Chiến Đội Lập Kỳ

quyển 1 chương 56: kêu gọi linh tính

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Song “hắn” không chọn phương thức cắn ngón tay đơn giản ấy, mà chọn phương thức khác. “Hắn” cắn đầu lưỡi, trong miệng kìm giữ một ngụm máu tươi. Con người muốn thể hiện suy nghĩ, đầu tiên phải há miệng đảo lưỡi nói chuyện. Bởi vậy, máu ở đầu lưỡi là máu cao cấp, cũng là máu trong lòng. Càng bởi vì đầu lưỡi mềm mại, linh hoạt, nên so với ngón tay, máu ở đầu lưỡi cao cấp hơn, hơn nữa lại ôn hòa.

Những nhà huấn luyện bình thường sẽ không cắn nát đầu lưỡi, hay sử dụng máu ở đầu lưỡi vì sử dụng phương pháp này so với cắn nát ngón tay còn đau đớn hơn nhiều. Cắn nát ngón tay còn có thể băng bó, có thể cố ý lựa chọn cắn sao cho nhẹ nhàng nhất. Nhưng phương thức cắn nát đầu lưỡi lại không được, bởi vì dù ăn cơm hay nói chuyện đều cần dùng lưỡi.

Đã bị người của kẻ thù bỏ xa, “hắn” chỉ có thể cố gắng làm cho mọi việc trở nên hoàn mỹ, kéo lại khoảng cách.

Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, việc thu phục một con pokemon Tướng cấp, thậm chí có khả năng trở thành Vương cấp thì vận dụng phương thức lấy máu đầu lưỡi cũng là chuyện bình thường.

Máu đầu lưỡi bị “hắn” giữ ở trong miệng, song “hắn” không phun ra ngay lập tức.

“Hắn” không chút hoang mang lấy ra một lọ nước mắt Hải Quỳ từ trong ngực. Lọ nước mắt Hải Quỳ cực kỳ khó kiếm, so với Tuyết Linh Chi lại càng quý trọng hơn, giá cả cao gấp – lần. Dùng lọ nước mắt Hải Quỳ có thể tăng thêm hiệu suất ấp trứng, giúp pokemon khi mới nở ra liền cùng nhà huấn luyện đạt đến độ thân mật cực cao.

“Hắn” mở nút lọ, đưa lọ lên miệng, cổ tay vừa nhấc, chất lỏng nước mắt Hải Quỳ chảy vào trong miệng “hắn”.

Chất lỏng đầy thanh khiết ấy cùng máu của đầu lưỡi tạo thành một hỗn hợp đậm đặc, trong phút chốc tỏa ra một mùi hương nồng đậm. Chỉ cần ngửi thấy cũng đủ khả năng làm cho tinh thần người ta sảng khoái, mệt mỏi bị quét sạch.

“Hắn” nhanh chóng lấy tiếp ra lọ thuốc tiến hóa, đổ lên đỉnh trứng, đồng thời đem hỗn hợp nước mắt Hải Quỳ và máu đầu lưỡi phun lên trên đó.

Chuyện kỳ lạ phát sinh. Trứng Butterfree như bọt biển, nó đem loại chất lỏng ở trên bề mặt hấp thu. Trong lúc nhất thời, mùi hương nồng đậm thêm vài lần. Trứng Butterfree cũng xuất hiện đốm đốm sắc đỏ đậm đà.

“Hắn” nhìn xem liền nhẹ nhõm, nếu trứng pokemon đã hấp thu tất cả thì nói rõ rằng nó đang bắt đầu lột xác, nếu trứng pokemon xuất hiện đốm sắc đỏ càng đậm thì chứng minh máu tươi kia có chất lượng càng tốt.

Tiến hành đến bước này, đôi mắt của “hắn” bỗng nhiên toát ra ngưng trọng. Trong lòng “hắn” hiểu rõ ràng, bước tiếp theo và giai đoạn sau đó mới là quan trọng nhất.

Bước thứ sáu – kêu gọi linh tính.

Vạn vật ở thế gian, cây cối cũng tốt, thú vật cũng xong, tất cả đều có ba cái chủ chốt.

Thân thể, hồn phách cùng linh quang.

Thân thể làm chủ lực lượng cơ bắp. Hồn phách làm chủ tinh thần, người có hồn phách lớn mạnh thì tinh thần khỏe khoắn, trực giác mạnh mẽ. Mà linh quang chính là chỉ trí tuệ, ngộ tính.

Người bình thường có đôi lúc tự hỏi vấn đề gì đó, bỗng nhiên sa vào ngộ đạo, hay được gọi là: “Trong lòng linh quang chợt lóe”. Ấy chính là khen ngợi một người có ngộ tính, sức sáng tạo phi phàm, liền được mọi người công nhận là rất có “linh tính”.

Linh quang càng mạnh, ngộ tính liền càng cao, trí tuệ cũng bất phàm.

Người có hồn phách cường đại cũng có thể là si ngốc hay bị bệnh tâm thần. Những bệnh nhân loại này chính là do tinh thần tràn đầy, nhưng mà linh quang thưa thớt, trí tuệ yếu ớt, ngộ tính khiếm khuyết. Bởi thế mà không thể lĩnh ngộ được những quy luật thông thường của cuộc sống hằng ngày.

Hồn phách chính là sinh ra linh tính, còn thân thể lại là nơi chứa đựng linh tính. Đây là quan hệ giữa thân thể, hồn phách và linh tính.

Và bước thứ sáu này chính là cố gắng lấy linh quang trong cơ thể nhà huấn luyện làm cho linh quang của pokemon thức tỉnh. Bước này vô cùng trọng yếu, nếu như không thành công thì chính là toàn bộ quá trình ấp trứng thất bại.

“Hắn” có chút khẩn trương, dẫu gì “hắn” chỉ là có thông tin, mà làm theo như thế thì không biết chắc có thành công hay không. Tất cả cũng bởi vì quá trình này là do kẻ xấu số kia thao tác, “hắn” chỉ là kẻ trộm, mà kẻ trộm thì có bao giờ làm được như chính chủ?

“Hắn” lo lắng là tất yếu, nếu như việc này thất bại, “hắn” tất gặp linh quang phản phệ, khi đó chính là bi kịch. Lúc ấy bộ thân thể này thành vứt đi, và đương nhiên với “hắn” thì thế giới này đã đóng cửa, tuyên cáo không bao giờ mời chào “hắn” bước vào.

Quả trứng Butterfree cũng giống như “hắn”, tràn ngập nguy hiểm. Nếu không làm vẹn toàn chuẩn bị, mặc dù thành công, thì cũng sẽ làm tiềm năng của pokemon bị hao tổn, khiến bản chất trời sinh của nó bạc nhược. Trong quãng thời gian ngắn có thể không nhìn ra được. Nhưng mà theo thời gian trôi đi, trong tương lai, nhà huấn luyện sẽ nhấm nháp tư vị đắng chát đó.

Hiển nhiên vì ấp trứng pokemon có hệ số nguy hiểm quá cao và khó thành công, cho nên trên toàn bộ thế giới, các nhà huấn luyện pokemon chủ yếu thu phục bằng cách thứ nhất, hầu như không có ai chọn cách thứ hai.

Thế nhưng mạo hiểm càng cao, hồi báo càng lớn. Mặt khác, đã làm đến bước này thì “hắn” không có lý do gì mà ngừng lại, đã làm thì làm cho mười phân vẹn mười.

Dựa theo thông tin, “hắn” ngồi xếp bằng trước quả trứng. Từ trong đầu “hắn”, linh quang màu trắng bay ra. Rất nhanh, linh quang bắn vào quả trứng, nó bắt đầu bao bọc cả quả. Và rồi lan tỏa ra từng đợt dao động linh tính, hướng bên trong quả trứng tìm kiếm.

Mọi việc so với suy nghĩ của “hắn” thuận lợi hơn rất nhiều. Lần đầu tiên linh quang dao động liền thu được đáp lại. Đây chính là do công lao của Tuyết Linh Chi cùng nước mắt Hải Quỳ.

“Oanh!”

“Hắn” ngã sấp xuống đất, triệt để lâm vào mộng cảnh.

“Hắn” tiến nhập vào một thế giới xa lạ, toàn bộ xung quanh là một màu đen, “hắn” lại hóa thần thành một hạt linh quang cao bằng người thực, trong bóng đêm phát sáng rạng rỡ.

Trừ “hắn” ra, ở phía trước tựa hồ có một nguồn sáng cực kỳ mỏng manh lóe lên, hình như có, cũng giống như không.

“Hắn” không quá kinh ngạc, “hắn” bình tĩnh khống chế linh quang của bản thân tiến về phía trước tìm kiếm. Thời gian trôi đi, nguồn sáng ở trước mắt “hắn” càng lúc càng lớn. Đầu tiên chỉ nhỏ bằng cây tăm, bây giờ đã là một đoàn lớn bằng hai phần ba đoàn linh quang của “hắn”.

Trong lòng của “hắn” trầm xuống, linh quang của Butterfree to lớn hơn dự liệu của “hắn”. Tầm thường pokemon ngay cả một phần mười đoàn linh quang lúc này của Butterfree cũng không có.

- Phẩm chất tiếp cận Vương cấp, cũng khó trách.

“Hắn” vừa lo lắng, lại vừa vui sướng.

Vui sướng là linh tính của Butterfree vượt qua tưởng tượng của “hắn”, điều này nói lên tư chất của Butterfree rất tốt. Lo lắng là do “hắn” không biết linh tính của mình có đủ làm linh quang của Butterfree thức tỉnh hay không.

Kêu gọi linh quang, thành lập mối liên hệ linh cảm là một việc tương đương khó khăn. Nói chung, linh quang kém càng lớn, kêu gọi thức tỉnh càng dễ dàng. Tư chất của Butterfree rất tốt, mà “hắn” lại là thân bị trọng thương còn chưa khỏi. Vậy nên chênh lệch linh quang giữa bên cũng không lớn.

“Hắn” cố gắng tới gần linh quang của Butterfree, sau đó phát ra kêu gọi bằng linh tính.

Ở thời điểm đầu, Butterfree không có đáp trả. Butterfree vẫn yên lặng, tiếng kêu gọi của “hắn” như muối bỏ biển, làm người tuyệt vọng.

“Hắn” cố gắng bình tĩnh và cắn răng kiên trì. Kỳ thật dù cho tư chất của Butterfree quá mức xuất sắc thì “hắn” vẫn có thể kêu gọi, đáng tiếc “hắn “ bị thương hồn phách và linh quang từ lâu mà không được chữa trị đúng lúc, dẫn đến thương càng thêm thương và giờ chỉ đành... chấp nhận.

Ước chừng sau nửa ngày “hắn” kiên trì, linh quang của Butterfree bỗng nhiên tăng vọt một chút, như là đèn dầu sắp cạn được tiếp thêm dầu. Butterfree vốn tĩnh lặng lại bắt đầu chậm rãi sống lại, dần trở nên sinh động.

Trong lòng “hắn” vừa vội vừa vui, dù rằng tỉnh lại một phần linh tính của Butterfree nhưng chính “hắn” cũng sắp đến cực hạn.

- Liều mạng!

“Hắn” cắn môi kiên trì, tiếp tục phát ra kêu gọi.

Linh quang của Butterfree vừa thức tỉnh liền biểu hiện tích cực, nó chủ động hưởng ứng lời kêu gọi của “hắn”. Một cỗ liên hệ chặt chẽ càng ngày càng mạnh, rốt cuộc đạt tới cực hạn.

“Oanh!”

Tại nơi thế giới mơ hồ, xung quanh một màu đen tối, linh quang của “hắn” dĩ nhiên đã tiếp cận, hơn nữa đem linh quang của Butterfree bao vây vào giữa.

Một loại khó có thể nói ra thân thiết theo trong lòng “hắn” dâng lên. Kêu gọi linh tính, lấy gian nan mà thành công!

- Hãy phá trứng mà ra, ta đợi ngươi ở ngoài đó.

Lưu lại một câu nói như vậy, “hắn” rút linh quang của mình về, rời đi cảnh tượng mộng ảo.

Trở lại thực tế, “hắn” cảm thấy thân thể của mình giống như bị vét sạch sức lực, cả người đều là mồ hôi, cảm giác mệt mỏi như thủy triều ùn ùn kéo đến.

Dù biết “hắn” cần phải thức để bảo vệ trứng Butterfree cho đến khi nó ra ngoài, song hai mắt của “hắn” đã đóng lại, “hắn” muốn ngủ vùi.

Lại một lần cắn đầu lưỡi, nỗi đau từ đó truyền về làm cho cả người “hắn” run run. “Hắn” cuối cùng lấy ý chí mà trở nên tỉnh táo. Rõ ràng lúc này “hắn” không thể ngủ, bằng không sẽ là thất bại trong gang tấc!

Cửa ải lớn nhất đã muốn vượt qua, lúc này càng không thể tùy ý làm bừa, đem việc sắp thành công hóa thành than đen.

“Hắn” ngồi dậy, trợn to hai mắt, chăm chú nhìn về quả trứng Butterfree. “Hắn” đang đợi Butterfree phá trứng chui ra.

Đây chính là bước cuối cùng: Phá trứng thoát vây.

Rất nhanh, trứng Butterfree có động tĩnh. Cả quả nguyên bản lẳng lặng nằm trên Vạn Hà Sa, cùng trắng noãn Tuyết Linh Chi trong cái tổ được xây. Mà lúc này đã bắt đầu rung lên.

Độ rung càng lúc càng lớn, nó chuyển thành chấn động.

“Răng rắc... Răng rắc...”

Theo âm thanh có phần ngứa tai vang lên, quả trứng Butterfree màu xanh xuất hiện những vết rạn kéo dài và đan xen chằng chịt như mạng nhện.

“Hắn” cố nén tâm tình kích động, ngừng hô hấp lại.

Truyện Chữ Hay