Buổi tối, ngày 6 tháng 10 năm 2813, lịch phương tây.
“Có động tĩnh ở trong vương quốc Ernestgora. Sớm thôi, 10 ngàn quân sẽ di chuyển tới vương quốc Zalda....”
Sau khi đọc lá thư gửi từ Simone, Ryouma bóp nát nó và tặc lưỡi.
Giá thức ăn và vũ khí đang tăng. Nhiều hiệp sĩ thường xuyên chiến đấu ở các tỉnh phía tây gần Kirtantia đã bắt đầu xuất hiện ở khu vực phía đông, vì thế có thể họ sẽ tiến hành trong vòng chưa tới 1 tháng nữa.
“Có vẻ như cô ấy đã lập được một mạng lưới thông tin tình báo khá tốt ...”
Nhiệm vụ của Simone là buôn bán và thu thập thông tin.
Trong khi đó Genou chịu trách nhiệm về việc chống lại các vị khách không mời mà tới bán đảo, và ám sát kẻ thù, còn nhiệm vụ của Simone là thu thập thông tin trong thuộc địa ngày qua ngày.
Nạn đói, dịch bệnh, chiến tranh, nổi loạn.
Lúc nào thị trường cũng sẽ bị biến động trước và sau những việc đó xảy ra.
Khi có nạn đói, thường thì giá thức ăn sẽ tăng, và giá thuốc sẽ tăng khi có thiên tai xảy ra.
Có thể nói rằng hoạt động kinh tế của một nước là tấm gương phản chiếu lại thông tin trong nước.
Có thể dễ dàng đoán được đang có hoạt động quân sự bằng cách nhìn vào biến động của vũ khí và thức ăn.
Về phần đó, có thể nói rằng Simone đã làm khá tốt vai trò của cô.
“Đúng vậy, cô ấy đã làm tốt hết sức mình rồi.”
Sau khi nghe Sara nói, Ryouma im lặng gật đầu.
Tuy nhiên, biểu cảm của cậu cực kỳ căng thẳng, trái ngược với hành vi của mình.
“Thời điểm này thực sự tồi tệ...”
“Dù cho chúng ta có than phiền thì cũng chẳng có gì thay đổi đâu...”
Sau khi nghe Sara nói câu đó, Ryouma đã cố làm cậu bình tĩnh hơn.
Chiến tranh giống như việc ném một hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng.
Giống như hòn đá được ném làm mặt hồ rung lên dữ dội, chiến tranh cũng có ảnh hưởng đến những nước xung quanh giống như những gợn sóng nước lan ra khắp mọi hướng.
Dù không biết ảnh hưởng đó tốt hay xấu tới quốc gia đó, nhưng chắc chắn một điều.
Là sẽ có ảnh hưởng xảy ra dù là rất nhỏ.
Và vấn đề là ta không thể dự đoán được ảnh hưởng sẽ tới từ đâu.
Không chỉ kết thúc bằng việc tăng giá thức ăn, tùy theo tình hình, Rozeria có thể đưa viện quân tới vương quốc Zalda.
Hiện giờ, Bolts là người chịu trách nhiệm về an ninh của lãnh thổ. Hiện tại, ông ấy đang chỉ đạo việc xây dựng một pháo đài ở chân núi Tilt cùng với 50 quân tinh nhuệ.
Pháo đài này được xây dựng dưới sự cho phép của Bá tước Salzberg mà cậu lấy được từ cuộc gặp hôm trước, nó được xây dựng nhằm ngăn chặn những cuộc tấn công của quái vật về hướng Epiroz.
Nhưng mục đích thật sự của pháo đài này là tiêu diệt những mạo hiểm giả và gián điệp cố vào Wortenia từ Epiroz.
Quái vật hầu hết đều gây hại tới thành phố, nhưng những con quái vật đó là nguồn thu quan trọng cho bán đảo Wortenia.
Còn có vấn đề liên quan tới á nhân nữa.
Để có thể xây dựng sự tin tưởng với á nhân, họ cần phải tin tưởng người tên Mikoshiba Ryouma, nhưng điều đó sẽ là bất khả thi nếu những mạo hiểm giả vào bán đảo và phá hỏng mọi thứ.
Bởi vì có khả năng họ sẽ cố bắt á nhân làm nô lệ giống như cách bọn hải tặc làm.
Mọi chuyện sẽ kết thúc bởi vì hầu như không có sự tin tưởng trong mối quan hệ giữa họ.
Hiện giờ, Ryouma không thể để các mạo hiểm giả tùy ý vào bán đảo.
Và như Ryouma đã dự đoán, sau khi Bolts bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình, sự xâm nhập của các mạo hiểm giả đã bắt đầu giảm.
Vài người cố vào mà không sử dụng đường chính, nhưng việc xử lý những người đó đã được giao lại cho gia tộc của Genou.
Và kết quả của chính sách này không tệ.
Tuy nhiên, cuộc chiến ở nước láng giềng có thể lan sang vào lúc quan trọng này.
Không đúng, nó chắc chắn sẽ lan sang.
Đây là tình huống mà Ryouma không hề mong muốn vì cậu muốn tập trung vào phát triển bán đảo.
“Tuy nhiên, chiến trường chính vẫn ở vương quốc Zalda. Sẽ không có ảnh hưởng nào trực tiếp tới chúng ta đâu...”
Sara nói đúng.
Chắc chắc sẽ có ảnh hưởng từ cuộc chiến, nhưng dù cho Rozeria có gửi viện quân tới vương quốc Zalda, nhưng nếu Ryouma không dính líu tới vấn đề rắc rối đó, cậu sẽ không bị ảnh hưởng nhiều từ cuộc chiến tranh.
Tuy nhiên, Ryouma không đồng ý với Sara.
Ryouma có linh cảm không tốt, có thứ gì đó ảnh hưởng tới họ chắc chắn sẽ xảy ra.
Hiện giờ, Ryouma chỉ là một ít binh sĩ.
Mặc dù dạo gần đây gia tộc của Genou đã tham gia, nhưng sức chiến đấu của cậu vẫn thấp hơn 400 người.
Phải mất một khoảng thời gian để những nô lệ được Simone mang trở nên có ích.
Bên cạnh đó, dù cho việc luyện tập của họ kết thúc, khả năng triển khai quân của Ryouma vẫn chưa tới 1000.
Cậu chỉ có thể triển khai 800 tới 900 người một lần. Và nếu mọi thứ không theo đúng kế hoạch, cậu có thể chỉ triển khai được khoảng 600 người.
Trong khi một nhóm hiệp sĩ thông thường có 2500 người, thì Ryouma chỉ mới triển khai chưa tới một nửa.
Đối với một quý tộc, số lượng binh sĩ phản ánh sức mạnh của họ.
Sẽ tăng thêm nếu tất cả binh sĩ có thể sử dụng ma pháp.
Mặc dù số lượng hiện của Ryouma có đã đủ để phòng thủ.
Nhưng...
(Liệu mình có nên giảm phương pháp tập luyện không, vì mục đích gia tăng số lượng quân nhanh nhất có thể. Mình liệu có nên yêu cầu Simone chuẩn bị thêm 1000 người nữa không...Sau đó, mình có thể giảm thời gian luyện tập của họ...)
Theo trực giác của Ryouma, số lượng quân hiện tại của cậu là điểm yếu chí mạng.
Sau khi bị triệu hồi tới thế giới này, Ryouma nếm trải nhiều điều trong cuộc sống.
Và một trong số đó là nếu cậu không chuẩn bị trước thì cậu hoặc bạn cậu có thể sẽ chết.
“Fumu.... Thành phố này có cấu trúc khá cứng nhắc. Cái bên cạnh con đường là mương đúng không? Tôi nghĩ là nó dùng để ngăn nước mưa thoát đi à?”
Jinouchi Ginai lẩm bẩn khi nhìn ra khung cảnh bên ngoài từ cửa sổ.
Ánh sáng mặt trăng soi sáng khung cảnh thành phố.
Nơi này là một phần của thành phố mà Ryouma đã giao cho gia tộc Iga.
Trong căn phòng của một căn biệt thự, 5 người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn.
Họ là những trưởng lão có quyết định tới tương lai của gia tộc Iga.
“Đúng vậy. Đó là ý tưởng của lãnh chúa. Phương pháp này cũng được thử nghiệm ở đường chính.”
“Cậu ấy có vẻ như đã làm rất tốt, theo một cách nào đó...”
Jinouchi gật đầu ngưỡng mộ.
“Mặc dù thiếu tính nghệ thuật nhưng nó đã có chức năng của một thành phố. Thêm nữa, tốc độ phát triển nhanh đến bất ngờ....”
Ryuusai bắt đầu nói những lời tán thưởng.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi mỗi ngày.
Thành phố này vẫn đang mở rộng.
Và không phải là nó phát triển không theo kế hoạch.
Sự phát triển thành phố đã được sắp xếp dưới sự tính toán cẩn thận.
“Tuy nhiên, nó vẫn thiếu sự tao nhã.”
Osae nói như thể bà đang cảm thấy bất mãn.
Theo quan điểm của Osae, thành phố Sirius được tính toán kĩ lưỡng về mặt chức năng, nhưng mặt thẩm mỹ đã hoàn toàn bị bỏ quên.
Thành phố này gợi cảm giác giả tạo.
Nếu họ sử dụng cách người Nhật xây nhà thì mọi chuyện đã khkasc, nhưng Ryouma sợ hỏa hoạn có thể xảy ra nên đã dùng đá làm vật liệu chính.
Chỉ mỗi việc đó đã cho thấy thành phố ngày thô tới mức nào.
“Dù sao thì hiện giờ chúng ta đang chạy đua với thời gian mà. Chúng ta không có thời gian để suy nghĩ tới nghệ thuật.”
“Đừng nói vậy Jinouchi-san. Cũng giống như thủ phủ Kyoto thôi, nó có vẻ tao nhã như vậy không?” Dù sao thì tôi cũng sẽ gặp rắc rối nếu trở thành lãnh chúa của một lãnh thổ ở biên giới...”
Oume nhẹ nhàng khiển trách Jinouchi.
Lộng lẫy.
Có thể diễn tả nó như là văn hóa.
Trở nên máy móc và thực tế không sai, nhưng chỉ như vậy thì không đủ.
Văn hóa là sức mạnh.
Nó có sức mạnh khác với bạo lực, và nó cũng là một khía cạnh quan trọng mà một quốc gia cần phải có.
Nó là một thành phần quan lọng bên cạnh quân đội. Ta có thể cướp cả một đất nước chỉ bằng việc sử dụng sưc mạnh văn hóa.
“Chúng ta có thể suy nghĩ về việc đó trong tương lai. Hiện giờ chúng ta không có thời gian để lo về thẩm mỹ.”
Văn hóa có thể là một thành phần quan trọng của một đất nước, nhưng vài nước đã bị phá hủy bởi vì họ quá phụ thuộc vào văn hóa của họ. Lời của Ryuusai cũng có lý.
“Lãnh chúa của chúng ta có vẻ như có hứng thú với văn hóa của á nhân. Chúng ta có thể bắt đầu suy nghĩ về những thứ khác sau khi lấy được lòng tin của họ trước. Nghĩa là, chúng ta vẫn còn một chặng đường dài...”
Thái độ sợ hãi của á nhân xuất hiện trong tâm trí Genou.
Mặc dù so với lần đầu gặp mặt thì họ đã có thể nói chuyện bình thường với nhau, nhưng nếu muốn họ mở cửa trái tim thì hơi khó.
May mắn là những con người bên phe ta không có ác cảm gì với á nhân.
Hầu hết những người sống ở thành phố Sirius đều ở tuổi vị thành niên, và các lính đánh thuê cũng không hề cuồng tín.
Nếu Ryouma chọn trở thành kẻ thù với á nhân, họ đã tiêu diệt á nhân không thương tiếc, nhưng
may mắn là Ryouma không hề có ý địch trở thành kẻ thù chỉ vì tín ngưỡng tôn giáo.
Thời gian sẽ lắp đầy khoảng trống trong tim.
“Tôi nghĩ rằng Mikoshiba Ryouma là người mà thế hệ đầu tiên đã đợi, nhưng mọi người nghĩ sao?”
Mọi người đều im lặng trước câu hỏi của Genou.
Họ đều mong muốn có một lãnh chúa.
Chỉ vì mỗi lý do đó, gia tộc của họ đã chui rèn kỹ năng và di chuyển khắp nơi trong suốt 500 năm.
Họ đi lang thang để tìm một lãnh chúa.
Đôi khi họ bị xem thường và bị quấy rầy vì là người ngoài nước.
Và cuối cùng, họ cũng đã tìm được. Và tên của người đó chính là Mikoshiba Ryouma,
“Thơi điểm nói chuyện với các chi tộc có thể đến sớm hơn... Sau đó, dù cho Mikoshiba có kiểm soát được nó hay không...”
Oume lẩm bẩm.
Ánh mắt của 5 người đổ dồn vào thanh kiếm đang đặt trên bàn thờ.
Tên của nó là Tsubaki, và đó đang ngủ yên bên trong chiếc vỏ trắng của mình.
Đợi chờ một lãnh chúa xứng tầm.