằng bây giờ tôi đối mặt với cấp bậc màu vàng cũng cực kỳ khó khăn, tôi lo rằng… lần này sẽ có cấp bậc cao hơn màu vàng xuất hiện.”

“Bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích thôi.” Cố Bạch mắng mỏ: “Mẹ kiếp, tôi phát hiện ra mấy bộ phận nghiên cứu kia hoàn toàn vô tích sự, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra bọn họ đến từ đâu, cũng không biết bọn họ đến đây với mục đích gì.

Chúng ta cứ ngây ngốc chém giết bọn họ như thế, mẹ kiếp, cả đội Người Gác Đêm mới có thể đấu lại một tiêm quỷ xanh lam...!"

“Trước đây có lẽ tôi không biết mục đích của bọn họ là gì.” Lê Văn Vân trầm ngâm nói: “Nhưng bây giờ… e rằng tôi đã biết rồi, mục đích của bọn họ chính là mấy khúc xương mà chúng ta đã hấp thụ sau khi đạt đến siêu cấp.”

“Hả?” Trương Vãn Hà ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh lại nói như thế?”

"Bởi vì nhiều năm qua, Hồng Nguyệt luôn tìm kiếm mấy thứ này, mà nội bộ của Hồng Nguyệt lại cực kỳ ít siêu cấp.

Bọn họ thu thập mấy thứ này cũng không có tác dụng gì mấy, vì thế tôi nghĩ bọn họ thu thập mấy thứ này cho đám tiêm quỷ." Lê Văn Vân nói.

"Mẹ kiếp, tôi thật sự không biết người của Hồng Nguyệt đang nghĩ gì nữa? Bọn họ đúng là kẻ phản bội của loài người chúng ta, mà gọi tắt là phản tặc."

Đúng vậy, đối mặt với đám tiêm quỷ này, sự lựa chọn của mỗi người đều khác nhau, có người lựa chọn làm con rùa rụt cổ, bọn họ nghĩ, sớm muộn gì mấy thứ kia cũng sẽ thống trị thế giới này, để giữ lại hy vọng của loài người, bọn họ đã thành lập tổ chức Viễn Hàng, phần lớn đều là người của các thế gia lớn, chẳng hề thiếu tiền, bỏ ra một lượng lớn kinh phí để nghiên cứu khoa học kỹ thuật, với hy vọng một ngày nào đó, bọn họ có thể chạy trốn.

Có người lựa chọn thần phục, ví dụ như Hồng Nguyệt, bọn chúng muốn phục tùng, sau đó tìm kiếm cơ hội để sống sót.

Càng có nhiều người lựa chọn phản kháng, ví dụ như Người Gác Đêm, bọn họ gánh vác sứ mệnh chiến đấu đến cùng, vì mọi sự sống, chiến đấu đến khi không còn đường lui.

Khẩu hiệu của bọn họ cũng vì thế mà hình thành, bọn họ phải bảo vệ thế giới này, vì mọi sinh vật đang tồn tại.

"Nói tóm lại, lần này chúng ta phải cố gắng hết sức để bảo vệ mọi thứ.

Ngoài ra mọi người phải nhớ kỹ." Lê Văn Vân nhìn mấy người khác nói: "Vẫn câu nói đó, tôi không cho phép bất kỳ ai trong số các người chết trước tôi."

Dứt lời, anh nhìn Trần Tiêu nói: "Anh đã rời khỏi Người Gác Đêm một thời gian dài, mặc dù bây giờ chúng ta đã không còn là Người Gác Đêm nữa, nhưng vẫn lấy phương thức và cách phối hợp chiến đấu của Người Gác Đêm làm chủ yếu.

Trước đây, mũi tiến công chính trong tiểu đội chúng tôi là tôi và Đường Đường, bây giờ Đường Đường đã không còn nữa, nên anh hãy thay thế vào vị trí của cậu ấy."

“Tôi có thể thay thế cho Đường Đường.” Hoàng Thi Kỳ vội nói.

Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Cô đã ở phía sau quen rồi, không cần phải thay đổi vị trí của mình, Doãn Nhu chưa bao giờ phối hợp với Người Gác Đêm, nên cô hãy phải dẫn dắt bà ấy."

Hoàng Thi Kỳ nghiến răng, vẻ mặt không cam tâm.

Lê Văn Vân nói tiếp: "E rằng lần này chúng ta chủ yếu đối phó với tiêm quỷ đỏ trở lên."

“Tôi lặp lại lần nữa, mỗi tiêm quỷ đỏ tương đương với một Demps.” Lê Văn Vân thở dài, giọng điệu nghiêm nghị nói.

Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, máy bay đang xuyên qua bầu trời với tốc độ cực nhanh, bay thẳng đến nơi cần đến.

...

Yên Kinh, trong sòng bạc ngầm, Hoàng Gia Gia vẫn như thường lệ, cùng với đám người bốn cậu chủ Yên Kinh ăn chơi đàng điếm ở đây.

Lúc này, trong phòng bao khu vực quán bar, Hoàng Gia Gia vừa sờ soạng lên người phụ nữ bằng một tay, vừa mắng: "Quách Vĩ Thịnh, anh đang làm cái quái gì vậy? Mấy tháng nay anh học đến phát ngốc rồi à? Lại còn ngồi ngây ra đó."

"Cậu đừng có lải nhải nữa!" Quách Vĩ Thịnh mắng: "Ông đây đang suy nghĩ một số tài liệu mà tôi vừa đọc hồi chiều.

Phiền chết đi mất, hình như bố tôi thật sự muốn tôi tiếp quản nhà họ Quách thì phải.

Tôi..."

"Rầm!"

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Chuyện khiến mấy tên công tử bột kinh hãi đã xảy ra, bọn họ phát hiện gia chủ các nhà đều đang đứng ở cửa.

“Ông nội, ông hãy nghe cháu giải thích.” Hoàng Gia Gia ho khan một tiếng, vội vàng thu tay về.

Hoàng Tông Thực hờ hững liếc nhìn anh ta, rồi chống cây gậy xuống đất nói: "Về nhà, ông có chuyện muốn nói với cháu."

Hoàng Gia Gia liếm môi, không dám nói gì nữa, chỉ có thể hậm hực theo sau Hoàng Tông Thực, rời khỏi sòng bạc ngầm..

Truyện Chữ Hay