Buổi sáng, ngày 12 tháng 6 năm 2813, lịch phương tây.
Khu vực trung tâm thành phố Epiroz.
Một người đàn ông đi vào ‘khách sạn yêu’ nằm ở phía sau một con hẻm bụi bặm.
Người đó lẳng lặng ném một đồng tiền vàng lên quầy thu ngân.
Người chủ nhà trọ đang ngồi tính tiền nhếch mắt lên phía trên như thể giục người đàn ông đó đi lên lầu hai.
Người đó không cần phải hỏi gì cả.
Bởi vì tất cả mọi thứ đều được sắp đặt từ trước.
“Phòng 204...”
Người chủ nhà trọ nói số phòng khi người kia chuẩn bị lên cầu thang.
Sau khi nói ra những thông tin cần thiết, người chủ nhà trọ quay mặt đi.
Trong công việc này, thái độ cần thiết đó chính là không nhìn, không nghe, không hỏi.
Nhiều vị khách tới đây đều không muốn bị người ngoài chú ý.
Mặc dù đây là một ‘khách sạn yêu’ nhưng cũng có những người tới đây không phải vì vấn đề tình dục.
Tuy nhiên, đối với chủ quán, thì miễn họ có trả tiền thì những việc họ làm đều không quan trọng.
Nếu muốn sống lâu, ta không bao giờ được phép điều tra khách hàng.
Bản tính tò mò có thể giết ta một cách dễ dàng.
Sau khi bỏ đồng tiền vào túi, người chủ nhà trọ nhìn vào quyển sách một lần nữa.
Nếu có người hỏi về người đàn ông lúc nãy, chủ tiệm sẽ trả lời.
‘Không có lý do gì để một vị khách ở trọ tại nhà trọ kiểu này, hiểu không?’
“Đã lâu không gặp thưa ngài nam tước Mikoshiba. Tôi nghe nói rằng vấn đề liên quan tới lũ hải tặc đã được giải quyết ổn thỏa. Xin chúc mừng ngài...”
Khi người đàn ông bước vào phòng, Simone đứng dậy khỏi ghế và nhẹ nhàng cúi đầu.
Cô mặt một chiếc đầm đỏ, phần ngực hở to, cùng với đó là đôi môi đỏ son.
Cái đầm có một đường xẻ lớn, và một cặp đùi trắng thon gọn lọt vào tầm mắt của Ryouma.
Hôm nay, trang phục của cô làm cô trông gợi cảm giống như gái mại dâm.
Dù là người biết mặt cô cũng không thể cho rằng cô là người đại diện cho thương hội Christoph.
Simone hiện giờ trông giống như một nhỏ gái mại dâm cực kỳ gợi cảm.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, Simone... Đúng là cô có tai nghe khá nhạy bén đấy...”
Khi mở mũ, Ryouma cười nhạt với Simone bởi vì cô đã biết được thông tin mà cậu chỉ vừa mới báo cáo cho bá tước và vợ của ông ta trước khi đến đây.
“Tôi nghe được tin đồn đó khoảng 1 tháng trước. Bên cạnh đó, thiệt hại gây ra bởi lũ hải tặc đã giảm đi đáng kể. Hơn nữa, việc nam tước-sama tới Epiroz cũng là một bằng chứng...”
Simone đáp lại Ryouma bằng nụ cười dịu dàng.
Vào một ngày đẹp trời, những câu chuyện về thị trấn và làng mạc bị lũ cướp biển tấn công đã dừng lại.
Vì là một thương nhân có đầu óc sáng suốt, nên cô đã ngay lập tức thu thập thông tin về những chuyện đã xảy ra.
Bên cạnh đó, Simone cũng đã được Ryouma yêu cầu hoạt động như một thương nhân đồng thơi là gián điệp cho cậu.
Sau khi cô liên kết tất cả thông tin mà cô đã thu thập được cùng với việc Mikoshiba Ryouma xuất hiện tại Epiroz, thì kết luật đó tự nhiên hiện diện trong tâm trí cô.
“Nhưng mà, Simone, có vẻ nhưng cô đã chọn một nơi ấn tượng để gặp mặt huh...?”
Sau khi nghe được câu nói của Ryouma cùng với nụ cười nhạt trên gương mặt của cậu, Simone cười tinh quái giống như một đứa trẻ vừa thực hiện thành công trò quậy phá của mình.
Vào thơi điểm hiện tại, hai người họ rất khó gặp mặt, bởi bá tước Salzberg sẽ phát sinh những nghi ngờ không cần thiết nếu ông ta biết được về chuyện này.
Vì lẽ đó, Simone đã chọn nhà trọ nằm trong một con hẻm nhỏ bụi bặm này để tránh ánh mắt của những người xung quanh.
Mặc dù Ryouma là quý tộc cấp thấp nhất, và Simone là chủ tịch của thương hội Christoph, trước khi cô cũng đã từng làm chủ tịch của liên minh thương hội của thành phố Epiroz.
Theo lẽ thường thì nơi này quá tồi tàn để cho hai người này gặp mặt.
“Nơi này chỉ phù hợp với những cuộc gặp mặt bí mất giữa nam và nữ mà thôi...”
Đây chắc chắn là một nơi dùng để tránh ánh mắt của những người xung quanh.
Nó nằm ở cuối của một con hẻm bụi bặm.
Đây là một nơi tối tăm, nhưng nếu một người có đủ tiền, thì họ có thể làm mọi thứ ở đây...
Đây là một nơi thích hợp đối với Simone và Ryouma vì họ muốn tránh tai mắt của bá tước Salzberg.
Dù cho Ryouma có bị theo đuôi thì cậu cũng có thể việc cớ rằng cậu tới đây để mua dâm.
Nếu cậu nói rằng cậu mua dâm ở đây, thì nó cũng đã đủ để trở thành lý do cho việc cậu muốn dấu mặt.
Để an toàn, có lẽ Simone đã nằm ở nhà vì bệnh nhiều ngày qua.
“Giờ thì sao? Cô chuẩn bị được thứ tôi đã yêu cầu chưa?”
Ryouma nhanh chóng đi vào vấn đề chính mặc dù bị cuốn hút bởi sự gợi cảm bí ẩn mà Simone đang tỏa ra.
Cậu không thể nhìn thẳng vào cơ thể cô.
Bởi vì cậu đã mạo hiểm tới đây bởi vì hai người cần phải nói chuyện trực tiếp với nhau.
“Chúng tôi đã mua hai thuyền và hiện giờ nó đang neo tại cảng Mispoz.”
Simone lấy ra một tấm bản đổ nằm trong túi dưới ghế và trải ra trên bàn.
Mispoz là một thành phố cangr nằm ở cực đông của vương quốc Ernestgora.
Nó không thể nào so sánh được với Fulzad, thành phố thương mại lớn nhất lục địa phía tây.
Trong khi Ryouma xây dựng căn cứ trong bán đảo Wortenia, Simone đã bắt đầu chuẩn bị thuyền buôn tại thành phố Mispoz.
“Hai thuyền huh... Kích cỡ ra sao?”
“Nó là loại galleon lớn nhất được bán hiện giờ. Tất cả các thủy thủ mà chúng ta thuê đều giỏi và có kinh nghiệm trong việc chiến đấu trên biển.”
“Tôi hiểu rồi, có vẻ như cô đã làm được khá nhiều thứ nhỉ.”
“À thì, đó là bởi vì tôi cũng đã cân nhắc tới chuyện chuyển đối thuyền thành thuyền chiến.”
Simone đáp.
Mặc dù là tàu mua bằng tiền của thương hội Christoph, nhưng cô nói với Ryouma rằng cô sẵn sàng sử dụng nó như là thuyền chiến nếu có trường hợp khẩn cấp xảy ra.
Ryouma cười khi nghe cô nói như vậy.
“Cô đúng là người có máu liều đấy...”
Ryouma và Simone đã có một mối quan hệ vì cả hai người họ đều cùng chúng số phận.
Simone đã nói rằng cô sẵn sàng sử dụng thuyền buôn làm thuyền chiến chính là bằng chứng cho thấy cô đã
chuẩn bị kỹ lưỡng như thế nào.
Trước lời nhận xét của Ryouma, Simone mỉm cười và nhìn Ryouma.
“Bến cảng sao rồi?”
Họ đều đã sắp xếp trước công việc của từng người.
Nhiệm vụ của Simone là chuẩn bị thuyền và đảm bảo con đường buôn bán.
Trong khi đó, nhiệm vụ của Ryouma là tiêu diệt lũ hải tặc và xây dựng bến cảng.
Mặc dù việc tiêu diệt lũ hải tặc đã xong, nhưng cô vẫn chưa nghe gì về việc hải cảng.
Cô không nghi ngờ khả năng của Ryouma, nhưng cũng đã vài tháng trôi qua kể từ khi cậu vào bán đảo.
Simone cảm thấy bất an cũng là điều đương nhiên.
“Không có vấn đề gì cả. Đã hoàn thành được một thành phố có tường thành rồi. Việc còn lại chỉ là đưa người vào ở thôi...”
Simone đáp lại Ryouma bằng cách yên lặng nhìn cậu.
Mắt cô hơi run.
(Có vẻ như cậu ấy đã làm được huh...)
Simone không nhận thấy dấu hiệu nói dối nào từ Ryouma, cô thở phào.
Người hiện giờ đang ở trước mặt cô, đã có thể xây dựng được căn cứ chỉ trong vài tháng kể từ khi cậu ta đặt chân vào một lãnh thổ đầy quái vật.
(Người này, đúng thật là....)
Những cảm xúc của Simone hiện giờ giống kính nể hơn là sợ hãi.
Nỗi sợ sẽ dẫn đến sự độc đoán, còn sự kính nể sẽ dẫn đến sự vâng lời.
Ngoại hình của Ryouma cũng không thể nói là đẹp.
Cậu có một ngoại hình của một thành niên có thể chất tốt.
Tuy nhiên, Simone biết rằng.
Cậu có thể tiêu diệt được lũ hải tặc.
Cô có thể chỉ có được một mảnh nhỏ thông tin nhưng cô biết chắc chắn rằng người đang ở trước mặt cô đã tiêu diệt lũ hải tặc và cả gia đình của chúng, không một ai có thể sống sót.
Đó là thông tin mà cô thu thập được khi cô gửi vài thương nhân tới bán đảo.
Thị trấn mà lũ hải tặc xây dựng ở vịnh đã bị đốt trụi, tất cả những tòa nhà cháy đen và xác người đều được để yên tại đó.
Vào lúc mà người thương nhân nhìn thấy khung cảnh chim ăn những cái xác cháy đen, anh ta đã nói rằng nó chẳng khác gì địa ngục.
Cô nghĩ rằng cái kết của lũ hải tặc quá khốc liệt, nhưng cùng lúc đó, cô cũng nghĩ rằng, chúng đang phải chịu cái kết đó.
Mặc dù không tuân theo luật một cách nghiệm khác, nhưng ta cũng không thể hoàn toàn làm ngơ luật lệ.
Có những luật lệ vô lý nhưng, cũng có những luật lệ cần thiết để duy trì xã hội.
Nếu Ryouma cảm thông với lũ hải tặc, Simone có thể sẽ không làm việc với cậu nữa.
Đúng là lũ hải tặc có sức chiến đấu mạnh.
Tuy nhiên, nhiều cấp dưới của cô đã mât đi người thân trong gia đình vì lũ hải tặc đó.
Những người đã tửng nếm trải chuyện đó sẽ không bao giờ tha thứ cho lũ hải tặc.
Nếu Ryouma quyết định làm hòa với chúng, rõ ràng là sẽ có vấn đề nghiêm trọng xảy ra.
Tuy nhiên, Ryouma đã chọn tiêu diệt chúng.
Cậu có thể là một người tốt đã giải thoát những đứa trẻ khỏi kiếp nô lệ, nhưng cậu cũng là một người có thể ra những quyết định tàn nhẫn khi cần thiết.
Một người có thể cân bằng rủ ro và giá trị với trái tim lạnh giá của mình.
(Mình đã đúng huh...)
Nhưng cảm xúc đó trào dâng từ trái tim của Simone.
Kết quả, hi vọng sống sót cuối cùng mà cô đã nắm lấy đã mang lại sự sống cho cô.
Không thể trở thành một người lành đạo nếu chỉ tốt bụng hoặc tàn nhẫn.
Chỉ những người có thể cân bằng cả hai mới có thể đứng trên đỉnh.
(Một kẻ thống trị tuyệt đối...)
Một luồng điện chạy qua lưng cô khi cô nghĩ tới từ đó.
“Có chuyện gì sao?”
Ryouma hỏi sau khi thấy Simone im lặng nhìn mình chằm chằm.
“Ah, không, xin lỗi vì đã thô lỗ...”
“Cô không sao chứ?”
“Vâng...”
Ryouma vừa nói tiếp vừa cảm thấy lo lắng cho Simone vì cô ấy vừa cuối đầu vì lý do nào đó.
“Tôi đã xây dựng xong thành phố, sau đó chúng ta chỉ cần thêm dân cư...”
Thành phố đã được xây dựng, sẵn sàng tiếp nhận người vào bất cứ lúc nào.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhanh chóng mang nô lệ từ Mispoz về.”
“Tốt, cô đã mua họ theo yêu cầu của tôi đúng chứ?”
“Tất nhiên. Trai, gái khỏe mạnh, tuổi từ 10 đến 15. Chúng tôi đảm bảo về phần đó...”
Thay vì mua nô lệ từ Epiroz thì mua nô lệ từ Zalda hoặc Ernestgora thì tốt hơn, bởi vì cách đó sẽ không thu hút sự chú ý của bá tước Salzberg.
Đây cũng là lý do mà Simone đã mua tàu tại Mispoz.
“Tốt. Nanh và da đáp ứng đủ số tiền yêu cầu không?”
Simone lặng lẽ gật đầu.
Nanh và da lấy được từ quái vật trong bán đảo được bán với giá cao.
Nếu một người có thể săn chúng thường xuyên, từ nanh và da đó có thể sẽ trở thành món hàng đặc biệt quan trọng.
“Có tin đồn rằng ngài đã gặp á nhân, có thật không ạ?”
Đó là một câu hỏi bình thường, nhưng câu hỏi đó đã làm sắc mặt Ryouma thay đổi hoàn toàn.
“Cô nghe được chuyện đó từ đâu vậy?”
Simone nín thở trong một chốc.
Ánh mắt của Ryouma lạnh lùng và sắc bén cứ như đang nhìn kẻ thù.
Sau một chốc.
Ánh mắt của Ryouma cho thấy rằng cậu đã lấy lại bình tĩnh.
“Ah, xin lỗi... Bởi vì tình hình của họ tương đối phức tạp...”
Nhận thấy rằng Simone đang sợ, Ryouma xin lỗi và cười gượng gạo.
Cậu không hề có ý định dọa cô ấy, nhưng vì câu hỏi đó của Simone đã làm cậu bất giác cảm thấy dè dặt.
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Ngài đã thật sự gặp họ ư? Á nhân ấy?”
Simone hít một hơi sâu và hỏi lại lần nữa.
Đối với Simone, sự tồn tịa của á nhân có thể nói rằng là sự tồn tại của một giống loài đã tuyệt chủng.
Mặc dù có vài người nghĩ khác, nhưng hầu hết người dân lục địa phương tây đều cùng quan điểm với cô.
Mặc dù đôi khi cô nghe được tin đồn rằng á nhân đã sống sót và đang sống trong các góc khuất của lục địa phương tây, câu chuyện đó chỉ là một lời đồn vô căn cứ.
Cô cũng không nghĩ là Ryouma đã thực sự gặp á nhân.
Cô đã dự định sẽ xem nó là một chủ đề không đáng nói tới.
Chỉ để nói chuyện vu vơ.
Mặc dù cô xem nhẹ chuyện đó, nhưng khi nhòn vào thái độ của Ryouma thì có vẻ như nó không phải là một lời đồn.
Ryouma thở dài và bắt đầu nói với Simone, người đang mở to mắt lắng nghe.
Đây là một câu chuyện không thể để bị chôn vùi.
Khi câu chuyện của Ryouma bắt đầu, gương mặt của Simone dần dần tối sầm lại.
Bởi vì đó là một câu chuyện về mối thù sâu đậm của á nhân đối với con người...