Mọi chuyện bắt đầu từ vài ngày trước thời điểm đội quân của Sardina rút lui.
Một pháo đài khổng lồ giữa một khu vực trống trải.
Đó là một pháo đài kiên cố bằng đá, nó sẽ không bị phá hủy bởi những đòn tấn công yếu ớt.
Bên trong pháo đài có vài ngàn binh sĩ đang đóng quân.
Và bên trong kho của pháo đài là thực phẩm và vũ khí được tập hợp từ nhiều khu vực của đế quốc Ortomea.
.
Nếu muốn tấn công trực diện ta cần ít nhất 10000 quân, vũ khí công thành và sẵn sàng dành nhiều tháng trời.
“Đó là pháo đài Notiz huh? Đúng là lớn thật...”
Trên lưng ngựa, người đàn ông mở tấm che mặt của nón bảo hộ và nhìn về pháo đài.
Pháo đài này được xây dựng tại điểm cực tây của thảo nguyên Notiz và được dùng làm căn cứ để chống lại vương quốc Zalda.
Đối với đế quốc Ortomea, pháo đài Notiz giống như pháo đài Ushias của vương quốc Zalda.
“Đúng vậy, thật phi thường....”
Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ những người đi theo người đàn ông đó.
Cô ấy sở hữu bộ ngực với đường cong tuyệt đẹp.
Cô ấy vẫn chưa giở tấm che mặt của mũ, nhưng nhìn qua khe hở ta có thể thấy được mái tóc màu bạch kim đang bay bay trong gió.
Người đàn ông nhún vai khi nghe giọng cô ấy.
“Chúng ta đã chuẩn bị rất kĩ rồi....Nếu thất bại thì chẳng còn mặt mũi nào quay về nữa...”
Tấn công trực diện pháo đài Notiz có thể rất khó khăn.
Tuy nhiên, nếu ta chọn đúng phương pháp thì đó không phải là điều bất khả thi.
Vì vậy, cậu ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Và cuối cùng thời điểm tấn công đã tới...
“Tôi xin lỗi vì đã làm mọi người phải đợi. Tôi phải mất kha khá thời gian để giải thích, nhưng họ đã đồng ý cho chúng ta vào trong pháo đài...”
Người hiệp sĩ vừa thở dốc vừa báo cáo.
Người đàn ông nhìn đội hình phía sau mình.
(Chúng ta đã hoàn tất việc chuẩn bị...Mọi chuyện đã theo đúng kế hoạch...)
Mặc dù cậu ta trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong bên trong sự lo lắng đang trỗi dậy.
Bởi vì số phận của 3 quốc gia đều đặt trên vai cậu.
Nếu cậu chỉ là một người bình thường, cậu có thể bị trách nhiệm gây áp lực và không thể tiến hành tốt kế hoạch.
Tuy nhiên, trái tim cậu không thể quên được mong muốn tha thiết được chiến đấu. Cậu cũng cảm thấy sự vui sướng vì được trao cho cơ hội thể hiện sức mạnh, nó trộn lẫn với những cảm xúc khác.
(Tốt rồi....Mọi chuyện sẽ ổn thôi...Không có gì khác so với lúc đó cả...)
Cậu nhếch môi, sự căng thẳng và phấn khích bắt đầu chiếm hữu.
Khung cảnh vài năm trước đây xuất hiện lại trong đầu.
Cậu nhớ lại khoảng thời gian mà cậu đã cố gắng bảo vệ mạng sống và sự tự hào của bản thân.
“Xông lên!”
Những người khác gật đầu hưởng ứng.
Đội quân chầm chậm tiến về phía thảo nguyên Notiz.
Tiếng chân ngựa và tiếng xe kéo vang khắp khung trời.
Trong bóng tối, ánh đuốc làm sáng lên những bộ giáp bạc.
Họ giống như những người đưa tin của tử thần, vừa ra khỏi vương quốc của người chết.
Pháo đài Notiz nằm trên khu vực biên giới giữa đế quốc Ortomea và vương quốc Zalda. Mọi chuyện sẽ kết thúc tại nơi nó bắt đầu, tại thảo nguyên Notiz nơi mà đại tướng Belharres đã anh dũng hi sinh.
——————————————————————————————–
“Kế tiếp là đơn vị vân chuyển huh? Đội hộ tống vào khoảng 2000 người...Fumu, có vẻ như ta có thể thở phào rồi...”
Tiếng trò chuyện vang lên trong một văn phòng trong pháo đài.
Cùng với tiếng thở dài, Greg Moore hút một điếu xì gà cao cấp, một sản phẩn của lục địa trung tâm, để cố gắng bình tâm lại. Ông ta đã được giao nhiệm vụ chỉ huy phòng vệ pháo đài Notiz thay cho Rolf, đồng thời chịu trách nhiệm hỗ trợ cho quân tiền tuyến.
“Cuối cùng chúng ta cũng hoàn thành việc vận chuyển vũ khí và thực phẩm từ thủ đô...”
Moore đặt điếu xì gà lên gạc tàn và nhận lấy một tập tài liệu từ cấp dưới.
Đó là tài liệu quan trọng có đóng dấu đế quốc Ortomea.
“Nhưng mà....Chẳng phải số lượng hơi quá nhiều sao?”
“Đúng vậy...Tôi nghĩ họ mang nhiều vậy để đề phòng kẻ thù tập kích...”
Moore tặc lưỡi khi nghe những lời đó.
“Joshua Belharres, huh?”
Vẻ ngoài xuềnh xoàng cùng mái tóc vàng ngắn.
Cơ thể cường tráng.
Và toát ra phong thái của một chiến binh đã sống sót qua nhiều trận.
Những vết sẹo trên mặt làm ông ta trông rất đáng sợ.
Bụng hơi to vì tuổi tác, nhưng chắc chắc ông ta vẫn là một chiến binh giàu kinh nghiệm.
Ngoài ra, nhờ vào tài năng của mình mà ông ta đã được bổ nhiệm làm chỉ huy của pháo đài Notiz.
Moore vô thức xoa đùi phải.
Đó là vết thương ông ta nhận phải từ trận chiến với vương quốc Zalda tại thảo nguyên Notiz.
Chân phải đáng lý phải bị cắt đi sau khi bị ngựa dẫm nát.
Nhưng nhờ vào thuốc đắt tiền và ma pháp trị liệu cấp độ cao, họ đa có thể khôi phục lại cái chân bị giẫm nát, nhưng ông ta vẫn cảm thấy nó hơi khó chịu.
Mặc dù ông ta không gặp vấn đề gì trong cuộc sống hàng ngày.
Nhưng khi ông ta mặc giáp và đeo kiếm, nó có cảm giác nhưng cái chân đó không di chuyển đúng theo ý muốn.
Chuyện đó cũng chẳng là vấn đề nếu ông ta đối đầu với kẻ thù bình thường. Nhưng nó sẽ là một vấn đề lớn nếu ông ta phải đầu với một người cực kì giàu kinh ngiệm.
Nó có thể chỉ là khó chịu nho nhỏ.
Nhưng sự khó chịu đó có thể trở thành điểm chí mạng trong cuộc chiến.
(Nếu vết thương không thể lại cảm giác này thì...Mình đã ra tiền tuyến...)
Ông ta không hề có ý coi thường nhiệm vụ phòng thủ, nhưng Moore là một chiến binh đã quen với tiền tuyến, nên ông ta cảm thấy không được thoải mái.
Ông ta đưa mắt nhìn thay kiếm yêu dấu trên tường.
“Lũ sâu bọ khó chịu đó....Mặc dù kết quả của cuộc chiến đã rõ ràng, nhưng chúng vẫn cố gắng đu bám....Đúng là một lũ đáng ghét. Cứ nghĩ tới hai ả đó chặn bước tiến của quân Ortomea...Nhưng với những gì chúng ta có ở đây, chúng ta có thể làm dịu sự khó chịu của điện hạ đi một chút....”
Chiến tranh kéo dài .
Hiện giờ, đội quân xâm lược đang bị cầm chân tại Ushias.
Và Moore cảm thấy khó chịu vì không thể làm được gì nhiều hơn cho quân tiền tuyến.
“Với số lượng hàng tiếp tế bị phá hủy bởi những đợt tập kích của Zalda thì chuyện điện hạ nổi điên là chuyện đương nhiên...”
Do chiến thuật “đất cháy” của vương quốc Zalda, việc lấy hàng tiếp tế tại chỗ là cực kì khó khăn.
Và dù cho ta có sở hữu nhiều quân thì cũng chẳng thể làm được gì nếu không đảm bảo được nguồn tiếp tế.
“Gần đây chúng ta đã không đáp ứng được yêu cậu của Sardina, ít nhất thì lần này chúng ta có thể cứu vớt lại một chút...”
Mặc dù họ đã không làm mất hết mọi thứ, nhưng vì họ phải lo sợ bị tập kích nên tốc độ vận chuyển đã trở nên chậm hơn, và dù cho tất cả hàng hóa không bị phá hủy nhưng thiệt hại họ nhân không phải là nhỏ.
Và lý do của việc đó là vì quân Zalda không cần tới số hàng tiếp tế đó.
Họ không chần chừ đốt trụi, hoặc nghiền nát số hàng.
Họ tận dụng những con đường hẹp giữa các ngọn núi để tập kích.
Vì lo sợ tập kích, quân Ortomea đã phải tăng cường an ninh cho đơn vị vận chuyển và điều đó làm ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển của họ.
Mặc khác, nếu họ muốn đẩy nhanh tốc độ họ phải giảm an ninh.
“Nhưng thôi, có vẻ như cuộc chiến sắp kết thúc rồi...”
Moore cười lớn.
Người đưa tin từ tiền tuyến đã nói là Sardina đã quyết định thưc hiện một cuộc tổng tiến công vào pháo đài Ushias.
“Đúng vậy...Nhưng gì chúng ta cần làm hiện giờ là gửi hàng tiếp tế cho tiền tuyến. Với 2000 quân hộ tống thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Đội quân của Joshua Belharres dẫn đầu vào khoảng 800 tới 1000 quân.
Joshua chọn con số đó vì chúng rất hiệu quả về mặt cơ động và quản lý.
“Fumu, nếu chúng ta gửi đi gần 4000 quân thì tên khó chịu đó sẽ bó tay thôi. Mặc dù việc đó sẽ tạm thời giảm sức phòng thủ của pháo đài...”
Sau khi nghe trợ lý nói, Moore vuốt râu suy nghĩ.
Ban đầu, lực lượng phòng thủ pháo đài Notiz vào khoảng 5000, nhưng hiện giờ nó giảm xuống khoảng 2500.
Nếu 2000 quân được giao hộ tống đội vận chuyển thì lực lượng phòng thủ chỉ còn lại 500 quân.
Mặc dù số lượng đó cũng đủ để chống lại lũ trộm, nhưng sẽ chẳng thể nào bảo vệ được căn cứ quan trọng này.
“Hay là chúng ta đợi quân trở về đã?”
“Không, theo tình hình hiện giờ ở tiền tuyến chúng ta nên gửi hàng tiếp tế càng sớm càng tốt...”
Moore lắc đầu đáp lại trợ lý, sau đó ông ta đọc lá thư từ ngăn kéo.
Ông ta không thể để cho cuộc tổng tấn công của Sardina bị cản trở bởi vấn đề hàng tiếp tế được.
Khi nhìn thấy sự quyết tâm của Moore, người trợ lý gật đầu.
“Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ. Xin phép.”
Người trợ lý cúi đầu và rời phòng.
Sau khi anh ta rời đi, Moore lẩm bẩm.
“Một chút nữa thôi....Sau khi cuộc chiến này kết thúc, mọi thứ sẽ được khôi phục...”
Mặc dù đế quốc sở hữu lãnh thổ cực kì rộng lớn, nhưng bộ máy cầm quyền mong manh hơn so với các quốc gia khác.
Và hiện giờ, có thể nói rằng bộ máy cầm quyền của đế quốc Ortomea đã bắt đầu lung lanh.
Lý do lớn nhất của việc suy giảm an ninh trong đế quốc Ortomea là vì cuộc xâm lược.
Vì Sardina đã lấy đi một số lượng quân đáng kể trên khắp đất nước.
Vì chuyện đó, số lượng còn lại ở các thành phố nhỏ và vùng quê là tối thiểu để duy trì được an ninh.
Vì đế quốc Ortomea bị bao quanh bởi kẻ thù, họ không thể kéo quân đang bảo vệ biên giới đi được, vì vậy họ phải sử dụng quân dùng để đảm bảo an ninh, vì vậy tình hình an ninh trong nước giảm đi.
Cụ thể là tại những thành phố nhỏ hoặc những ngôi làng không có giá trị chiến lược tình hình trộm cướp đang leo thang.
Moore không có ý định quan tâm tới thường dân.
Ông ta cũng không có trách nhiệm cao cả như hoàng đế.
Ở thế giới này, một quốc gia quan trọng hơn nhiều so với một cá nhân.
Bên cạnh đó, giá trị mạng sống của thường dân chẳng khác gì cỏ rác.
Tuy nhiên, vấn đề suy giảm an ninh là vấn đề mà đế quốc Ortomea không nên bỏ qua.
Mặc dù giá trị của thường dân rất thấp, nhưng hoàn toàn làm ngơ nhu cầu của họ cũng không tốt.
Sự thật là nếu tình hình xã hội trở nên tệ hơn thì uy tín của quốc gia sẽ giảm và người dân sẽ nghi ngờ sự trị vì của hoàng đế.
Mặc dù giới quý tộc chỉ xem thường dân như cát bụi, họ cũng sẽ gặp rắc rối nếu như thường dân nổi loạn.
Một khi bạo loạn xảy ra, nó sẽ liên kết với sự bất mãn của người dân.
Và như vậy thì hoạt động buôn bán và thuế sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Nếu chuyện đó xảy ra trong thời điểm quân đội đang xâm lược Zalda, thì họ sẽ bị cô lập trong lãnh thổ của kẻ thù.
(Mọi chuyện sẽ rất tệ nếu sự bất mãn của thường dân bùng phát. Tốt nhất chúng ta nên giải quyết vấn đề ngay lập tức...)
Trong đế quốc, những người hiểu rõ gia trị của nhân lực như Moore rất hiếm.
Đế quốc Ortomea sở hữu lãnh thổ rộng lớn, khi nói về sức mạnh vật lý thì nhiều người có thể so bì được với Moore.
Nhiều người cũng hiểu biết nhiều hơn Moore.
Tuy nhiên, chỉ một vài người có thể cân bằng được cả hai.
Mới hôm kia, ngôi làng ở ngoại ô Adelpho đã bị thiệt hại nặng nề bởi một băng cướp.
Để có thể trân an thường dân, Moore đã cử một đội quân từ pháo đài.
Cùng lúc đó ông ta cũng cần đảm bảo an ninh cho đội vận chuyển, nên điều đó là không thể tránh khỏi.
“Sardina điện hạ...Xin ngài hãy đợi thêm chút nữa...”
Moore nhìn lên bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ và cầu nguyện cho Sardina.
Tuy nhiên, Greg Moore không nhận ra...
Tử thân đã ở ngay sau ông ta....