Joshua ngậm một điều xì gà và quan sát toàn bộ đội vân chuyển với lá cờ hình phượng hoàng đang di chuyển trên đường chính từ một vách đá, biểu tượng đó chứng tỏ đội vận chuyển đó thuộc lực lượng đế quốc Ortomea.
Nơi đó là dãy núi ở biên giới vương quốc Zalda. Có vô số người và ngựa trên đường chính.
Nhóm quân đó được công chúa Sardina giao nhiệm vụ vận chuyển hàng tiếp tế tới từ đế quốc Ortomea.
Không ai biết được số lượng hàng tiếp tế họ mang đến là bao nhiêu.
Đế quốc Ortomea là một trong 3 quốc gia mạnh nhất ở lục địa phía tây.
Khung cảnh này như muốn chứng tỏ sức mạnh quốc gia khổng lồ mà họ sở hữu.
(Mình nghĩ thông tin đã chính xác huh? Nghĩa là cô ta đã mất bình tĩnh...)
Đế quốc Ortomea sẽ không bao giờ tập trung lượng hàng tiếp tế nhiều như vậy chỉ để sử dụng cho tiền tuyến dù sức mạnh quốc gia của họ rất lớn.
(Việc này rắc rối rồi đây....)
Với một nụ cười trên môi, hình dáng của công chúa của đế quốc Ortomea người mà anh đã đối đầu suốt 1 năm qua xuất hiện trong tâm trí Joshua.
Tuy nhiên, hình dáng của Sardina trong đầu Joshua không có gương mặt.
Joshua chỉ biết được qua những tin đồn và báo cáo rằng cô ta là một người phụ nữ đẹp, nhưng ở thế giới này ảnh và tv không tồn tại nên anh ta không thể nào biết được mặt của công chúa đến từ nước đối địch.
(Nhìn vào khung cảnh này, chúng định nghiền nát chúng ta trong một đòn bằng cách sử dụng sức mạnh quốc gia sao? Đúng như những gì mình đã dự đoán, chúng đã chọn cách này...Nếu nhìn theo những góc độ khác thì kế hoạch này nghe có vẻ chiến thuật.)
Không hiểu sao anh ta vẫn giữ được sự bình tình sau tất cả những sự kiện đsó.
Râu chưa bao giờ được cạo.
Mùi rượu và mùi xì gà bốc lên khắp cơ thể, mái tóc của anh ta cũng chẳng được chau chuốt.
Mặc dù anh ta không có mùi nước hoa rẻ tiền mà gái điếm hay dùng, nhưng người đáng đứng đó đúng là đứa con thứ ba người đã dành hầu hết thời gian ở trong khu ổ chuột trong thủ đô.
Joshua tạo ra một ngọn lửa trên đầu ngón tay bằng ma pháp, và đưa điều xì gà đang ngậm trên miệng lại gần. (Tiện lợi ghê)
Sau đó đó anh ta hút một hơi và tận hương hương vị thuốc lá trong một khoảng.
(Sau khi đánh hơi được động tĩnh từ ErnestGora, cô ta định sẽ sử lý chướng ngại vật trước mặt ngay lập tức. Mình nghĩ rằng cô ta bị áp lực về thời gian huh? Nhưng mà chúng ta cũng chẳng khác gì...)
Joshua biết rằng vương quốc Zalda chỉ còn rất ít thời gian.
Và có vẻ như đế quốc Ortomea cũng gặp vấn đề tương tự.
Trong một năm qua, đội quân Zalda đã sử dụng chiến tranh đặc biệt bằng cách lợi dụng địa hình và đã làm giảm tiến độ của đế quốc Ortomea, nhưng họ vẫn chưa thể giải quyết triệt để vấn đề.
Giống như là hỗ trợ hết mức cho một bệnh nhân giai đoạn cuối và mong chờ sự xuất hiện của một phương thuốc mới.
Và đàng người đang di chuyển ở đằng kia giống như là thần chết người tàn nhẫn đưa bệnh nhân đến với cái chết.
(Mà thôi kệ....Dù có chuyện gì đi chăng nữa mình cũng đã quyết định đánh cược đời mình và định mệnh của đất nước này khi làm theo kế hoạch của cậu ta rồi, mình chỉ cần làm xong việc ở đây thôi...)
Gương mặt của người vừa nói chuyện với anh ta lần đầu tiên xuất hiện trong tâm trí.
Đó là một chàng trai trẻ, trẻ hơn Joshua.
Hơn nữa, cậu ta còn là một người không rõ nguồn gốc nhưng đột nhiên lại trở thành quý tộc.
Tuy nhiên, kế hoạch của cậu ta thuyết phục tới mức Joshua đã đánh cược mọi thứ vào nó.
Đó là một kế hoạch không bình thường.
Chỉ cần thông minh một chút là ai cũng có thể lập ra được kế hoạch đó.
Tuy nhiên, kế hoạch đúng là dễ lập ra, nhưng khả năng hiện thực hóa gần như bằng không.
(Cậu ta đúng là một người thú vị....)
Hình bóng của Mikoshiba Ryouma với một nụ cười ga dạ trên môi xuất hiện trong tâm trí Joshua làm cho anh ta nhếch môi cười.
Joshua biết rằng bản thân anh ta là một con bạc vô phương cứu chữa.
Liều ăn nhiều.
Đây là một canh bạc nguy hiểm hơn nhiều lần canh bạc anh ta thực hiện ở ngoại ô.
Và Joshua đang cảm thấy cực kì thích thú với canh bạc này.
“Giờ thì.... Sắp tới lúc rời...”
Từ giờ trở đi sẽ là canh bạc lớn nhất mà anh ta từng thực hiện trong đời mình.
Đó là canh bạc đánh cược định mệnh của ba nước phương đông.
Joshua ném điếu xì gà xuống chân và dậm lên.
Vào lúc đó, gương mặt Joshua trở nên dữ tợn.
“Geez, anh định để cho tôi làm hết tất cả mọi việc sao? Anh có địa vị xã hội tốt nhể....”
Người đang nói với Joshua những lời châm chọc là một nữ lính đánh thuê với mái tóc đỏ rực.
“Chuẩn bị xong hết chưa?”
“Rồi, chúng ta có thể tiến hành bất cứ lúc nào...”
Khi anh ta quay lưng lại, Lione gật đầu tự tin.
“tôi hiểu rồi. Làm tốt lắm. Lione.”
“Không có chi. Thưa quý ngài rắc rối.”
Nhìn thấy Lione vừa cười vừa nói, Joshua thở dài.
Joshua biết rằng Lione không dễ dãi như mọi người tưởng.
“Người của tôi có kỹ năng rất tốt, nhưng họ khá là kỳ quặc. Trừ khi họ thừa nhận người kia giỏi hơn, bằng không họ sẽ không dễ dàng cúi đầu.”
Sự thật là họ còn không nghe lệnh của hiệp sĩ được phái tới từ thủ đô Periveria.
Họ là những binh sĩ được tổ chức đặc biệt bởi cố đại tướng Belharres. Và vì đại tướng đã chết, nên binh sĩ đó thuộc về Joshua.
Họ đặc biệt vì trước đây họ từng là tội phạm như là côn đồ, và kẻ trộm, họ đá phá hoại lãnh thổ Zalda.
Đại tướng Belharres là một hiệp sĩ cũng như là một chiến thuật gia tuyệt vời, ông ấy đã nhận ra được mình không thể chống lại được sức mạnh quốc gia của đế quốc Ortomea nếu đánh trực diện, giống cách mà một hiệp sĩ thường làm.
Kích thước đất nước, tiềm lực quốc gia, nhân lực, đều có quá nhiều khác biệt.
Dù cho vương quốc Zalda là một nước quân phiệt, dù cho quân của họ có tốt tới mức nào đi chăng nữa họ cũng không thể đấu lại được bởi sự khác biệt là quá lớn.
Bên cạnh đó vương quốc Zalda cũng không phải làm hoàn toàn từ đá. (Mình chẳng hiểu thằng trans eng muốn nói gì)
Đất chỉ có được thông qua việc khai hoang rừng và đồi.
Mặc dù vua của vương quốc Zalda nắm quyền tuyệt đối và cũng lãnh đạo các quý tộc nhưng vua không phải là người trị vì tối cao.
Vì thế rất khó để vương quốc Zalda ra quyết định mà không làm các quý tộc thắc mắc, khá khác biệt với đế quốc Ortomea, họ đều thống nhất dưới sự trị vì của hoàng đế.
Kể cả một đứa bé cũng biết bên nào tốt hơn.
Đại tướng Belharres biết điều đó vì vậy ông ấy đã thực hiệu nhiều biện pháp để bù đắp cho sự khác biệt về tiềm lực giữa hai quốc gia.
Thông thường những phương pháp mà ông ấy sử dụng bao gồm cả những phương pháp không giống với các hiệp sĩ khác.
Một trong số đó là làm giảm an ninh trong nước của đế quốc Ortomea.
Để thực hiện mục tiêu đó, đại tướng Belharres đã gửi những thủ lĩnh các băng cướp bị tuyên án tử hình ở Zalda tới đế quốc Ortomea và ra lệnh cho họ quấy rối an ninh ở đó để đối lại sự khoan hồng.
Nhưng người đó có cuộc sống cực khổ hơn cả lính đánh thuê và mạo hiểm giả. Và việc bắt những người đó nghe theo lệnh của mình đã chứng tỏ khả năng của Lione.
“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi chẳng làm gì đặc biệt cả, tôi chỉ ghẹo họ và đá họ mấy cái thôi. Họ cũng khá dễ thương mà.”
Lione cười.
Thực tế, Lione không gặp khó khăn gì trong việc làm quen với người của Joshua.
Việc làm thủ lĩnh của sư tử đỏ đã chứng tỏ cô là một người tài.
(Mình hiểu rồi...Đúng như cậu ta nói, cô ấy là một người khá hữu dụng. Bên cạnh đó, mình có lòng tin nơi cậu ta rồi đấy.)
Mikoshiba Ryouma không có mặt tại đây.
Hiện giờ, cậu đang tới gặp cáo cái để đặt cược định mệnh của cả 3 quốc gia.
Joshua và Lione được giao nhiệm vụ cản trở bước tiến của đế quốc Ortomea hết mức có thể, để Ryouma có thể hiện thực hóa kế hoạch.
Nhiệm vụ của hai người họ có thể được coi là tốt thí.
Nhưng dù như vậy, Lione không hề tỏ vẻ khó chịu.
Điều đó đã chứng tỏ Mikoshiba Ryouma và Lione có mối quan hệ gắn bó với nhau.
“Được rồi... Bắt đầu thôi.”
“Đã rõ.”
Sau khi gật đầu, Lione quay người lại.
-------------------------------------------------------------------------------------------
“Nghe rõ đây! Kẻ thù có thể tấn công bất cứ lúc nào. Nói với những người phía trước canh chừng xung quanh. Và thông bao cho cả những người phía sau nữa!”
Sau khi nghe lệnh từ chỉ huy, người đưa tin ngay lập tức chạy tới vị trí của họ.
“Ngài có hơi cẩn trọng quá không ạ?”
Người chỉ huy lắc đầu khi nghe trợ lý hỏi.
Cũng đúng khi nói anh ta quá lo lắng, nhưng sự thật rằng suốt một năm qua, nhiều binh sĩ đã mất mạng dưới tay Joshua Belharres và những cuộc tập kích của anh ta.
Người chỉ huy muốn tránh lập lại những sai lầm của người tiền nhiệm.
Hơn nữa, anh ta tuyệt đối không được để thất bại nhiệm vụ vận chuyển lần này.
“Công chúa điện hạ Sardina-sama đã ra lênh cho chúng ta phải cảnh giác. Hay là cậu muốn chúng ta làm hỏng nhiệm vụ này?”
Trước câu hỏi của sếp, người trợ lý hoảng sợ lắc đầu.
“Xin đừng nói như thế...”
“Nếu đã biết rõ như vậy thì im lặng mà làm theo đi... Tầm quan trọng của nhiệm vụ này còn hơn cả nhiệm vụ trước, cậu hiểu điều đó đúng không?”
Theo như lệnh của Sardina, họ đã mang tới một số lượng hàng tiếp tế và quân sĩ lớn từ đế quốc tới pháo đài Notiz.
Tuy nhiên, dù cho họ có bao nhiêu hàng tiếp tế ở hậu phương đi chăng nữa, nó cũng chẳng có giá trị gì nếu họ không thể đưa nó tới tiền tuyến.
Người trợ lý lặng lẽ gật đầu.
---------------------------------------------------------------------------------------
“Bắt đầu thôi!
Theo lệnh của Lione, hơn 200 binh sĩ bắt đầu niệm.
"""Hỡi đất mẹ, người bảo vệ đứa con khỏi ác quỷ bằng cánh tay vững chắc, Thạch Bích! !!"""
Những bức tường đá mọc lên nối tiêp nhau.
Đó là một bức tường lớn. Nói đúng nhất thì nó là một bức tường dày và nặng hơn nhiều so với tường đá.
Mặc dù đây là ma pháp chỉ được sử dụng để làm rào chắn trong quá khứ.
“ĐẨY!”
Theo lệnh các binh sĩ dồn sức vào bức tường.
“OOOOOH! ĐẨY ĐI!”
“Đẩy mạnh lên!”
“Đừng có lười biếng. ĐẨY ĐI!”
Một bức tường đa nặng vài tấn.
Mặc dù mọi người đã cường hóa cơ thể với ma pháp những họ cũng không thể di chuyển nó dễ dàng.
Họ dồn sức tới mức mặt đỏ cả lên.
Cơ bắp căng lên, máu chạy khắp cơ thể.
“Cứ như thế, đẩy chúng xuống vách đá cùng một lúc!”
"""UOOOOH!"""
Với phát đẩy cuối cùng, binh sĩ đã có thể di chuyển được bức tường.
Họ làm vậy để nghiền nát quân của đế quốc Ortomea ở dưới vách đá.
--------------------------------------------------------------------------------------------
“Âm thanh gì vậy?”
Người chỉ huy nhìn về phía vách đá khi anh ta nghe thấy âm thanh lạ.
“Thưa ngài! Đá! Đá đang rơi xuống từ vách núi!”
Khi nhìn vào hướng chỉ tay của trợ lý, anh ta thấy những tảng đá khổng lồ đang lăn xuống vách đá.
Vì những tảng đá không hoàn toàn tròn nên chúng liên tục đổi hướng.
Hướng di chuyển của tảng đá rất khó đoán và khó tránh né.
“Kuh! Đây chắc chăn là bọn Zalda tập kích! Đội trinh sát đang làm cái quái gì vậy?!”
“Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Ngài mau trốn đi đã!”
Tất nhiên là họ không có đường thoát nào.
Vì nếu họ muốn trốn thoát họ cần phải dạt binh sĩ đang lấp đầy đường chính sang hai bên.
Vào ngày hôm nay, Joshua Belharres đã có thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng đủ để giảm tốc độ tiến quân của đế quốc Ortomea.
Và điều đó đã cho Mikoshiba Ryouma khoảng thơi gian quý báu...